Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 206
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 206 - Tết xuân năm 1979 (1)
Lúc ăn cơm tối, tiếng pháo nổ từ các nhà khác vang lên, Đường Tiêu Tiêu lại không ngờ rằng cặp sinh đôi rất to gan, bọn nhỏ không hề bị dọa khóc, ngược lại bọn nhỏ còn vui vẻ vỗ đôi tay nhỏ.
Vào sáng sớm ngày mùng một đầu năm 1979. Tống Cảnh Chi dán câu đối lên.
Mẹ Tống thay áo bông màu đỏ rực và đội cái nón màu đỏ cho cặp sinh đôi, làm nổi bật vẻ hông hào trên gương mặt nhỏ của bọn nhỏ, trông cực kỳ vui vẻ.
“Đây là bé con năm mới nhà ai vậy nhỉ?” Đường Tiêu Tiêu ôm lấy An An, cô hôn mấy cái ở trên mặt của cô bé.
“Còn có thể là bé con của nhà ai được, nhà con đấy chứ.” Mẹ Tống cười nói.
Điểm tâm đã được mẹ Tống chuẩn bị từ sáng sớm, cả nhà quây quần ở bên nhau bắt đầu ăn bữa cơm đầu năm mới.
Mẹ Tống đặt một cái bát lớn đến trước mặt Đường Tiêu Tiêu, trong bát lớn có bỏ hai cái trứng ngỗng thật to nấu trong nước đường đỏ và mười mấy quả táo đỏ.
Trứng ngỗng là mấy ngày trước cha Tống cố ý đi tới thôn bên cạnh để đổi, vì chỉ có thôn bên cạnh nuôi ngỗng còn thôn Ngọc Hồ không có ai nuôi cả.
Nghe người ta nói dinh dưỡng của trứng ngỗng đồi dào hơn nhiều so với trứng gà. Cha Tống bất chấp tuyết rơi thật dày đi tới thôn bên cạnh để đổi mười cái trứng ngỗng về nhà, ông nói là muốn bổ sung dinh dưỡng cho con dâu.
“Biết buổi sáng con không quen ăn cơm, buổi sáng cha của con cố ý nấu cho con ăn đó.” Mẹ Tống lại bưng tới một bát lớn bánh gato được nấu từ trứng ngỗng, phần này là dành cho cặp sinh đôi.
“Cảm ơn cha.” Đường Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn với cha chồng. Cha Tống cười rồi liên tục xua tay.
Cô nhớ tới Tống Cảnh Chi đã từng nói với mình rằng thôn Ngọc Hồ có một câu nói đùa là cha chồng cưới con dâu vào nhà sẽ được gọi là ông già nhóm lửa, có nghĩa là phải nấu cơm, nhóm lửa và hầu hạ con dâu, câu nói này vốn có ý giễu cợt những người làm cha chồng.
Nhưng là Đường Tiêu Tiêu cảm thấy đây là xuyên tạc, thật ra ông già nhóm lửa có nghĩa là cha chồng yêu thương con dâu.
Cha Tống ở trước mặt cô rất ít khi dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhưng ông lại khiến cô cảm thấy ấm áp từ những điều nhỏ nhặt.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu ôm theo con đi chúc Tết.
Lúc đi ra ngoài, túi trống trơn của bọn nhỏ trống trơn nhưng đến khi trở về, túi của bọn nhỏ đầy bao lì xì đỏ.
Lần này, Đường Tiêu Tiêu đã học khôn rồi, cô không còn uống hết trà dầu của mỗi nhà mình đến giống như lần đầu nữa.
Ngược lại, lúc về nhà, cô uống một chén lớn trà dầu của nhà mình.
“Vẫn là mẹ làm trà dầu dễ uống nhất.” Uống xong, cô còn chưa đã thèm mà liếm môi một cái.
“Con thích là tốt rồi.” Thấy con dâu thích, nụ cười trên mặt của mẹ Tống tươi như hoa. “Mẹ ơi, buổi chiều con và Tiêu Tiêu đưa bọn nhỏ đi ngủ trưa đây.” Tống Cảnh Chi uống liên tiếp hai chén nước.
“Con bị sao vậy?” Mẹ Tống nhìn về phía con trai, buổi chiêu nhà mình sẽ đến chúc Tết, tại sao bọn nhỏ lại muốn đi ngủ trưa thế nhỉ?
“Con đã nói cho tới trưa rồi, miệng đã nói tới khô cổ luôn rồi.” Tống Cảnh Chi xua tay, anh cũng không muốn tiếp tục đối phó những người họ hàng này nữa đâu.
Sau đó, mẹ Tống hỏi con dâu mới biết được hóa ra những người họ hàng thân thích nghe nói Tống Cảnh Chi được chuyển công tác tới Kinh Thị nên bọn họ đều muốn anh tìm việc làm trong thành phố cho bọn họ.
Vốn dĩ Tống Cảnh Chi còn kiên nhẫn giải thích, kết quả người khác còn tưởng rằng anh sĩ diện nên hỏi thẳng rằng một công việc cần phải trả bao nhiêu tiền.
“Sau khi ăn cơm trưa xong, các con quay về phòng đi.” Cha Tống nghe xong nói.
Sau bữa cơm trưa, đôi vợ chồng trẻ liền trực tiếp dẫn theo bọn nhỏ quay về phòng.
Ở bên trong nhà chính, công việc đối phó với đám người họ hàng được giao cho cha Tống. Cha Tống nói thẳng, cũng không sợ đắc tội tới đám thân thích.
Chỉ cần bất cứ ai hỏi thăm tới công việc, ông trực tiếp nói nếu như không phải đến nhà để chúc Tết thì mau mang theo đồ quay về nhà đi.
Điều kiện gia đình của Tống Kiến Quốc cũng kém không nhiều. Ngoại trừ cô con gái thứ hai của nhà họ Tống không có về nhà, ba anh em trực tiếp trốn đến nhà của cha Tống.