Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 194
Nhưng đây không phải là chuyện cô nên suy nghĩ, hiện tại cô nên nghĩ đến An An đang ngồi ở trong lòng mẹ Tống, nhưng vẫn mở to đôi mắt to ướt sũng nhìn cô, giống như đang chất vấn cô, rằng mẹ, vì sao mẹ vẫn không bế con? Có phải không cần con nữa không?
Sau khi ăn cơm tối xong trở về, cha Tống và mẹ Tống lập tức mang đứa bé về phòng bọn họ.
Đêm nay, cả nhà lớn nhỏ đều ngủ không ngon, Bình Bình ngược lại không khóc, chỉ tìm kiếm bóng dáng Đường Tiêu Tiêu ở khắp nơi.
An An thì khóc đến xé lòng, khóc mệt mỏi thì ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục tìm mẹ, không tìm được lại khóc, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cha Tống mẹ Tống phải chăm sóc hai em bé, nên không có nghỉ ngơi được gì.
Đường Tiêu Tiêu bởi vì trướng rất đau, lại nghe được tiếng khóc đau lòng của An An, Tống Cảnh Chi bởi vì thương vợ, nên cần phải trấn an tinh thần cô.
“Nói không chừng chịu đựng hết tối nay là sẽ ổn thôi.” Tống Cảnh Chi ôm lấy vợ không biết đang khóc vì đau hay vì đau lòng vào trong lòng.
May mắn thay bây giờ nhà nông đang nhàn rỗi, cha Tống mẹ Tống không cần đi làm, nên bữa sáng ngày hôm sau là Tống Cảnh Chi làm.
Sau khi làm xong bữa sáng, anh pha sữa cho con, rồi đưa bữa sáng của cha mẹ đến phòng cha mẹ.
“Sữa của Tiêu Tiêu thế nào rồi?” Mẹ Tống hỏi con trai.
“Vẫn chưa, chắc là không nhanh đến vậy đâu.” Tống Cảnh Chi nói, buổi sáng sợ mình đau đến thức giấc.
“Ừ, lát nữa con đến phòng khám kê thêm thuốc đi, mấy ngày nay chúng ta ăn riêng, đứa nhỏ không ngửi thấy mùi, không gặp được người thì sẽ dứt được thôi.”
Lúc này bọn nhỏ còn đang ngủ, chỉ là ngủ không được yên, không bao lâu đã mở mắt ra nhìn chung quanh, thật sự mệt mỏi, ê a vài tiếng rồi lại ngủ.
“Bình Bình đúng là dễ cắt sữa, chủ yếu là An An, đứa bé này cứ gào khóc thảm thiết. Cũng may bên cạnh chúng ta không có người ở, nếu không ban ngày còn phải đi xin lỗi người ta nữa.” Cha Tống cười nói.
“Tối hôm qua ông vừa mới bắt đầu ngủ gà ngủ gật, An An đã gào lên một tiếng, dọa ông giật cả mình.
“Đúng vậy, lúc Tiêu Tiêu khóc cũng chỉ có kiểu thút thít, mà sao An An này vừa khóc đã giống như cái loa lớn, có phải là giống con không thế?” Mẹ Tống nhìn về phía con trai.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy điểm này giống mẹ sao?” Tống Cảnh Chi nhìn về phía mẹ Tống, nhìn đứa nhỏ roi cười ha ha. Trước khi mẹ Tống hiểu chuyện, đã nhanh chóng đi ra ngoài.
“Thằng nhóc thối này, giống ai thế không biết?” Mẹ Tống chỉ vào bóng lưng Tống Cảnh Chi, muốn kêu lại sợ đánh thức cháu trai cháu gái vốn đã ngủ không yên.
“Hơi” Cha Tống chỉ cười một tiếng.
Ba ngày kế tiếp, Đường Tiêu Tiêu đều trốn ở trong phòng không dám ra ngoài, cho đến khi sữa trở về. Ba ngày sau, cô đi ra khỏi cửa phòng, hai đứa nhỏ đang ở trong sân, ngồi ở trong lồng tre do cha Tống làm.
“Các con ơi!” Đường Tiêu Tiêu hô một tiếng, đi tới trước mặt bọn nhỏ.
“Oe!”An An bắt đầu oa khóc, lăn qua lăn lại muốn mẹ ôm.
Thật ra An An cũng chỉ làm ầm ï một đêm, sau đó giống như là đã chấp nhận được hiện thực, không còn làm âm ï nữa.
Đường Tiêu Tiêu bế An An lên, thấy Bình Bình đang nhìn mình với vẻ khát khao, nhưng cánh tay của cô không mạnh sức bằng Tống Cảnh Chi, không thể nào bế hai đứa nhỏ cùng lớn.
May mà lúc này Tống Cảnh Chi mang đến cho cô một cái ghế, ý bảo cô ngôi xuống, rồi lại bế Bình Bình cho cô.