Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 168
“Trong tháng ở cữ, lúc cho con bú mà nằm nghiêng, khi bế con rất dễ bị đau tay.”
“Vâng.” Cô vừa gật đầu vừa cởi nút áo ra.
Mẹ Tống chăm sóc cô cho bú còn Tống Cảnh Chi đi chăm sóc cô con gái nhỏ.
Cô con gái nhỏ đã thức dậy, nhìn dáng vẻ bĩu môi đáng yêu của cô bé, anh bế cô bé ra khỏi nôi và cười ha ha trêu chọc.
“Mẹ, con đau, đau quá – Ở bên kia, vì sữa mãi không thông, lại còn bị con hút khiến Đường Tiêu Tiêu đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Như này là vẫn chưa thông rồi.” Mẹ Tống nhanh chóng đi lấy chậu nước nóng, chườm nóng cho cô.
Cậu nhóc không uống được sữa, bắt đầu khóc oa oa, Đường Tiêu Tiêu thấy vậy lại càng lo lắng hơn.
Tống Cảnh Chi nghe thấy tiếng động vội ôm con gái tới trước giường bệnh.
“Đây là làm sao vậy?”
Vừa ra đã thấy vợ mình để ngực trần, trước ngực chườm một chiếc khăn ấm, hầu kết anh lăn lên lăn xuống, mắt nhìn sang chỗ khác.
Từ khi biết Đường Tiêu Tiêu bắt đầu mang thai, anh đã kiêng khem. Hôm nay nhìn thấy làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngấn lệ, trong lòng anh hơi kích động.
Sau khi chườm nóng xong, mẹ Tống dỗ dành đứa con trai lớn xong, lại bế cậu bé tới trước mặt cô.
Sau một hồi dày vò vẫn không được, mẹ Tống đưa mắt nhìn con trai nhà mình.
“Con tới đi.” Nói xong, bà ấy định bế hai đứa bé.
“Mẹ, mẹ, đừng.” Tống Cảnh Chi kéo mẹ anh không để cho bà ấy đi.
“Làm gì vậy, lẽ nào con muốn con bé cứ bị căng như thế hả?” Mẹ Tống không để ý tới anh, bế đứa trẻ đi.
“Mẹ -” Đường Tiêu Tiêu hơi xấu hổ nhìn theo bóng lưng của mẹ Tống.
“Con gái, không sao đâu.” Đối với con dâu, mẹ Tống vẫn luôn nhẹ nhàng dỗ dành.
Biết không thể tránh khỏi, nhìn Tống Cảnh Chi luống cuống đứng trước mặt, cô ngồi dậy.
“Cũng không còn cách nào khác.”
“Ừ-” Anh gật đầu, tiến lại gần.
Anh ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ: “Có phải anh làm đau em không?”
“Không, không có.” Mặc dù hai người là vợ chồng nhưng cô vẫn ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tống Cảnh Chi thấy cô thực sự không sao, anh mới tiếp tục.
“Đã thông rồi.” Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy, hôn lên mặt cô vợ nhỏ một cái rôi mới đi tìm mẹ Tống bế hai đứa bé qua. Mẹ Tống bế hai đứa bé tới chia nhau bú sữa, nhìn đứa trẻ uống no trong tay, Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười thỏa mãn.
“Con đấy, là người dễ thỏa mãn. Nhìn con bây giờ đi, có phải quên nỗi đau khi bị tắc ngực không?” Mẹ Tống nhìn vẻ mặt con dâu, nở nụ cười.
“Mẹ, mẹ đừng chê cười con.
“Không thể chỉ vì yêu con cái mà nuông chiều được, lúc cần nghiêm khắc phải nghiêm khắc.” Mẹ Tống nói.
“Mẹ, con biết rồi.” Cô cười gật đầu.
Hai đứa trẻ deu được ăn no, mẹ Tống bế hai đứa đi để Tống Cảnh Chi lại chăm sóc.
Lúc đó cô đã ngủ rất lâu, bây giờ cô không buôn ngủ chút nào.
Tống Cảnh Chi đỡ cô ngồi dậy, tự dựa vào đầu giường, ôm cô vào trong lòng và chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của cô.
“Anh đã lấy tên cho bọn trẻ chưa?” Cô hỏi.
“Vừa rồi luống cuống tay chân, anh thật sự không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.” Anh nói.
“Cũng phải đặt trước cả biệt danh nữa để dễ dàng phân biệt.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Em đừng nhìn anh như vậy, dễ xảy ra chuyện lắm.” Anh đưa tay véo véo cái mũi nhỏ của cô.
“Hay là đứa lớn cứ gọi là anh trai, đứa nhỏ gọi là em gái là được.” Anh thuận miệng nói.
“Tống Cảnh Chi, anh có thể qua loa hơn được nữa không?” Cô quay đầu trợn mắt nhìn anh: “Hơn nữa, anh trai là biệt danh riêng của em dành cho anh.”