Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 106
“Được, chẳng phải vừa rồi em đưa cho người ta đậu phụ trúc à?”
“Họ cũng đưa đặc sản cho chúng mình đó, với lại em vốn định tặng đậu phụ trúc này mà.” Cô ấy trừng mắt với người đàn ông nhà mình.
“Biết rồi, anh trả, anh sẽ trả.”
Tống Cảnh Chi về nhà, Đường Tiêu Tiêu bưng mì móng heo ra cuối cùng.
Bữa cơm này, dù là nhà Đường Tiêu Tiêu hay là nhà Lý Mẫn ở kế bên thì họ đều ăn rất đã.
Đặc biệt là hai vợ chồng ở kế bên, ăn đến chảy nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn không dừng ăn được.
“Vợ, em nói xem, nếu không thì chúng mình ăn chung với hai vợ chồng Cảnh Chi?”
Hai vợ chồng không lãng phí cả nước canh, chấm ăn với bánh bao.
“Anh không biết xấu hổ nhưng em thì ngại ngùng.” Họ đã kết hôn ba năm, không có con, khu gia đình bắt đầu bàn tán xôn xao, nếu ăn chung với nhà kế bên thì chắc sẽ bị nước miếng nhấn chìm luôn quá.
Lý Mẫn xoay con ngươi một vòng: “Không thì em học với Tiêu Tiêu rồi khi về thì dạy anh lại?”
“ý kiến này hay.” Tiêu Kiệt Minh giơ hai tay đồng ý.
Buổi chiều hôm sau, sau khi Lý Mẫn tan tâm, cô ấy cầm nửa cân đường mật và gõ cửa nhà Đường Tiêu Tiêu.
“Chị dâu, có chuyện gì sao?”
“Tiêu Tiêu, chị tới học nghề, hôm qua em làm cua ăn ngon quá, hai vợ chồng tụi chị không dừng ăn được.” Lý Mẫn cười nói.
“Chị dâu muốn học làm cua hương cay?” Đường Tiêu Tiêu đón cô ấy vào nhà.
“Không phải, chị tới học nấu ăn, chị và Lão Tiếu nhà chị đều là người chỉ biết nấu chín đồ ăn.” Cô ấy hơi ngại ngùng.
Thì ra là vậy.
“Chị dâu, giờ em đang nấu món thịt kho tàu và cá hoa vàng, xào rau xanh với canh cà chua trứng, chị muốn học không?”
“Muốn muốn muốn.” Lý Mẫn đưa đường mật.
“Chị dâu, em không thể nhận được.” Cô khoát tay lia lịa, chỉ là học làm vài món ăn thôi, đâu cần đồ vật.
“Chỉ một ít thôi, người ta nhận thầy cũng phải quỳ lễ nhận thây mà.” Lý Mẫn cười, đặt đồ vật lên bàn.
Thấy cô ấy khăng khăng, Đường Tiêu Tiêu cũng không từ chối nữa, về sau có cơ hội trả lại là được.
Lý Mẫn đi vào phòng bếp với cô, cô ấy mới phát hiện hoá ra có nhiều cách xào rau như vậy nhiều, có thể dùng đến rất nhiều gia vị.
Cô ấy học rất nghiêm túc, còn cầm giấy bút ghi lại, còn nhìn đồng hồ để nhớ kỹ lúc nào thì nêm vô gia vị gì.
“Chị dâu, chị đừng như vậy.” Đường Tiêu Tiêu thấy dáng vẻ này của cô ấy, hơi dở khóc dở cười. “Em không biết đâu, nếu chị không nhớ kỹ thì chỉ là nhìn cho biết thôi, chứ thực tế không biết gì cả.” Lý Mẫn cười nói.
“Làm vài lần sẽ biết.”
Lúc Lý Mẫn trở về là đúng lúc Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh trở về.
“Học xong rồi?” Tiêu Kiệt Minh mở miệng hỏi, khiến Tống Cảnh Chi không hiểu gì.
“Nhìn hiểu bằng mắt rồi, em có ghi lại, anh tự xem đi.”
Hai vợ chồng trở về nhà, Tống Cảnh Chi mới mở ra cửa nhà mình.
“Anh về rồi.” Bên này Đường Tiêu Tiêu mới vừa dọn cơm lên bàn.
“Chị dâu tới học gì vậy?”
“À, học nấu ăn.”
“Tài nấu nướng của em hoàn toàn chinh phục hai vợ chồng họ, cả ngày hôm nay Lão Tiếu cứ nhắc mãi với anh.”
“Chứ còn gì nữa, anh không xem em là ai.”
“Vợ của anh.” Anh tới trước mặt của cô, hôn một cái lên má cô.