Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 201
Thật ra, lúc đó Tống Kiến Quốc cũng đã nói rằng không lên núi sẽ không được chia thịt. Đó là bởi vì mặc dù những năm qua ngẫu nhiên cũng có tình huống ở trên núi, nhưng bọn họ chưa bao giờ săn bắt được động vật lớn giống như bây giờ.
Lần này, chỉ có người đã lên núi mới biết Tống Cảnh Chi đã bắt được nhiều gà rừng và thỏ rừng như thế nào. Đương nhiên là bọn họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài, cho nên những năm qua nói không phân chia mọi người cũng đều sẽ không nói gì cả.
Bây giờ, nhìn thấy ba con lợn lớn và ba con lợn bé này tổng cộng hơn mấy trăm cân, ai thấy không tham được chứ?
“Vậy mọi người muốn chia thịt như thế nào?” Tống Kiến Quốc nhìn về phía những người dân trong thôn.
“À thì, cho mọi người nếm thử vị là được. Dù sao cũng là đoàn người phí sức giết được và cực khổ khiêng xuống núi.” Có người trong nhà không cử thanh niên khỏe mạnh lên núi nói.
Thật ra, hau hết mọi người đều nghĩ rằng năm nay có thể sẽ không được phân chia thịt heo nên muốn dính một chút mùi tanh của thịt lợn.
“Mọi thứ ở trên núi đều là của chung mọi người, phải chia đều.” Trân Phượng Nha quan sát lợn rừng ở trên mặt đất, nước bọt cũng sắp chảy ra.
“Dựa vào cái gì cơ chứ? Người lên núi không tốn tiên mang theo lương khô hay sao? Không phải là bọn họ tốn thời gian và chẳng thể làm việc hay sao?” Người lên tiếng nói chuyện chính là Dương Chiêu Đệ, là chị em dâu với Trân Phượng Nha, nhà bà ta có thanh niên cường tráng lên núi nhưng bà ta không đồng ý với ý kiến kia.
“Nhưng mà, bà xem thử xem trên người bọn họ dính đầy máu, tại sao bà không cho Lưu Tiểu Bảo của nhà bà đi chứ?”
Không ngừng có người dân trong thôn trong nhà có thanh niên lên núi bắt đầu nói chuyện, Tống Kiến Quốc nhìn về phía kế toán. Con trai và cháu trai của nhà ông ấy đều đã đi rồi. Ông ấy không giỏi nói chuyện, con của nhà kế toán còn nhỏ nên lần này không có đi.
“Nhà không có thanh niên lên núi sẽ được chia một cân thịt, những nhà khác có người lên núi sẽ được mổ lợn chia nội tạng và thịt lợn vào buổi chiều.” Kế toán nhìn về phía mọi người nói.
Những người trong thôn gật đầu. Thật ra, tính như vậy cũng là công bằng. Mỗi nhà đều có thể được chia một ít thịt lợn để ăn.
“Vậy không được, Tống Cảnh Chi này ăn lương của quốc gia nên phải chia phần của anh ta cho chúng ta.” Trân Phượng Nha chỉ vào Tống cảnh mà nói.
Sắc mặt của Đường Tiêu Tiêu trở nên khó coi nhìn về phía Trân Phượng Nha. Con người này đã quá lâu không bị đánh nên muốn kiếm chuyện phải không?
Tống Cảnh Chỉ cười kéo tay của cô vợ nhỏ lại, để cô an tâm chớ nóng vội, chuyện này cũng không cần cô vợ nhỏ nhà anh ra tay đâu.
“Nếu anh Cảnh Chi không có phần thì tôi là người đầu tiên không đồng ý. Nếu không có anh Cảnh Chi thì tôi đã sớm đã bị lợn rừng ủi không còn sống nữa rồi.” Người mở miệng nói chuyện chính là người thanh niên được Tống Cảnh Chi cứu sống.
Có người đầu tiên lên tiếng thì sẽ có người thứ hai nói chuyện.
“Đúng vậy, một mình Cảnh Chi giết được hai con lợn rừng. Nếu anh ấy không có phần thì bất cứ ai cũng không có tư cách được chia thịt cả.”
“Cảnh Chi không được chia thịt, ai cũng đừng mong được chia thịt. Chúng ta mang thịt lợn rừng vứt ở trên núi đi.” Hà Vũ lớn tiếng nói.
“Đúng đúng đúng.” Lập tức có người chuẩn bị bắt đầu nhấc thịt lợn rừng lên.
“Đừng, đừng.” Tống Kiến Quốc và kế toán bắt đầu khuyên nhủ bọn họ.
“Trân Phượng Nha, bà quậy cái gì? Lưu Phú Quý, nhà mấy người không được chia thịt, chỉ biết gây chuyện thôi.” Kế toán nói với Lưu Phú Quý.
“Đúng, một cân thịt lợn dù chúng ta có ném đi cũng không cho nhà bọn họ đâu.” Hà Vũ đã nghe nói qua gút mắc giữa nhà họ Tống và Trần Phượng Nha.
“Đúng, không chia thịt cho bọn họ.” Đám người lên núi lập tức phụ họa nói.
Ở một bên, Vương Nhị Hỉ thấy mẹ chồng nhà mình đang nhíu mày, cô ta nhéo một cái ở trên người Lưu Tiểu Bảo, nói: “Anh nhìn mẹ của anh ngu xuẩn chưa kìa. Đã mất một cân thịt, còn không mau kéo mẹ của anh về nhà đi.”
Lưu Tiểu Bảo nghe lời vợ nhà mình, anh ta hợp sức với cha của mình kéo Trân Phượng Nha còn đang nháo nhào muốn chia thịt về nhà.
Sau khi Trân Phượng Nha đi về, cuối cùng việc chia thịt bắt đầu diễn ra. Ngoại trừ phần thịt được chia cho người trong thôn, cuối cùng Tống Cảnh Chi được chia ba mươi cân thịt.
Mẹ chồng và con dâu nhà họ Tống, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, hai người đều không thích ăn thịt lợn rừng.
Cuối cùng, mẹ chồng cô dâu thống nhất giữ lại mười cân thịt lợn rừng. Hai mươi cân thịt lợn rừng còn lại chia cho những người trong thôn không có thanh niên lên núi với giá lấy tám hào cho một cân thịt và không cần phiếu.
Có người nhìn thấy vậy cũng giữ lại số lượng thịt mà nhà mình cần, phần còn lại cũng đem bán đi. Ngược lại, Vương Nhị Hỉ mua hai cân thịt. Đợi đến khi Trần Phượng Nha nhận được tin tức, chẳng có ai cũng không đồng ý bán thịt cho bà ta cả.