Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 172
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 172 - Tống Đình Hiên Và Tống Tiêu Nhiễm 1
“Thôi mẹ, hai đứa bé vẫn còn nhỏ, nhỡ đâu đến lúc chúng lớn lại thiếu sữa thì sao? Dù sao sữa mẹ cũng có nhiều chất dinh dưỡng hơn so với sữa bò.” Đường Tiêu Tiêu từ chối, vì con mình, chút cực khổ này chẳng đáng gì.
“Vậy nếu còn thấy khó chịu thì vắt sữa ra bớt, bầu vú bớt căng sữa cũng dễ về hơn.” Mẹ Tống nhìn cô, bà ấy hơi đau lòng.
“Dạ.
Mãi đến lúc bọn họ đầy tháng, Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu mới quyết định được tên của chúng, anh trai tên Tống Đình Hiên, còn em gái là Tống Tiêu Nhiễm.
Hai cái tên này nghe qua có vẻ bình thường nhưng lại đong đầy tình yêu của hai người đối với bọn nhỏ.
Mặc dù mẹ Tống kiên trì muốn Đường Tiêu Tiêu ở cữ trong hai tháng nhưng bọn nhỏ vừa đầy tháng cô đã chịu hết nổi.
Đường Tiêu Tiêu vẫn vui vẻ tắm gội dù cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã phải đối diện với lò than giữ ấm của mẹ chồng.
“Mau lâu khô tóc, tránh để lại bệnh đau đầu.”
Mẹ Tống cầm khăn lông lau tóc cho cô, bà ấy đổi hết cái này đến cái khác, mãi đến khi tóc cô khô hoàn toàn mới thôi.
“Mẹ, con thật sự hạnh phúc khi được làm con dâu của mẹ.” Đường Tiêu Tiêu cười ngọt ngào nhìn hình ảnh mẹ Tống trong gương.
“Bởi vì con dâu của mẹ là con nên mới như vậy.” Mẹ Tống nhẹ giọng nói, động tác của bà ấy không hề ngừng lại.
“Thời gian kiêng cữ của con vẫn còn, nếu buổi tối Cảnh Chi có suy nghĩ gì khác thì còn phải từ chối đấy.” Bà ấy đặt tay lên vai con dâu.
“Con biết rôi mẹ.” Đường Tiêu Tiêu đỏ mặt gật đầu.
“Sức khoẻ của con tốt nên sau khi hồi phục nhớ sử dụng biện pháp tránh thai.” Mẹ Tống thật lòng xem cô như con gái nên mới nói những lời này, không còn kiêng ky như trước đây.
“Dạ.
Sau khi tóc cô khô, mẹ Tống lại đội mũ lên cho cô.
“Tiệc đầy tháng không cần tổ chức lớn, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi.”
Sau một tháng, hôm nay là lần đầu tiên Đường Tiêu Tiêu ngồi vào bàn ăn cơm, thời gian trước cô vẫn luôn kê một cái bàn nhỏ ăn cơm trên giường hoặc ăn cơm trên bàn làm việc.
Một tháng rồi cô không được ăn đồ cay, vừa thấy thức ăn cay trên bàn, mặc dù Đường Tiêu Tiêu hơi thèm nhưng cô sợ lúc cho con bú sẽ khiến chúng bị nóng trong người nên đành tiếp tục nhịn.
Nhìn ánh mắt uất ức của con dâu, cha Tống nói: “Cha nấu không quá cay, con ăn một chút cũng không sao.” Đường Tiêu Tiêu lắc đầu, gap một miếng xương sườn. Vì cô còn cho con bú nên tất cả đồ ăn trên bàn đều không có nhiều gia vị.
Ngoài một bàn đây đồ ăn, cha Tống còn hầm canh gà riêng cho cô.
Trong một tháng này, Đường Tiêu Tiêu đã ăn sáu con gà, tất cả đều được hầm thành canh, buổi trưa ăn không hết thì để lại tối ăn tiếp. Tại thời đại này, những sản phụ khác chắc chắc không nhận được đãi ngộ tốt như vậy trong thời gian ở cữ đâu.
Mỗi buổi sáng, cha Tống đều tới chợ đen nằm vùng để mua gà, nếu chợ đen không có, ông ấy đành phải tới hỏi thăm trưởng thôn của thôn kế bên xem trong thôn có nhà ai cần bán gà mái hay không, giá hơi cao cũng không sao cả.
Một tháng trôi qua, mặc dù cô phải cho con bú và mất ngủ vì sữa chảy quá nhiều nhưng sắc mặt vẫn rất tốt, cơ thể cũng khôi phục rất khá.
Hơn nửa tháng sau khi Đường Tiêu Tiêu ở cữ đủ hai tháng, cha mẹ Tống mới quay về tỉnh Hồ Nam. Ban đầu họ định ở lại đến khi bọn nhỏ được một trăm ngày mới về, nhưng vì trong thôn có việc nên họ không thể chờ đến lúc đó được.