Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 188
Nhìn con rể xách đồ tới, trừng mắt liếc anh một cái.
ben là được rồi, còn mang theo gì nữa vậy. Mà sao không nói trước với cha là con sẽ đến Kinh thị.” Ông ấy biết tiền trợ cấp hàng tháng của con rể đều giao cho con gái.
“Vốn dĩ cũng không biết thi đấu xong sẽ ở lại đây một ngày.” Tống Cảnh Chi cười nói.
“Kết quả thế nào?” Đường Tiêu Tiêu từng nhắc tới trận đấu lần này.
“Thắng, hơn nữa lần này đã được chuyển thẳng đến tổng cục.”
“Thật tốt quá, buổi trưa hai cha con chúng ta phải đến tiệm cơm quốc doanh để ăn mừng mới được.” Cha Đường vui vẻ vỗ bàn.
Tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị rất gân gia chúc viện của xưởng thép bọn họ, sau này có thể thường xuyên nhìn thấy con gái con rể và cháu ngoại rồi.
“Cảnh Chi à, nếu con đã được điều đến Kinh Thị, cũng nên cân nhắc đón cha mẹ tới.” Cha Đường nhìn về phía con rể: “Tứ hợp viện lớn như vậy, đủ cho mọi người ở rồi.”
“Cha, tạm thời chúng con vẫn sẽ ở gia chúc viện cục phòng cháy chữa cháy, chờ tình hình rõ ràng thì lại tính tiếp.” Tống Cảnh Chi cũng nghe Đường Tiêu Tiêu nói rồi, cuối năm sau là sẽ cho phép buôn bán.
Đấn lúc đó lại đón cha mẹ tới, hai ông bà ở nông thôn đã bận rộn thành thói quen, rảnh rỗi quá lại khiến bọn họ khó chịu, đến lúc đó cho hai ông bà làm chút chuyện buôn bán nhỏ..
Tứ hợp viện cũng cách tổng cục phòng cháy chữa cháy không xa, nếu anh phụ trách công tác huấn luyện, cũng không cần trực ban, ở tứ hợp viện cũng sẽ không chậm trễ công việc.
“Ừ, các con đã có sắp xếp là được rồi.” Cha Đường mỉm cười gật đầu.
Bữa trưa cha vợ và con rể cùng đi đến tiệm cơm quốc doanh để ăn, dọc theo đường đi gặp được người trong xưởng, cha Đường rất tự hào giới thiệu đây là con rể nhà mình, sang năm sẽ được điều đến tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị, đây chính là đại ngộ mà ngay cả lúc Đường Mục trở về cũng không có.
Bởi vì buổi chiêu cha Đường phải đi làm, Tống Cảnh Chi cũng phải về đơn vị, nên hai người không có uống rượu, ngược lại chỉ ăn đồ ăn.
Lúc Tống Cảnh Chi muốn tính tiền, cha Đường giành trả, còn nhỏ giọng nói với con rể.
“Cha có tiền riêng.”
“Cha, con không có tiền riêng, đây là tiền Tiêu Tiêu cho trước khi đi.” Đầu tiên Tống Cảnh Chi nhìn cha vợ một cái, sau đó vội vàng giải thích.
Cha Đường không ngờ con rể lại thành thật đến vậy, bật cười ha ha.
Ngày hôm sau là nhóm Tống Cảnh Chi trở về Tân thị, trước khi bọn họ còn chưa trở về, chính ủy Liêu đã nhận được điện thoại của tư lệnh Ngụy.
“Hơ, tên cáo già, còn gọi điện thoại tới khoe khoang nữa.” Cúp điện thoại, chính ủy Liêu không nhịn được mà cười nói. “Năm đó nếu không phải ông đi trước ông ấy một bước thì Cảnh Chi đã sớm đến Kinh Thị rồi.” Tư lệnh ngồi đối diện ông ấy cười nói.
“Ôi, cũng không thể nói như vậy được.” Chính ủy xua tay: “Nếu năm đó Cảnh Chi đến Kinh Thị, cậu ấy cũng sẽ không tham gia cứu viện ở Từ Sơn, vậy thì cũng không gặp được vợ cậu ấy. Vậy cũng không có được mối lương duyên tốt đẹp thế này, còn sinh được một cặp trai gái sinh đôi nữa.”
“Xì, nói như vậy, ông đúng là bà mai của hai vợ chồng họ.”
“Vậy cũng không phải. Ôi, cảm giác chắp tay dâng kiện tướng dưới trướng của mình lên là cảm giác thế nào?” Chính ủy Liêu nhìn về phía tư lệnh.
Tuy nói Tống Cảnh Chi là người mà ông ấy để ý trước, nhưng dù sao cũng không phải đi theo con đường chính trị.
“Có thể có cảm giác gì, cậu ấy có thể đi được xa hơn thì tôi cũng mừng.” Tư lệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, một ngày nào đó chim non sẽ bay cao thôi.
Lúc Tống Cảnh Chỉ về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình đứng ở cửa chờ anh.
“Sao em biết anh đã về?” Anh mỉm cười ôm cô vào lòng.
“Em thấy anh qua cửa sổ phòng khách.” Cô ôm lấy cổ anh, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Sao không hỏi kết quả trận đấu của anh thế nào?” Anh hỏi.
“Em biết anh có thể làm được.” Người đàn ông nhà mình như thế nào, cô vẫn biết rất rõ.