Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 134
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 134 - Mang đồ ăn đêm cho Tống Cảnh Chi 2
Đến tối, Đường Tiêu Tiêu ở nhà làm bánh Ba Ba, khác hẳn vị kiếp trước cô từng ăn. Cô làm theo công thức mẹ Tống dạy.
Bánh kiếp trước cô ăn là đồ hấp, bánh mẹ Tống dạy là đồ chiên.
Cô đóng bốn cái vào một tờ giấy dâu đặt trong giỏ tre. Đến chín giờ tối, cô cầm giỏ tre và đèn pin đi đến đại đội cứu hỏa.
“Chị dâu, muộn thế này mà vẫn đến tìm đội trưởng Tống sao?” Cảnh vệ ở cửa chào hỏi cô.
“Ừm, mọi người trực đêm vất vả nên tôi làm chút điểm tâm mang đến để mọi người nếm thử.” Cô lấy ra hai túi giấy dâu đưa cho anh cảnh vệ, trong phòng canh gác còn một người cảnh vệ nữa.
“Chị dâu, chúng em không ăn đâu. Đây là điểm tâm chị làm cho đội trưởng Tống.” Người cảnh vệ liên tục xua tay.
“Cầm đi, tôi làm nhiều lắm.” Đường Tiêu Tiêu cười nói.
“Vậy em cảm ơn chị dâu.” Thực ra cảnh vệ đã ngửi được mùi thơm từ lâu.
“Không có gì.
“Chị dâu, chị chờ một lát, em báo cho đội trưởng Tống một tiếng.” Nói xong, anh ta nói một tiếng với cảnh vệ trong phòng canh gác.
“Chị dâu.” Cảnh vệ trong phòng canh gác cũng chào một tiếng roi chạy vê phía phòng trực ban.
Không lâu sau, Đường Tiêu Tiêu đã thấy Tống Cảnh Chi chạy ra.
“Tối muộn rồi mà sao em vẫn ra ngoài?”
“Em lo mọi người đói bụng, nên làm chút bánh ba ba.” Cô nói rồi đưa giỏ tre cho anh.
Tống Cảnh Chi nhìn cô thật lâu rồi mới nhận chiếc rổ đựng đầy túi giấy dầu, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Sao vậy?”
“Vất vả cho em rồi.” Bởi vì có cảnh vệ ở đây nên anh không thể nói mấy lời sến sẩm.
Đây là món điểm tâm mà anh rất thích, nhưng lúc nhỏ, điều kiện khó khăn nên một năm, anh chỉ được ăn một lần.
Cô vợ nhỏ chắc chắn nghe mẹ anh kể anh thích ăn món này nhất nên mới nhờ mẹ anh dạy cách làm.
“Không sao đâu, em về trước, anh nhớ ăn lúc còn nóng.”
Dù sao anh vẫn đang trực ban, nếu ra ngoài lâu cũng không tốt.
“Ừm, em về đi, anh nhìn em về.”
“Được rồi.”
Tống Cảnh Chi nhìn theo ánh đèn pin chiếu trên tường khuất hẳn mới quay người rời đi.
Khi anh xách theo giỏ tre đi vào phòng trực ban, tất cả mọi người đều nhìn anh, đặc biệt là Tiêu Kiệt Minh.
“Tôi biết được trực ban cùng cậu là chuyện tốt.” “Buổi sáng anh cũng không nói như vậy.” Tống Cảnh Chi không chút lưu tình nói.
Buổi sáng khi đi làm nhiệm vụ, câu đầu tiên mà Tiêu Kiệt Minh nói khi lên xe chính là: “Trực ban cùng cậu kiểu gì cũng có nhiệm vụ.”
“Ha ha, lỡ lời rồi.”
*
Tống Cảnh Chi giữ lại hai túi bánh ba ba, còn lại chia cho những người khác. Tất cả mọi người đều khen ngợi món bánh ba ba mà Đường Tiêu Tiêu làm.
Thậm chí còn có người chưa đã thèm, nhưng thời buổi này thực phẩm ngày càng quý giá, đặc biệt, bánh ba ba còn được làm từ gạo nếp.
Mặc dù khẩu phần cho mỗi người không nhiều nhưng có hơn chục người trực ban, cộng lại thành rất nhiều.
Tống Cảnh Chi không biết rằng nhiều người góp phiếu gạo rồi để Tiêu Kiệt Minh đưa cho mình.
Khi Tống Cảnh Chi về nhà vào sáng hôm sau, Đường Tiêu Tiêu cũng đã dậy.
“Anh có mua bữa sáng, em có muốn ăn luôn không?” Anh đứng ở cửa phòng hỏi.
“Có.” Cô trả lời, nhưng không hề cử động.
Anh cười, bước vào phòng đỡ cô ngồi dậy, còn nhẹ nhàng võ nhẹ vào lưng để cô tỉnh táo.
“Nếu không tỉnh ngủ thì ngủ thêm một chút.”
Cô lắc đầu: “Tối hôm qua anh có ngủ không?”
Mặc dù buổi tối trực ban, bọn họ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
“Có ngủ.” Anh gật đầu, tay vẫn tiếp tục võ.
“Anh có muốn quay lại Kinh Thị không?”
Cô đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh có ngày nghỉ không? Chúng ta về được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô vợ nhỏ, Tống Cảnh Chi cười véo mũi cô.
“Anh được nghĩ hai ngày. Nãy mua bữa sáng có gặp chính ủy, anh nói muốn dùng xe, ông ấy đã đồng ý rồi.” Anh nắm tay cô nói.
“Vì vậy, nếu muốn đến nơi sớm thì em dậy nhanh lên, chúng ta ăn sáng xong thì xuất phát.”
“Thật tốt quá, chồng à, anh thật tốt.” Đường Tiêu Tiêu lập tức nhào lên người anh.
Anh ôm cô, vốn còn đang lo hôm nay cô vợ nhỏ muốn ra ngoài giao hàng, nhưng giờ xem ra quyết định này vô cùng đúng đắn, cô gái của anh rất vui.
“Vậy thì dậy nhanh lên, chúng ta đi sớm và về sớm nhé. Tối nay chúng ta có thể ở đó cả ngày.”
“Ừm, đúng lúc cha mẹ cũng được nghỉ.” Cô nói rồi rời khỏi ngực của Tống Cảnh Chi, đúng lúc hai ngày này là cuối tuần.