Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 196
Lúc kết hôn năm chị gái đã cho không ít tiền, đầu đã bị anh ta lấy từ chỗ Trân Phượng Nha. Lúc ở riêng lại chia một chút, anh ta đều thành thật giao hết tiền cho Vương Nhị Hi
Bình thường trong nhà thiếu cái gì thì cô ta lại dụ dỗ Lưu Tiểu Bảo đến nhà họ Lưu đòi, Lưu Tiểu Bảo cảm thấy chị gái nhà mình là thứ hao của, nhưng đối với con gái của mình thì lại rất thương yêu.
Máy kéo rất nhanh đã tới, thanh niên lái máy kéo trong thôn cũng trạc tuổi với Tống Cảnh Chi, trước đó anh không nhận ra, lân này người ta chào hỏi thì anh biết rồi.
Thì ra người này là bạn học cấp hai của anh, tên là Hà Vũ, chỉ là Tống Cảnh Chi lên cấp ba thì ở nội trú, sau đó lại được tuyển thẳng vào bộ đội, nên hai người đã nhiều năm không liên lạc.
“Sao cậu lại đến thôn chúng tôi lái máy kéo thế?” Tống Cảnh Chi hỏi, anh nhớ rõ anh ấy không phải người của thôn Ngọc Hồ.
Năm ngoái ta chiêu lang đến thôn các cô.” Hà Vũ nói.
Tống Cảnh Chi đỡ Đường Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh đầu xe máy kéo, dọc theo đường đi cũng tám chuyện với Hà Vũ.
Hóa ra gia đình Hà Vũ nhiều anh em, anh ấy không phải anh cả cũng không phải em út, là con giữa không được cha mẹ coi trọng nhất. Sau khi tốt cấp hai vẫn ở trong thôn kiếm công điểm, cho đến khi anh trai phía trên lấy vợ, em trai phía dưới cũng lấy vợ, chỉ còn có mình anh ấy vẫn độc thân.
Trong nhà có chị dâu lại có em dâu, công điểm mà anh ấy kiếm được nhiều năm lại ở trong tay cha mẹ, nên muốn cưới vợ lại khó càng thêm khó.
Nhưng năm trước tuy Hà Vũ đã hai mươi sáu, nhưng dáng dấp vẫn trông tạm được.
Trong lòng anh ấy thầm nghĩ nếu thật sự không ổn thì ở rể cũng được, dù sao trong nhà chắc chắn sẽ không vì anh ấy mà xây nhà cho sính lễ, bèn giấu cho mẹ đi vào trong thôn tìm bà mai.
Trong nhà Lý Đại Lực ở cuối thôn Ngọc Hồ chỉ có một cô con gái, người trong thôn đều cười ông ta tuyệt hậu, nên Lý Đại Lực khăng khăng muốn tìm một người ở rể, sau đó được người ta giới thiệu làm quen với Hà Vũ.
Thật ra con gái của Lý Đại Lực có vẻ ngoài khá đẹp, lần đầu tiên hai người gặp mặt đã nhìn trúng nhau rồi.
Hà Vũ không có nói thẳng với người nhà về việc anh ấy muốn ở rể, anh ấy chỉ nói có để ý một cô gái và muốn cưới làm vợ, rồi xin gia đình tám mươi đồng để làm sính lễ. Cha mẹ và các anh em cũng khó chịu một hồi, không nỡ đưa tám mươi đồng này ra.
Mấy năm nay Hà Vũ đã hiểu rõ được bộ mặt của người nhà, bèn đi tìm trưởng thôn làm nhân chứng, lấy tám mươi đồng tiền cho cha mẹ, rồi bản thân ra ngoài ở rể.
Thật ra Lý Đại Lực đã cho Hà Vũ hai trăm đồng, sau khi Hà Vũ đến nhà họ Lý ở rể, trả lại cho Lý Đại Lực một trăm hai mươi đồng còn lại.
Hà Vũ vốn là một người chịu khó, sau khi ở rể ở nhà họ Lý, toàn kiếm đủ công điểm, sau đó Tống Vĩ muốn thi đại học, nhường công việc của lái máy kéo này lại.
Hà Vũ hiếu học, dù sao cũng đã từng học cấp hai, lúc ấy mấy thanh niên cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng anh ay được chọn.
Người nhà họ Lý đối xử rất tốt với anh ấy, nhất là vợ, dịu dàng săn sóc, chưa bao giờ bởi vì anh ấy đi ở rể mà khinh thường anh ấy, năm nay vợ còn sinh cho anh ấy một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp.
“Có thời gian thì đến nhà chúng tôi, chúng ta đã lâu không gặp, cùng uống mấy chén.” Lúc xuống xe, Tống Cảnh Chi vỗ vỗ bả vai Hà Vũ, đồng ý với anh ấy.
Hai vợ chồng đến thành phố, chỉ là đến tiệm sách Tân Hoa một chuyến xem sách một hồi, lại chọn hai quyển, những thứ khác muốn mua đều là lấy từ không gian.
Đựng đầy hai cái gùi, chờ tới lúc máy kéo sắp đến, mới đi về chỗ lên xe.