Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 149
Đối phương cũng không có nói xin lỗi, mà nhanh chóng lên lầu.
Đường Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, tuy rằng cô đến viện gia chúc đã hơn nửa năm, nhưng bởi vì bình thường không hay giao tiếp với người khác.
Cho nên phần lớn mọi người đều chỉ gặp qua chứ cũng không quen, bình thường gặp mặt cũng chỉ gật gật đầu, bao gôm nhóm người ở tòa nhà phía Bắc.
Nhưng cô gái vừa rồi, Đường Tiêu Tiêu thật sự chưa từng gặp.
Cô nhìn lên lâu một cái, rôi đi đến cổng của viện gia chúc, trên tay cô có một ít phiếu vải sắp hết hạn, cô chuẩn bị đến xã cung ứng mua một ít vải, làm miếng đệm lót cho con.
“Tiêu Tiêu, cô chuẩn bị đi ra ngoài à.” Lúc đi ngang hội ủy viên gia đình, trừng hợp Trương Vệ Hồng từ hội ủy viên đi ra.
“Chủ nhiệm Trương, tôi đến xã cung ứng mua vài thứ.” Cô vừa cười vừa nói.
“Tôi còn đang chuẩn bị đến nhà cô đấy.” Trương Vệ Hồng nhìn cô mỉm cười, lại nhìn bụng cô.
“Cô mới có thai ba tháng thôi đung không? Sao bụng dưới lại căng thế?”
“Còn thiếu mấy ngày nữa, có lẽ ăn khá nhiều, đang chuẩn bị đủ ba tháng thì đến bệnh viện khám.” Cô bị Trương Vệ Hồng nhìn làm cho chút ngượng ngùng.
“Phải đi khám đi, có khi bên trong không chỉ có một đứa.” Tuy rằng hiện tại sinh đôi rất ít, nhưng cũng không phải là không có.
“Chủ nhiệm Trương, bà tìm tôi có việc gì sao?” Sinh một hay sinh đôi đều không có vấn đề gì, đều là con của mình.
“Ờ ờ, đúng rồi, vừa nói chuyện đã quên mất chuyện chính. Tôi lại làm không ít dưa chua, mang cho cô một ít, đang chuẩn bị đưa qua cho cô đây.” Chủ nhiệm Trương vừa cười vừa nói.
“Vậy ngại quá, chủ nhiệm Trương.”
Tống Cảnh Chi đã đổi không ít dưa chua, nhưng đúng là của Trương Vệ Hồng làm vẫn ngon nhất.
“Không có gì, chỉ là một chút dưa chua mà thôi, nếu cô muốn đến xã cung ứng, vậy lát nữa cô lại tới lấy nhé.”
“Được.” Cô cũng đang định mua vài thứ từ xã cung ứng về làm quà cảm ơn Trương Vệ Hồng.
Thật ra, Đường Tiêu Tiêu cũng biết làm dưa chua, nhưng dưa chua cô làm, nấu canh dưa chua cũng không có ngon.
Bây giờ khẩu vị của cô rất kỳ quái, luôn thích ăn một số đồ chua cay.
Nhất là táo chua mà mẹ Tống gửi tới, mỗi ngày đều phải ăn không ít.
Từ xã cung ứng trở về, cô mua một ít vải, còn mua cho Trương Vệ Hồng một cân gạo nếp, để bày tỏ lòng biết ơn.
Ban đầu Trương Vệ Hồng không chịu nhận, nhưng hai người xô xô đẩy đẩy, bà ấy lại sợ làm bụng Đường Tiêu Tiêu bị thương, nên cuối cùng vẫn nhận lấy. Lúc trở về tòa nhà phía Bắc, Đường Tiêu Tiêu lên lầu lại thấy cô gái kia. Cô gái kia cũng không vội vàng như vừa rồi, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Đường Tiêu Tiêu cảm thấy có chút khó hiểu, đi lướt qua cô gái này rồi lên lầu.
Lúc đi tới lầu ba, cửa trung hộ và hộ 1 phía tây đều mở, lúc cô đi tới cửa thì bị Lý Mẫn gọi lại.
“Vừa rồi em mới bỏ lỡ một màn kịch hay đấy.”
“Cái gì?”
“Em vào đi, chị Lệ và chị Tịnh đều ở chỗ chị.” Lý Mẫn vẫy tay với cô.
“Em cất đồ trước đã.” Cô mở cửa nhà, để tạm đồ vào phòng khách, mới đi ra ngoài đến nhà Lý Mẫn.
Vào trong nhìn một cái, quả nhiên là quân chúng hóng hớt đạt tiêu chuẩn, trên bàn không chỉ đặt hạt dưa đậu phộng, còn có dưa hấu và dưa chuột.
“Mướp và dưa chuột, hai người mang thai ăn ít thôi.” Thôi Tịnh nhắc nhở, đây đều là những thứ mà ngày hôm qua cô ấy từ nhà mẹ đẻ mang về.
Rốt cuộc là chuyện gì?” Đường Tiêu Tiêu ngồi xuống, Lý Mẫn rót cho cô một ly nước đường đỏ.
“Cô gái vừa rồi, cô có thấy không?” Diêu Lệ hỏi.
“Có thấy, rất mất lịch sự, mà sao thế?” Cô hỏi.