Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 171
“Cái này từ đâu mà có?” Sau khi nhìn thấy xe nôi, mẹ Tống rất ngạc nhiên.
Xe nôi nhỏ xinh, vừa đủ chỗ cho hai đứa bé ngồi, bên dưới còn có sáu cái bánh xe nhỏ.
“Chiếc xe này do tôi mua gỗ của người trong thôn rồi tự làm, bánh xe thì tìm được ở trạm phế liệu, không tệ đúng không?” cha Tống kiêu ngạo nói.
Chiếc giường êm bé trong phòng của ông ấy và mẹ Tống cũng là do ông ấy tự làm.
“Không tồi.” Mẹ Tống mỉm cười gật đầu, nếu bọn họ về quê, còn dâu có chiếc xe nôi sẽ dễ dàng hơn nhiều, không cần ẫm con suốt ngày.
Mẹ Đường đi từ trong phòng ra ngoài, bà ấy cũng rất thích chiếc xe nôi này.
Cơm trưa vẫn do cha Tống nấu, ông ấy đã mua một con cá diếc lớn ở chợ để nấu canh cho Đường Tiêu Tiêu.
Cảnh cá diếc màu trắng sữa, không hề có mùi tanh, cô vui vẻ uống một bát lớn.
Giờ cơm chiều, cha Tống lại nấu hoa kim châm với thịt chó cô ăn, bởi vì người dân ở tỉnh Hồ Nam thường truyền miệng rằng ăn hoa kim châm sẽ giúp sản phụ có sữa. Cho nên trước khi tới Tân Thị, cha Tống và mẹ Tống đã mua khá nhiều hoa kim châm từ người dân trong thôn.
Nửa đêm, cảm giác ẩm ướt trên người khiến Đường Tiêu Hành bừng tỉnh, cô lập tức đánh thức Tống Cảnh Chi nằm bên cạnh.
“Anh mau sang chỗ cha mẹ ôm bọn nhỏ tới đây đi.”
“Được.” Vừa nhìn ngực của vợ thì anh đã hiểu.
Nhưng lúc hai đứa bé bú đến nó căng, phần ngực của Đường Tiêu Tiêu vẫn căng trướng khó chịu.
Mẹ Tống và mẹ Đường vừa ôm hai đứa nhỏ vỗ ợ cho chúng vừa bất đắc dĩ nhìn Đường Tiêu Tiêu.
“Người ta sinh con thì không đủ sữa, đến lượt con đã cho hai đứa nhỏ bú xong mà lại còn nhiều sữa như thế.” Mẹ Đường không kiềm được mà cười.
Đường Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô cũng rất bất đắc dĩ mài
Ai mà ngờ hiệu quả của canh cá diếc và hoa kim châm lại mạnh mẽ như thế, dù sao hai đứa bé cũng còn nhỏ nên sức ăn không lớn.
“Cảnh Chi, con lấy đồ tới vắt bớt sữa giúp Tiêu Tiêu đi, để ngực căng trướng như vậy cũng không tốt.” Mẹ Tống gọi con trai đang ở ngoài phòng khách lo lắng.
Sau khi vắt bớt sữa, cuối cùng Đường Tiêu Tiêu cũng không còn bị trướng đau nữa.
“Mẹ, còn sữa này thì sao?” Tống Cảnh Chi bưng chén sữa cô vừa vắt ra tới hỏi mẹ mình.
“Mang vào nhà vệ sinh, đổ lên vách tường để sữa chảy dọc xuống.” Mẹ Tống dặn dò.
“Vâng ” Tống Cảnh Chi bưng sữa đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi dọn dẹp xong thì đêm đã khuya, mọi người đều về phòng mình ngủ.
Sáng hôm sau, Tống Cảnh Chi đạp xem đưa mẹ vợ tới gà tàu. Lúc về đến nhà, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang rau rĩ dựa vào đầu giường.
“Sao thế?” Anh vươn tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía chậu rửa mặt đặt trên tử đầu giường, ý bảo Tống Cảnh Chi nhìn xem.
Sáng nay trước khi ra ngoài, người đàn ông này sợ cô bị chảy sữa nên đã để hai cái khăn lông khô trong chậu rửa mặt, bây giờ cả hai đều ướt đẫm.
“Con vẫn chưa dậy.” Tối qua bọn nhỏ bú no ne nên ngủ rất ngon, lúc nấy anh vừa sang đó xem thử.
“Em cảm thấy tất cả nước em uống vào người đều biến thành sữa.” Đường Tiêu Tiêu uất ức bĩu môi, cô vẫn chưa ăn sáng nữa, chẳng qua lúc thức dậy cô đã uống một ly nước ấm mà đã như vậy rồi.
“Vậy em nghĩ có sữa tốt hay không có sữa tốt hơn?” Anh cười chọc ghẹo cô.
“Anh sang đó lần nữa xem con đã dậy hay chưa.” Nếu bọn nhỏ vẫn chưa dậy thì cô lại phải vắt sữa bớt.
“Được, em chờ chút.” Tống Cảnh Chi còn chưa ra khỏi phòng thì mẹ Tống đã ôm bọn họ đi vào.
“Nhanh nào, bọn nhỏ bị cha các con chọc thức dậy rồi.” Bởi vì bị chọc thức dậy khi đang ngủ nên biểu cảm trên mặt bọn nhỏ không vui, vừa được đặt vào ngực Đường Tiêu Tiêu, hai đứa bé đã bắt đầu dụi dụi.
“Cho em gái bú trước đi.” Tống Cảnh Chi ôm Bình Bình dỗ dành.