Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 203
“Chị dâu.” Lý Tuệ Lan quay đầu lại mỉm cười, sau đó cô ấy tiếp tục nấu nướng, trong nồi đang nấu món lẩu đầu cá.
“Con cá này là vào thành phố mua sao?” Đường Tiêu Tiêu hiếu kỳ hỏi, bây giờ còn chưa đến lúc phân chia cá mà.
“Không phải đâu, là cha của em biết hai người muốn tới nhà ăn cơm nên buổi sáng ông ấy ra sông bắt cá đó.”
Mặc dù trong nhà của Lý Đại Lực chỉ có một người con gái, nhưng điều kiện ở thôn Ngọc Hồ tương đối tốt.
Cuối thôn cách con sông rất gần, ông ấy lại là một tay đánh cá giỏi. Thỉnh thoảng, ông ấy sẽ đánh bắt tôm cá để đổi một chút tiền và phiếu.
“Tại sao không gọi cha mẹ của em tới đây ăn cơm cùng nhau? Như vậy thật xấu hổ.” Đường Tiêu Tiêu nói.
“Chúng em vẫn luôn ăn riêng.” Đầu tiên là Lý Tuệ Lan nhìn cô một cái, cô ấy nói tiếp: “Mặc dù Vũ Nha Tử nhà em là ở rể, cha của em nói xem như là trong nhà có thêm một đứa con trai.”
“Cha mẹ của em là người tốt, em cũng vậy.” Có rất nhiều người con rể ở rể tại nhà của cha vợ đều sống rất tủi nhục. Việc nặng phải làm mà việc nhỏ cũng phải làm. Cả nhà cha vợ và vợ đều giống như nhà của ông chủ và chờ được hầu hạ.
“Vâng, gả chồng cũng được, lấy chồng cũng được, đều là cuộc sống mà.” Lý Tuệ Lan vừa cười vừa nói.
Đường Tiêu Tiêu nhìn cô ấy gật đầu. Lúc này, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hò hét âm ï.
Hai người đi ra tới cửa xem xét tình huống, chỉ thấy một người phụ nữ lớn tuổi và năm sáu người thanh niên đang đi tới đây. Cô vừa định đi ra ngoài đã bị Lý Tuệ Lan kéo lại.
“Người nhà chồng của em đó, người đàn ông của em sẽ giải quyết.”
Đường Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn sang cái sân của nhà kế bên, quả nhiên là cô thấy cả nhà Lý Đại Lực chẳng có ai bước ra cả, chỉ thấy Tống Cảnh Chi và Hà Vũ từ trong phòng đi ra.
“Hà Vũ, mày đứa con bất hiếu này, bắt được lợn rừng cũng không biết mang một chút thịt lợn rừng về nhà cho người mẹ già cả của mình nữa.” Người tới chính là mẹ và anh em của Hà Vũ.
Biết được Hà Vũ lên núi bắt lợn rừng được chia thịt, nên bọn họ đến đây để đòi thịt.
“Mẹ à, mẹ đã lớn tuổi nên mắc bệnh đãng trí của người già rồi sao? Mẹ đã sớm bán tôi cho nhà họ Lý để đổi tám mươi đồng rồi mà.” Hà Vũ nói chuyện không chút khách khí.
“Vũ Nha Tử, mày nói cái gì đó? Dù sao thì mẹ cũng là mẹ đẻ của mày, mày được chia thịt thì cũng phải mang một chút thịt ve nhà mới phải.” Anh cả của Hà Vũ mở miệng nói ra.
“Tuy nhiên, cha mẹ đã tạo điều kiện cho mày học tới cấp hai, mày đi ở rể chẳng nghĩ tới cha mẹ chút nào cả.” Một người anh em khác cũng nói.
“Ha ha.” Hà Vũ nở nụ cười, nói: “Người cho tôi đi học chính là cha mẹ sao? Tại sao tôi lại nhớ rằng lúc ấy cha mẹ đã để tôi trở thành con thừa tự của cô, chính cô là người đã cho tôi đi học. Sau này, khi cô qua đời, cha mẹ nhìn thấy tôi đã trưởng thành và có thể kiếm được công điểm nên mới mang tôi về nhà. Hiện tại, nhà mà mấy người đang ở vẫn là của cô đấy.”
Hóa ra, năm đó sau khi cô của Hà Vũ lấy chồng, mãi mà bà ấy vẫn không sinh được con. Sau này, chồng của cô lại bỏ đi nên bà ấy mới nhận đứa con không được cha mẹ ruột yêu thương là Hà Vũ làm con thừa tự.
Chồng của cô Hà Vũ là thợ săn. Năm đó là lúc việc trao đổi vẫn còn tự do, ông ấy đã xây được một cái sân rộng dựa vào việc đi săn.
Tống Cảnh Chi nhìn về phía Hà Vũ, anh không ngờ rằng Hà Vũ còn có câu chuyện cũ này.
Sắc mặt của người nhà họ Hà gia người cũng trở nên rất khó coi bởi vì sự vạch trần không nể tình của Hà Vũ.
“Bà mẹ già, tôi còn giữ giấy tờ nhận con thừa tự và giấy bán tôi ở rể tại nhà họ Lý với giá tám mươi đồng đây. Đại đội trưởng vẫn còn giữ một bản sao, nhà của cô là của tôi đây này.” Hà Vũ nhìn về phía người mẹ chẳng có chút tình cảm nào dành cho mình.
Sau khi cô qua đời, cha mẹ của anh ấy rơi nước mắt nước mũi bảo rằng muốn đón anh ấy về và sẽ đối xử tốt với anh ấy, anh ấy đã tin tưởng bọn họ.
Sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ, anh ấy không tiếp tục học lên cấp ba mà chỉ cố gắng kiếm thật nhiều công điểm chỉ để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ mình.
Kết quả không bao lâu sau, bọn họ lấy lý do trong nhà không thể ở được nữa nên mang theo các anh em khác tiến vào sân rộng nhà của cô anh ấy để ở, anh ấy cũng đồng ý.