Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 216
Sau khi ăn cơm xong, các đội viên trẻ tuổi giành nhau dọn dẹp rồi mới trở về.
Tiêu Kiệt Minh rời đi trước tiên, anh ấy đưa cho Tống Cảnh Chi một ít phiếu và tiền biếu, lúc này lương thực vẫn còn phân theo quy định, mấy thứ này đều là các đội viên góp lại với nhau.
Cơm chiều bọn họ mời cha Đường mẹ Đường, Hà Tiểu Thiến và Từ Trạch Minh, còn có Tống Vĩ và Tống Tiểu Lan nữa, bởi vì ban ngày bọn họ phải đi học và đi làm, cho nên cố ý mời vào buổi cơm chiều.
Chờ mọi người đi rồi, sau khi đôi vợ chồng son rửa mặt cho bọn nhỏ xong thì Đường Tiêu Tiêu dẫn An An, Tống Cảnh Chi dẫn Bình Bình tới phòng riêng của hai đứa nhỏ.
Bởi vì trước đó họ đã nói cho hai đứa nhỏ nghe rằng bọn chúng đã trưởng thành, chờ sau khi chuyển nhà thì sẽ ngủ ở phòng riêng của mình cho nên không có xuất hiện chuyện bọn nhỏ bài xích khi ngủ riêng.
Nhất là Bình Bình, Tống Cảnh Chi chỉ vỗ vài cái thì cậu bé đã ngủ.
An An thì lôi kéo tay của mẹ, quấn quít bảo cô kể cho cô bé nghe vài câu chuyện xưa trước khi ngủ, cuối cùng không chịu được nữa mới nhắm hai mắt lại.
Bởi vì bọn nhỏ còn nhỏ tuổi nên phòng của chúng nằm ngay hai bên trái phải của phòng hai vợ chồng, thuận tiện khi buổi tối có xảy ra tình huống gì thì họ có thể đi qua đấy nhìn xem.
“Ngủ rồi à?” Tống Cảnh Chi đi ra từ phòng của Bình Bình rôi đứng chờ cô vợ nhỏ nhà mình ở ngay cửa.
“Ngủ.” Cô nhẹ giọng gật đầu.
“Có mệt không?” Anh đau lòng vì vợ mình nấu cơm cả một ngày, tự tay xoa bóp bà vai giúp cô.
“Không mệt.” Hôm nay cô cũng không có làm cái gì, chỉ phụ trách xào rau mà thôi, mấy việc vặt vãnh vào buổi tối cũng đều do Tống Cảnh Chi làm hết.
“Bọn nhỏ đã ngủ, vậy đến phiên anh.” Anh mỉm cười xoay người ôm lấy cô vợ nhỏ.
“A” Đường Tiêu Tiêu hoảng sợ hét lên một tiếng, rồi lại sợ đánh thức đứa nhỏ nên nhanh chóng lấy tay che miệng.
*
Sau khi xong chuyện, dường như anh vẫn chưa thỏa mãn mà ôm lấy người vợ đã mệt đến không muốn nói chuyện.
“Khoan hãy ngủ, thêm một lần nữa.” Vừa nói xong anh lại thò đến bên người cô.
Từ khi tới viện gia chúc ở Kinh Thị, bởi vì ngủ chung với bọn nhỏ nên lần nào anh cũng không dám làm quá, sợ đánh thức bọn nhỏ.
“Muốn ngủ.” Cô mệt tới nỗi đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
“Một lân nữa thôi, vợ à.” Anh nhẹ nhàng phà hơi vào tai cô.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, đôi vợ chồng son ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đứa con gái nhỏ nhà bọn họ đang mơ mơ màng màng mà trợn tròn mắt, sau đó bò lên cuối giường của bọn họ, cuộn mình nhắm mắt lại, không đến ba giây thì đã truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
“Chuyện này…” Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Tống Cảnh Chi, có chút không biết làm sao, không phải con bé bị mộng du chứ?
“Chờ con bé ngủ say rồi anh lại ôm qua đấy, em ngủ trước đi.”
Anh u oán liếc nhìn vợ mình một cái, đành cam chịu vươn tay đắp chăn cho An An.
Nửa giờ sau, anh mới ôm đứa con gái đang ngủ say trở về phòng của con bé.
Ngày hôm sau lúc Đường Tiêu Tiêu tỉnh lại, bên người đã không còn bóng dáng của Tống Cảnh Chi.
Nhìn sang đồng hồ báo thức đặt trên bàn bên cạnh, đã hơn bảy giờ mười phút, cô ngồi dậy, rất nhanh sau đó thì ngoài cửa cũng truyền đến động tĩnh.
Cô tưởng đứa nhỏ đã tỉnh nên rời giường mặc quần áo, khi đi ra bên ngoài thì thấy Tống Cảnh Chi đã tập luyện xong từ sớm và đang ở tại nhà chính.
“Sao anh đã trở lại rôi?” Cô hỏi.
“Gần đây thôi, buổi sáng tám giờ bắt đầu huấn luyện nên anh mang điểm tâm về cho ba mẹ con em.” Anh quơ quơ bao giấy dầu trong tay.
“Mua gì thế?” Cô hỏi.
“Sữa đậu nành bánh quẩy và còn có mấy cái bánh bao, đều là mua trên đường về nhà.” Anh cười nói.
“Anh ăn trước đi, anh còn phải chạy về để huấn luyện nữa đấy.” Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của bọn nhỏ ra.