Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 13
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 13 - Điểm Thanh Niên Trí Thức Đầu Tiên 1
Lúc này cha Tống đi đến: “Ngày mai cha nhờ bác cả gái thông báo chuyện cứu cô bé ở trong thôn, lúc có con bé ở nhà thì con đừng đóng cửa phòng.”
“Cha.
Cha Tống khoát tay: “Làm người đừng luôn để ý cái nhìn của người khác, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không ngại rắc rối.”
“Con thật sự không sao, nhưng cô ấy là phụ nữ.” Nếu danh tiếng của cô ấy bị bêu xấu thì cả đời sẽ bị hủy.
“Con xem con bé thanh niên trí thức Tiểu Đường kia, nếu con bé có thể tìm được đến nơi này là do con bé có lòng quyết tâm, con nghĩ rằng con bé thật sự muốn đi ra ngoài để tự mình phá hủy danh tiếng của mình hay sao?” Cha Tống nhìn đứa con trai.
Tống Cảnh Chi im lặng suy nghĩ một lát: “Cha, vậy phiền cha ngày mai nói với bác gái cả nói một tiếng.”
“Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Cha Tống gật đầu.
Ngày hôm sau lúc Đường Tiêu Tiêu thức dậy thì các thanh niên trí thức khác vẫn chưa thức, hôm nay cô muốn lên thành phố mua đồ vật này nọ, nhưng ngay cả gùi để đựng đồ vật cũng không có.
Ngày hôm qua lúc mới tới, cô thấy ngay cửa thôn có một nhà đặt rất nhiều chế phẩm từ tre trúc ở ngay cửa, cô dự định đến đó hỏi thử xem.
Ở bãi đất phía trước điểm thanh niên trí thức có một giếng bơm nước, rất tiện khi sử dụng, cô lấy nước để rửa mặt xong thì khóa cửa đi ra ngoài.
“Xin hỏi có người ở nhà không?” Cô có tới sớm quá hay không, trời chỉ vừa hừng sáng, có khi nào người trong nhà này còn chưa dậy hay không?
“Có người, có người.” Lúc này có một bác gái từ trong nhà đi ra.
“Bác gái, cháu là thanh niên trí thức mới tới, hôm nay cháu muốn đi vào thành phố mua đồ vật, không có cái gùi nào có thể dùng, không biết nơi này của bác có cho đổi hay không ạ?”
“Đổi được, chỉ là phải xem xem cháu muốn loại nào nữa.” Bác gái tươi cười đầy mặt.
“Bác gái, bác lấy cho cháu hai cái gùi này, rồi lại lấy thêm một cái giỏ bằng tre này nữa.” Cô chọn hai cái gùi thích hợp với cô và Hà Tiểu Thiến rồi lại chọn thêm một cái giỏ tre, để khi cô mang canh tặng cho Tống Cảnh Chi tiện lợi hơn.
“Cháu gái, cháu trả tiền hay đổi đồ vật đều được, tùy cháu đấy.”
“Bác gái, cháu trả tiền cho bác đi.”
“Được, gùi là một cái một đồng tiền, giỏ tre năm hào, tổng cộng hai đồng năm.”
Đường Tiêu Tiêu thanh toán hai đồng năm hào.
“Cháu gái, bác họ Thôi, cháu gọi bác là bác Thôi là được, sau này có cần gì thì lại đến nhé, chồng bác còn có thể làm mộc, không ít đồ dùng trong nhà trong thôn đều do ông ấy làm đấy.”
“Vâng, bác Thôi, cháu họ Đường, khi nào cần cháu sẽ đến nữa.” “Ừ ừ, thanh niên trí thức Đường.”
Sau khi chào tạm biệt bác Thôi xong thì Đường Tiêu Tiêu lại đi đến bà sáu bên kia mua mười cái trứng gà, tốn hết năm hào, cô không mua nhiều đồ lắm, dù sao trong không gian vẫn còn nhiều, mấy thứ này cũng là ở ngoài mặt thôi.
Thời đại của cô cách niên đại này lâu lắm rồi, cho nên cô vẫn chưa thích ứng được đối với việc giá hàng quá rẻ ở hiện tại.
Khi cô trở lại điểm thanh niên trí thức thì các thanh niên trí thức đều đã thức dậy.
“Tiêu Tiêu, sao cô dậy sớm thế?” Lưu Phượng Quyên còn đang ở bãi đất phía trước đánh răng đấy.
“Một lát nữa phải ngôi xe bò đi vào thành nên đi mua gùi.”
“Haizz, cô có thể lấy của chúng tôi để dùng trước mà.”
Cô chỉ mỉm cười không nói chuyện, cầm đồ vật đi vào trong phòng, vừa vặn Hà Tiểu Thiến mở cửa phòng ra.
“Cho cô này, tôi đi luộc trứng, chốc nữa hai chúng ta ăn trứng luộc thay cho bữa sáng.” Cô đưa cho Hà Tiểu Thiến một cái gùi.
“Được.
“Hai người lấy củi của tôi dùng trước đi, chờ khi nào rảnh rỗi thì đi nhặt trả lại tôi là được.” Lưu Phượng Quyên ở phía sau hô lên một câu.
“Cám ơn chị, chị Phượng Quyên.”
“Khách sáo làm gì, chỉ là mấy que củi mà thôi.”
Đường Tiêu Tiêu thả đồ vật vào trong phòng, Hà Tiểu Thiến đi theo vào phòng, trong tay cầm một ít tiền lẻ.
“Tôi tới đưa cho cô tiên mua gùi và trứng gà ăn trong bữa sáng.”
“Cô thật đúng là không thể chờ thêm một khắc nào.” Đây cũng là lần đầu cô gặp được người đuổi theo trả tiền.
“Anh em ruột cũng phải tính sổ sách cho rõ ràng chứ, trí nhớ của tôi không tốt, qua một lát là quên ngay, cho nên tôi phải trả ngay.” Cô ấy cười nói.