Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 181
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 181 - Cảnh Chi Là Chiến Hữu Đáng Để Dựa Vào 2
Trong đó không thiếu những đề nghị của Đường Tiêu Tiêu, mặc dù đời trước cô không biết quá nhiều về phương diện này, nhưng cô cũng có xem qua một vài bộ phim truyền hình và tin tức liên quan đến cứu hỏa.
Cô nói những hình ảnh đó với Tống Cảnh Chi, nói lên những thắc mắc của mình rồi để anh tự suy nghĩ thêm.
Hôm nay Diêu Lệ từ bên ngoài về rồi đi thẳng tới nhà Lý Tịnh, lúc đó Đường Tiêu Tiêu cũng đang dẫn con sang chỗ Lý Tịnh.
“Giá gạo chợ đen đã vọt lên gấp đôi.” Bởi vì nhà có em bé, số gạo theo định mức là không đủ ăn, nên mỗi tháng cô ấy cũng phải đi chợ đen mua một ít.
“Thế chẳng phải là tròn 1 đồng rồi sao?” Trước đây lương thực bán 2 hào 6, chợ đen bán 5 hào, bây giờ lại tăng gấp đôi thì là một đồng.
Lý Mẫn còn định chờ Tiêu Kiệt Minh nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi nói anh ấy đi mua thêm một ít.
“Còn không phải sao, tôi còn định mua 20 cân, bây giờ muốn mua cũng mua không được, 1 đồng một cân thì tôi cũng chỉ mua được năm cân.”
“Xem ra nạn hạn hán các nơi cũng rất nghiêm trọng.” Đường Tiêu Tiêu thở dài.
“Đã sắp vào mùa hè rồi, càng ngày sẽ càng nóng.” Lý Mẫn liếc nhìn đứa bé trên xe nôi, hôm nay bọn trẻ đều đã được thay áo tay ngắn.
Trở về nhà, Đường Tiêu Tiêu lập tức kiểm đếm lại số phiếu lương thực trên tay. Cô có không gian, không cần lo lương thực, cho nên kể từ khi biết sẽ có nạn hạn hán, cô đã bắt đầu tiết kiệm phiếu lương thực.
Lần nào cô cũng để Tống Cảnh Chi mượn một cái gùi, mang lương thực ra ngoài rồi lại cõng về, làm bộ như đi mua lương thực.
Cô chia phiếu lương thực mình có thành ba phân, hai phần gửi cho cha Tống mẹ Tống, một phần gửi cho cha Đường mẹ Đường. Bởi vì cha mẹ cô đã có sẵn định mức lương thực trong thành phố nên cộng thêm những thứ này là đủ dùng.
Cô không chỉ gửi phiếu lương thực cho cha Tống mẹ Tống mà còn có cả phiếu thịt cùng những thứ phiếu khác, cả những phiếu nếu trong thôn không có thu hoạch thì không đổi được.
Tết năm ngoái cha Tống mẹ Tống ở Tân Thị, nhất định ở quê không có nhiều đồ tích trữ như năm trước. Vậy nên cô còn gửi một ít tiền, hy vọng cha mẹ chồng có thể yên ổn vượt qua cái năm tai ương này.
Bây giờ cô không có cách để quan tâm xem người khác sống như thế nào, cô chỉ có thể chăm sóc kỹ người nhà. Anh hai và chị dâu ở quân khu, Đông Bắc lại không ở trong phạm vi thiên tai nơi này nên cô cũng không cần bận tâm.
Tống Cảnh Chi tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa để gửi tiền và phiếu về nha, do sợ người nhà lo lắng nên chỉ nói là đã đổi xong từ trước.
Lúc anh về, Đường Tiêu Tiêu đang dỗ bọn trẻ ngủ trưa.
Hai đứa bé đang ô ô a a trên cũi mà không chịu ngủ, cô vợ nhỏ của anh thì đang chống tay bên cạnh cũi, đã hơi lim dim mắt.
“Em đi ngủ đi, để anh dỗ bọn trẻ.” Tống Cảnh Chỉ vỗ võ vai cô, tỏ ý bảo cô lên giường nằm.
Cô xem giờ, thấy sẽ không trễ việc huấn luyện của anh thì mới nằm lên giường.
Tống Cảnh Chi mới vừa ngồi xuống, cô con gái nhỏ nhà anh đã vừa gọi anh vừa cười, còn đưa cánh tay nhỏ bé muốn cho anh ôm mình lên.
Hai người chăm con cũng tương đối có nguyên tắc, có thể không ôm thì sẽ không ôm, sợ ôm thành thói quen lại không thể buông tay.
“Không ôm, tự ngủ đi.” Tống Cảnh Chi vỗ mông con gái một cái.
Tã đang khô ráo, hiển nhiên mới vừa vợ đã đút sữa, thay tã, bọn trẻ cũng nên đi ngủ rồi.
Bình Bình là anh, lần nào cũng ngủ mau hơn em gái, chỉ cần vỗ võ, dỗ mấy câu là đã ngủ.
An An thì không như thế, có lúc cứ khóc không ngừng, xác định Tống Cảnh Chi sẽ không ôm cô bé lên dỗ thì mới tủi thân ngậm nước mắt mà ngủ.
Cực kỳ giống cô vợ nhỏ nhà anh, khiến cho anh có chút dở khóc dở cười.