Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 109
“Không đâu, trưởng chỉ huy Đặng khác với Kim Ngọc Mai.” Tiêu Kiệt Minh nói, điểm này bọn họ rất yên tâm.
Trưởng chỉ huy Đặng tên đầy đủ là Đặng Trung Quốc, là người chính trực, lại trung hậu thành thật, là một người lính cứu hỏa sinh ra ở nông thôn.
Sở dĩ Kim Ngọc Mai có thể lên làm phó chủ nhiệm, có liên quan rất lớn đến Đặng Trung Quốc. Lãnh đạo tin tưởng Đặng Trung Quốc, cho nên khi sáng lập hội ủy viên gia đình, đã giao chức phó chủ nhiệm cho Kim Ngọc Mai.
Lúc mới bắt đầu biểu hiện của Kim Ngọc Mai cũng rất tốt, quan hệ với các thân nhân cũng rất hòa hợp, nhưng đợi đến khi các thân nhân trẻ tuổi của viện gia chúc càng ngày càng nhiều thì bản tính của bà ta đã bại lộ ra.
Nhìn thấy thân nhân trẻ tuổi thì không nhịn được mà nói mấy câu, hơn nữa còn là những lời không tốt đẹp gì.
Bốn người đi hai chiếc xe đạp, chạy về phía bờ biển.
Mới vừa hết mùa đông, nhiệt độ bên bờ biển vẫn có hơi thấp, nhưng điều này cũng không ngăn cản được tâm trạng vui vẻ của Đường Tiêu Tiêu.
Các ngư dân đã sớm làm việc ở bờ biển, Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh có mang thẻ quân nhân đến, chảo hỏi nhân viên cân đo rồi đưa vợ của mình đi tới bờ biển.
Các thôn dân nhìn hai người mặc quân trang, hôm nay lại là mười lăm, đương nhiên sẽ không nói gì.
Bốn người tìm được một chỗ tương đối ít người.
Đường Tiêu Tiêu cúi người xuống, chuẩn bị cởi giày ra.
“Kinh nguyệt của em vừa hết mới có mấy ngày, nước biển lạnh lắm. Hay là em ở bãi biển chờ anh, để anh đi xuống.” Tống Cảnh Chi kéo cô lại.
“Em tới đây để xuống biển bắt hải sản, hay tới nhìn anh xuống biển bắt hải sản đây?” Cô mở to hai mắt rồi chớp chớp với anh, mỗi lần như vậy, anh đều không nhịn được mà mềm lòng.
“Mười lăm tháng sau anh nghỉ, sẽ lại dẫn em đến.” Anh lấy tay che khuất mắt cô, sợ mình mềm lòng.
Cô lấy tay anh ra: “Nhưng anh ơi, mỗi tháng người ta đến rất đều đặn.”
“Em đừng nhìn anh như vậy.” Tống Cảnh Chi quay đầu, cố gắng không nhìn vào mắt cô.
Thật sự muốn lấy mạng anh mài
“Chồng-” Đường Tiêu Tiêu tiến đến trước mặt, tiếp tục chớp mắt với anh.
“Đang ở ngoài đấy.”
“Anh khom lưng đi, em nói anh nghe một câu.”
Cô ngoắc ngoắc tay với anh, anh nghe lời cúi người xuống, cô nhẹ giọng nói một câu bên tai anh.
“Thật sao?” Đôi mắt anh sáng ngời, ẩn chứa nụ cười nhìn cô.
“Ừ”” Cô gật đầu. “Vậy chỉ có thể một lát thôi, lúc anh kêu em lên bờ thì em nhất định phải lên, đây là muốn tốt cho em.”
“Được.” Bất kể thế nào, xuống biển trước rồi tính sau.
“Tôi nói này, vợ chồng hai người đủ rồi đấy, còn xuống biển bắt hải sản hay không?” Bên kia Tiêu Kiệt Minh và Lý Mẫn đã cởi giày, đi về phía nước biển.
“Ra ngay đây.
Tống Cảnh Chi khom lưng giúp cô cởi giày, sau đó cũng cởi giày của mình ra, một tay nắm tay cô, một tay xách thùng nước đi về phía bờ biển.
Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh đều chưa từng xuống biển bắt hải sản, nhưng nhờ bản lĩnh của hai người rất tốt, chỉ can hải sản đi ngang qua bên người, hai người dùng tay không cũng có thể bắt được.
Nước biển thật sự quá lạnh, không lâu sau Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn đã đến bờ biển nhặt sò. Thỉnh thoảng còn có thể tìm được bạch tuộc và cua biển mai hình thoi từ trong khe đá.
Không bao lâu sau, thùng nước của hai nhà đã đầy, bởi vì bọn họ không phải thôn dân, không có công điểm cho nên không cần nộp lên.
Những thứ này cũng đủ cho bọn họ ăn rồi, nói chuyện với nhân viên cân đo xong, bọn họ cũng đạp xe trở về.
Dọc theo đường đi, hai quân tẩu bàn luận về cách nấu những hải sản này.
Lúc đi ngang qua hội ủy viên, ngoài cửa vây quanh tầng tầng lớp lớp không ít người.