Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 161
“Đứa nhóc đá cô à?” Dù gì Diêu Lệ cũng là người có kinh nghiệp, cô ấy biết ngay là Lý Mẫn gặp chuyện gì.
“Đúng vậy, có thể đứa nhỏ này thích ăn đồ ngọt, cứ lần nào tôi ăn đồ ngọt là nó lại bắt đầu.” Vừa nãy Lý Mẫn uống một ngụm nước đường đỏ.
Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Lý Mẫn, sau đó tự đưa tay sờ bụng mình. Mặc dù cô mang thai muộn hơn Lý Mẫn một tháng, nhưng bụng hai người cũng to ngang nhau.
Mà tại sao đứa bé nhà cô chưa bao giờ đá cô chứ? Hay là hai đứa cùng ở trong một cái bụng nên bị chật?
Đường Tiêu Tiêu đã mang câu hỏi này về nhà.
“Mẹ, tại sao đứa bé trong bụng chị Mẫn nhà bên cạnh biết đá chị ấy, mà con thì không?” Sau khi từ nhà Diêu Lệ về, cô nhịn không được, bèn hỏi mẹ Tống.
“Cô ấy mang thai sớm hơn con một tháng mà, đợi sang tháng sau, có lẽ bọn họ sẽ biết cử động đấy.” Mẹ Tống cười đáp, sau đó bà bưng bát canh gà nóng hổi cho con dâu.
Mẹ Tống chuẩn bị rất nhiều bữa bổ sung, chủ yếu là vì muốn đảm bảo nguồn dinh dưỡng cho cô.
Đường Tiêu Tiêu uống canh, lúc này cha Tống cũng về.
Bởi vì có cha mẹ Tống ở đây nên Đường Tiêu Tiêu không tiện lấy đồ từ không gian, tất cả thịt và rau đều do cha Tống đi mua.
Cha Tống cũng không phải kiểu người nhà quê trung thực, chỉ mấy ngày ông đã làm quen gần hết khu này.
Thậm chí ông còn tìm đến cả chợ đen, nếu không phiếu thịt một tháng của Tống Cảnh Chi chắc chắn không đủ để gia đình bốn người bọn họ ăn, huống hồ trong nhà còn đang có phụ nữ mang song thai.
Thấy cha Tống cười tươi rói, mẹ Tống biết ông lại mua được thứ gì đó tốt.
“Hôm nay lại mua được gì rồi?”
“He he, hôm nay tôi mua cho Tiêu Tiêu mấy quả táo to, còn mua cả năm quả trứng ngỗng nữa.” Cha Tống lấy đồ ra khỏi sọt, đưa cho mẹ Tống.
“Trứng ngỗng là đồ tốt, sao không mua nhiều hơn chút để nấu cho Tiêu Tiêu ăn mỗi buổi sáng?” Mẹ Tống hỏi.
“Tôi cũng muốn mua nhiều hơn, nhưng lúc tôi tới người ta chỉ còn thừa hơn mười quả, mà năm quả này là do tôi nói với người ta con dâu đang mang thai, muốn mua để bồi bổ cơ thể, thế nên bọn họ mới đưa cho tôi năm quả.” Cha Tống giải thích.
Bấy giờ mẹ Tống mới cảm thán là gặp được người tốt, sau đó bà đi rửa sạch táo cho Tiêu Tiêu, vì thời tiết khá lạnh nên bà không để Tiêu Tiêu ăn thẳng mà nhúng qua nước ấm.
“Cha mẹ, hai người cũng ăn đi.” Cô không thích ăn mảnh.
“Cái này đắt tiền, mình con ăn là được rồi.” Cha Tống xua tay, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy quả táo lớn như vậy. Vậy nên lúc người ở chợ đen đó nói bán một tệ năm một cân, ông đã mua ngay tám cân cho con dâu mà không hề do dự.
“Nếu hai người không ăn, con cũng không ăn. Làm gì có đạo lý con ăn mảnh một mình chứ.” Đường Tiêu Tiêu giả vờ nổi giận.
Trong không gian của cô cũng có những quả táo lớn thế này, nếu muốn ăn thì cô có thể chui vào không gian ăn rồi.
“Được được được, Tiêu Tiêu bảo cha mẹ ăn, cha mẹ sẽ ăn mà.”
Biết tính cách con dâu, mẹ Tống cười, bà rửa một quả táo rồi chia cho cha Tống một nửa, bấy giờ Đường Tiêu Tiêu mới chịu cầm một quả táo lên gặm.
“Cha đoán không lâu nữa chính phủ sẽ cho phép buôn bán.” Cha Tống nói, hôm nay ông ấy thấy có người gánh đồ ăn bán, không phải ở chợ đen mà là trên đường trở về.
“Nhu cầu của bá tánh vẫn còn đó, kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại rồi, chắc là sắp thôi.” Đường Tiêu Tiêu không ngờ cha Tống lại nhạy bén như vậy, mới đó mà đã đoán ra vấn đề.
“Ai cũng phải ăn cơm, không cho người ta buôn bán chẳng lẽ muốn chết đói vì tiền à? Không thể.” Cha Tống xua tay cười.
“Sáng nay, lúc cha đến quầy thịt mua đồ, mấy người bán xương sườn đó cũng không hỏi phiếu của cha nữa mà.” Bây giờ đang là mùa đông nên không sợ hỏng đồ ăn, nếu là ngày bình thường, chắc chắn cũng phải tính ít phiếu thịt.