Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 143
“Cô ta không muốn đi? Được! Vậy thì bà đi cùng cô ta luôn đi.” Đặng Trung Quốc kiên quyết nói.
Ông ta hiểu tính cách của Tiết Ngọc Dung, lần này không được, nhất định sẽ lại đi tìm Tống Cảnh Chi.
Vì Kim Ngọc Mai mà ông ta đã trở trò cười của đại đội, thậm chí cả tổng cục. Ông ta thể giữ một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào trong nhà được nữa.
Huống hồ ông ta chỉ là chú của Tiết Ngọc Dung, không có lý do và nghĩa vụ phải giúp đỡ cô ta.
Kim Ngọc Mai nhìn Đặng Trung Quốc, đã làm vợ chồng nhiều năm nên bà ta biết ông không nói đùa.
“Ngọc Dung à, hay là cháu về ở với cha đi.” Kim Ngọc Mai nói với Tiết Ngọc Dung.
“Di nhỏ à, nếu cháu về đó, mẹ kế nhất định sẽ đổi cháu lấy lễ hỏi.” Cô ta thật sự không muốn đi.
Điều kiện của Đặng Trung Quốc tốt hơn cha cô ta rất nhiều, thường xuyên được ăn thịt, còn ở cùng cha, không những không có thịt ăn mà ngày nào cũng phải làm việc.
Cô ta đã quen cuộc sống sung sướng ở Hải Thị, không muốn chịu khổ cùng Lý Lượng nên mới ly hôn.
Kim Ngọc Mai khó xử nhìn Đặng Trung Quốc: “Trung Quốc à, Ngọc Dung là con gái duy nhất của chị em, hay là?”
“Vậy cô đi cùng cô ta đi. Đừng quên con của chúng ta vẫn còn ở nông thôn.” Đặng Trung Quốc không thèm nhìn bà ta, nói.
“Ngọc Dung, cháu vẫn nên đi đi.”
Cuối cùng, Kim Ngọc Mai dọn đồ cho Tiết Ngọc Dung, đưa cô ta ra xe lửa về với cha ruột.
Sau khi về nhà, Đặng Trung Quốc đang ngồi trên sô pha chờ bà ta.
“Học kỳ sau, tôi đón mẹ và con tôi về đây, để bọn nhỏ học ở Tân Thị. Nếu tôi biết bà còn giúp đỡ Tiết Ngọc Dung thì cút về nhà mẹ đẻ đi.”
Kim Ngọc Mai há miệng thở dốc, mặc dù bà cụ Đặng không hà khắc, nhưng không cho phép bà ta ra ngoài nói ra nói vào với người khác, cũng không cho phép cô cầm tiền trợ cấp của Đặng Trung Quốc giúp đỡ bất kỳ ai ở nhà mẹ đẻ.
Đặng Trung Quốc cũng biết chuyện này nên mới quyết định như vậy, không cho phép bà ta tiếp tục làm càn.
“Em biết rồi.” Bà ta cảm thấy hối hận vì hôm để Tiết Ngọc Dung ở nhà mình.
Vài hôm sau, từ Lý Mẫn mà Đường Tiêu Tiêu mới biết Tiết Ngọc Dung đã không còn ở khu gia đình.
Ngày hôm đó, Tiêu Kiệt Minh về nhà nói chuyện này với vợ, lúc Lý Mẫn mới để ý Tiết Ngọc Dung.
“Sau khi mang thai, không phải chị rất ít ra ngoài sao?” Đường Tiêu Tiêu nhìn Lý Mẫn đang ăn mơ chua hỏi.
“Sáng chị vào thôn mua đồ ăn thì nghe người ta nói chuyện.” Cô ấy đau nhức hết người từ khi mang thai: “Muốn ăn thử không, mẹ chị gửi đấy.”
“Không, không đâu.” Cô liên tục lắc đầu, mùi chua khiến răng cô đau nhức, cũng không dám ăn. “Chị xem những miếng vải bông này được không?” Vốn dĩ cô đến đây để đưa vải mà Lý Mẫn nhờ cô đến cửa hàng bách hóa mua vải bông trắng về làm tã.
“Cái này thực sự rất tốt, tốt hơn chị nghĩ.” Lý Mẫn sờ chất vải rồi gật đầu.
“Chị chuẩn bị sớm quá.” Cô ấy mới mang thai ba tháng mà đã chuẩn bị quần áo và tã lót.
“Sau này bụng lớn, dùng máy khâu rất bất tiện, chuẩn bị trước thì đến lúc đó sẽ không vội” Lý Mãn giải thích.
“Được rồi, em về đây. Chị ăn ít thôi cả đau dạ dày.” Cô nhắc nhở.
“Yên tâm đi.” Lý Mẫn vừa đáp vừa lấy một quả mơ chua khác.