Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 124
“Thím Kim, Tống Cảnh Chi tôi thật sự không biết được, một người chỉ huy để đội cứu hỏa cấp ba như tôi, thì vợ tôi có thể làm gì được chứ?” Tống Cảnh Chi nhìn về phía Kim Ngọc Mai.
“Ai biết được chứ, dù sao thì ngày nào cũng ăn thịt như vậy, gia đình các ngươi lại không có bỏ trốn.”
Điều này có nghĩa là mùi thịt quả thực là từ nhà bọn họ truyền ra, với trợ cấp của Tống Cảnh Chi thì việc ăn thịt cũng không có gì ngạc nhiên, thế nhưng mua thịt cần phải có phiếu, phiếu thịt mỗi tháng là cố định.
Nếu như mỗi tuần ăn một bữa thịt cũng không có gì là lạ, thế nhưng mỗi ngày đều ăn thịt, thì phiếu thịt có trong một tháng không thể nào cung ứng được.
“Mọi người xem đi.” Đường Tiêu Tiêu cởi cái sọt trên lưng ra, trực tiếp vén mở lớp vải phía trên lên, bên trong cái sọt là hai khúc xương heo lớn đang nằm trong đó.
“Mua xương lớn thì không cần phiếu, mỗi ngày tôi đều mua hai khúc xương lớn, hầm súp để bồi bổ thân thể cho người đàn ông của tôi, có vấn đề gì sao?”
Lời này không chỉ nói với Kim Ngọc Mai, mà cũng nói với những người khác, bởi vì trong số họ khẳng định là sẽ có người sống ở tòa nhà phía bắc, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thịt, lâu dài nhất định sẽ có hoài nghi.
“Thì ra là xương lớn, tôi còn đang hỏi tại sao mỗi ngày đều có thịt để ăn a.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng có mùi thơm, làm cháu trai của tôi ngày nào cũng thèm thịt.”
Đám người bắt đầu nghị luận.
“Ngoài ra, lúc tôi nộp giấy xin phép kết hôn thì những những lãnh đạo đã biết nghề nghiệp của cha mẹ vợ tôi, hai người thương tình nên là hằng tháng đều gửi ít một ít phiếu đến, ngay cả anh vợ trong bộ đội của tôi cũng gửi cho chúng tôi một ít.” Tống Cảnh Chi một chút cũng không cảm thấy xấu hổ khi có một nhà vợ như vậy, ngược lại còn tỏ ra rất kiêu ngạo.
“Hai vợ chồng dùng từng ấy phiếu, hơn những với những khúc xương lớn như thế này là có thể ăn thịt mỗi ngày.”
“Cũng không phải chỉ ăn thịt, Tiêu Tiêu sẽ đi đến bến cảng để trao đổi hải sản với các ngư dân, chỉ là cô ấy nấu ăn rất ngon nên là hải sản nấu ra còn có mùi thơm hơn cả thịt.” Người nói chuyện là Thôi Tịnh.
“Về việc tôi đi ra ngoài mỗi ngày, tôi thân là vợ quân nhân, người yêu của tôi ở đâu thì tôi ở đó, tôi phải tìm hiểu về Tân Thị, về nơi chúng tôi sinh sống, không phải sao?”
“Bốp bốp bốp-” Một tràng pháo tay vang lên, vài người đàn ông trung niên mặc quân phục đi tới.
Người võ tay chính là người đàn ông trung niên đi đầu tiên, phía sau là chính ủy và Đặng Trung Quốc, cuối cùng là Tiêu Kiệt Minh.
“Vừa đi tìm thì tình cờ gặp được.” Anh bước tới cạnh Tống Cảnh Chi, nhỏ giọng nói.
Anh khẽ gật đầu: “Tư lệnh.” Anh chào người trung niên một cái.
Người trung niên xua xua tay, Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía ông, hóa ra người này chính là quan chức cao cấp của tổng cục cứu hỏa của Tân Thị. “Lời cô nói rất hay.” Người tư lệnh nhìn Đường Tiêu Tiêu, gật đầu.
“Sở dĩ quốc gia xây dựng các khu gia đình cũng là vì mong muốn những người quân nhân có thể có được cảm giác thân thuộc cũng như có một gia đình trong quân đội.”
Sau đó người tư lệnh nhìn về phía Kim Ngọc Mai, rồi lại nhìn về phía Đặng Trung Quốc.
“Nhân phẩm của các thành viên trong gia đình cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc quân nhân đó có thể tiếp tục tiến bộ hay không.”
Nhất thời sắc mặt Đặng Trung Quốc tái nhợt đi, lời này kỳ thực không sai, khi còn trẻ ông ta và chính ủy cùng tư lệnh không chênh lệch cấp bậc với nhau.
Thế nhưng từ khi Kim Ngọc Mai theo ông vào quân đội, ông ta lên chức chậm đi, mỗi ngày về nhà cũng đầy chuyện lông lá, nghe Kim Ngọc Mai can nhằn nhà này như thế này, nhà kia như thế kia.
“Chủ nhiệm Trương, đồng chí Kim không có chứng cứ lại đi nói xấu người trong gia đình của quân nhân cứu hỏa, nể tình đây là lần đầu tiên vi phạm, để cho cô ta đến phòng phát thanh đọc bản kiểm điểm của bản thân ba ngày đi.
Lời của tư lệnh là đang nói với Trương Vệ Hồng, nhưng ông lại đang nhìn về phía Đặng Trung Quốc.
Đặng Trung Quốc có rất nhiều cống hiến với quân đội, ông cũng không thể nào không bận tâm đến tình cảm của bản thân, thực sự đưa Kim Ngọc Mai đi lao động cải tạo được.
“Những nếu như có lần sau, thì liền giải quyết như luật.” Lời này là để cho Đặng Quốc Trung và Kim Ngọc Mai nghe.
Mấy người trong khu gia đình đối với cách xử lý này cũng không có ý kiến gì, Đường Tiêu Tiêu không nói gì, cô rất không hài lòng, không phải vì chính bản thân cô, mà là vì Tống Cảnh Chi.
“Đồng chí Đường không muốn?” Tư lệnh quay lại nhìn ve phía Đường Tiêu Tiêu.
“Giữa những lúc kiểm điểm, bà ấy phải xin lỗi Tống Cảnh Chi, nếu không, Tống Cảnh Chi nhà chúng tôi bị bêu xấu như vậy, bị xử lý nhẹ nhàng như vậy, làm sao anh ấy có thể phát triển?”
“Được.” Những người thân trong gia đình đang bảo vệ cho người quân nhân của mình như vậy, tư lệnh tự nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cô, huống chỉ yêu cầu của Đường Tiêu Tiêu lại rất hợp tình hợp lý.
“Chủ nhiệm Trương, anh nên để cho đồng chí Đường xem qua bản kiểm điểm của đồng chí Kim, sau đó để cô ấy phát thanh.”