Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 135
“Chúng ta có cần đến cửa hàng bách hóa không?”
Lần đầu tiên con rể đến nhà cha vợ, nhất đinh không thể đi tay không.
“Không cần, em chính là cửa hàng bách hóa đây.” Cô nháy mắt với anh.
“Vậy vợ giúp anh chuẩn bị quà gặp mặt cha vợ nhé.” Anh cười nói.
“Nhất định sẽ khiến cha vợ anh hài lòng.” Cô nhìn anh đầy kiêu ngạo.
Hai người ăn xong bữa sáng rất nhanh, sau đó Tống Cảnh Chi đến đại đội lái xe.
Sau khi lên xe rời khỏi khu gia đình, Đường Tiêu Tiêu mới lấy đồ ra.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lấy đồ từ trong không gian ra. Khi thấy cô biến ra đồ vật từ trong không gian, Tống Cảnh Chi vô cùng ngạc nhiên.
“Em có chắc làm như vậy sẽ không ảnh hưởng để cơ thể không?” Anh lo lắng hỏi.
“Chắc chắn mà.”
Cô nghiêm túc nhìn anh, roi như xem ảo thuật, cô liên tục lấy một ít kẹo từ trong không gian ra.
“Được, được rồi, anh tin em.” Tống Cảnh Chi nhìn có chút choáng váng.
Dọc đường đi, đôi vợ chồng trẻ ríu rít nói chuyện, anh tò mò hỏi cô về chuyện của tương lai.
“Sau này đất nước ngày càng phát triển, trang bị cứu hộ của đội cứu hỏa các anh cũng ngày càng tiên tiến.”
“Đất nước cũng ngày càng quan tâm hơn đến ý thức phòng cháy chữa cháy của người dân. Khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều dán biến phòng cháy. Dù là trường học hay đơn vị cũng thường xuyên tổ chức các buổi diễn tập để phòng cháy.”
Tống Cảnh Chi nghe cô nói vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Hơn nữa, năm nay sẽ khôi phục kỳ thi đại học, không biết mấy người Tiểu Thiến có tham gia hay không.”
Cô cũng thường xuyên viết thư liên hệ với Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên, mấy hôm trước cô còn nhận được thư phản hồi của Hà Tiểu Thiến.
Trong thư nói rằng bố mẹ cô ấy đã đến thôn Ngọc Hồ để gặp Từ Trạch Minh, hai người dự định cuối năm sẽ kết hôn.
Tháng trước, Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên cũng đã kết hôn, Đường Tiêu Tiêu còn viết thư chúc mừng, trong thư còn gửi cả tiền mừng.
Khi hai người đến Kinh Thị thì đã gần trưa.
Khi xe quân dụng tiến vào khu nhà ở của xưởng sắt thép đã thu hút không ít sự chú ý. Dù sao thì quân nhân lúc nào cũng được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ.
Xe quân dụng dừng trước nhà họ Đường, các hộ gia đình ở tâng một đều đi ra.
“Có phải gia đình Đường Mục của nhà xưởng trưởng Đường về không?” “Không phải chứ? Không phải năm trước mới về sao? Quân nhân không có nhiều kỳ nghỉ như vậy đâu.”
Khi Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu từ trong xe bước ra, mọi người mới nhận ra đây là con gái của nhà họ Đường gia dẫn con rể về nhà mẹ đẻ.
“Đây là con rể của xưởng trưởng Đường, đúng là người có tinh thần, chắc chắn cũng là quan quân.”
“Không phải quan quân thì sao có tư cách lái xe quân sự.”
“Lão Đường, con gái ông về rồi này.” Có người lập tức lên lầu nói.
Tống Cảnh Chi đang lấy đồ ở ghế sau thì cha mẹ Đường cũng từ trên lầu đi xuống.
“Đúng là Tiêu Tiêu và Cảnh Chi này.” Cha mẹ Đường ngạc nhiên.
“Cha, mẹ.” Hai người cười nói, Đường Tiêu Tiêu bước lên ôm cánh tay của mẹ Đường một cách thân mật.
“Sao con về cũng không báo trước một tiếng.” Mẹ Đường hỏi.
“Con rể của mẹ được nghỉ hai ngày, lúc về mới nói cho con biết.”
Bọn họ mang theo không ít đồ vật, cha Đường cũng giúp hai người khiêng.
Nhìn thấy con gái và con rể mang rượu tới, cha Đường mỉm cười nói với con rể: “Đêm nay đừng về, hai chúng ta uống vài ly nhé?”
“Được ạ, con sẽ uống cùng cha.”
Sau khi mọi người lên nhà, mẹ Đường vội vàng chuẩn bị bữa trưa, bà còn đang nghĩ hôm nay cuối tuần thì sáng sẽ đi mua thịt, nếu không sẽ không có đồ ăn để tiếp đãi con rể đâu.
Tống Cảnh Chi và cha Đường ở trong phòng khách trò chuyện, Đường Tiêu Tiêu thì đi vào phòng bếp.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.” Cô dựa vào lưng mẹ Đường làm nũng.
“Đã kết hôn rồi mà vẫn như trẻ con.” Mẹ Đường mỉm cười trìu mến.
“Dù thế nào thì con vẫn là con gái của cha mẹ.” Cô thì thâm
“Ừ ừ ừ” Mẹ Đường gật đầu đáp: “Cuộc sống trong quân đội thế nào? Người trong viện có dễ hòa hợp không?”
“Có mẹ, hàng xóm đều rất tốt.”
“Vậy là tốt, nhường nhịn nhiều một ít, đừng gây rắc rối cho Cảnh Chi.”
“Con biết rồi.”
“Con có viết thư về nhà bên kia không? Cha mẹ chồng có khỏe không?”
“Con có. Lúc viết thư cho cha mẹ, con cùng viết cho bọn họ luôn.” Đường Tiêu Tiêu giúp mẹ Đường nấu ăn.
“Mẹ nghe nói hình như sắp khôi phục kỳ thi đại học, con có dự định gì không?” Mẹ Đường nhìn con gái hỏi.
Cô không hề ngạc nhiên khi mẹ Đường biết tin này. Dù sao với chức vị của bà và cha Đường ở đây, biết trước vài tin tức cũng là chuyện bình thường.
Kiếp trước mẹ của Đường cũng viết thư cho cô và hỏi câu này một cách tế nhị. “Con không tính thi đại học.” Cô thành thật trả lời: “Mẹ, con và Cảnh Chi định sinh một đứa con.”
“Không phải nói đến năm sau mới có con sao? Sao lại dự định sớm thế?”
“Không phải đất nước đã bắt đầu đẩy mạnh kế hoạch hóa gia đình rồi sao? Con sợ lúc ban chính sách. Con muốn sinh một đứa sớm một chút rồi nghỉ ngơi hai năm mới sinh đứa thứ hai.”
“Con nói vậy thì sinh cũng được.” Mẹ Đường nhìn cô rồi cười nói.
“Dù sao cũng nên chuẩn bị trước, nếu không cũng không làm gì được.”