Hồi Ức Tháng Hai - Chương 3
09
Là một nhân viên công vụ, việc gây rối trật tự phiên tòa khiến Hứa Thâm bị phạt giam lỏng.
Nữ cảnh sát mặt tròn tên là Trần An, đôi mắt đỏ hoe: “Chị ơi, xin lỗi… là lỗi của em…”
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần, nhéo má cô ấy: “Liên quan gì đến em chứ?”
Cô ấy càng khóc dữ hơn.
Vài ngày sau, tôi lén rời khỏi bệnh viện.
Mua một tấm vé bất kỳ, định rời khỏi nơi này.
Tôi đi qua vài vùng đất xa lạ, lang thang không mục đích.
Ở đâu có phong cảnh đẹp, tôi dừng chân lâu hơn một chút.
Trong khoảng thời gian đó, Trần An có liên lạc với tôi, nói rằng Hứa Thâm đã được thả, điên cuồng tìm kiếm tôi khắp nơi.
Tôi không trả lời.
Nửa tháng sau, vào mùa hoa anh đào rơi.
Tôi đứng giữa một thành phố xa lạ, lòng chán nản.
Khi màn đêm buông xuống, tôi tìm đến một quán bar, gọi một ly rượu, định tận hưởng chút vui vẻ của cuộc sống về đêm.
Vài chàng trai đến bắt chuyện, giọng mang đặc trưng vùng địa phương: “Em gái xinh đẹp, làm ly nhé?”
“Có người yêu chưa?”
Một người cười nói: “Không lẽ em chưa từng yêu ai?”
Tôi nhấp môi, nhàn nhạt đáp: “Cũng không hẳn, chồng tôi vừa chết.”
Bọn họ im lặng vài giây, rồi nhanh chóng bật cười, bảo tôi hài hước.
Tôi cũng cười theo.
Vừa định uống cạn ly rượu rồi rời đi, một bàn tay trắng muốt, thon dài vươn tới, đoạt lấy ly rượu trong tay tôi.
Hương vị quen thuộc chợt ập đến, mang theo cơn gió đêm lạnh lẽo.
Tim tôi khẽ run.
Anh ta uống cạn ly rượu, đồng thời siết chặt cổ tay tôi.
Mấy chàng trai kia lập tức cảnh giác: “Ông anh là ai?”
Anh ta dừng lại mấy giây, giọng điệu thản nhiên: “Không là gì cả.”
Rồi sau đó, thản nhiên bổ sung một câu: “Nhưng tôi đã tự tay bắn chết chồng cô ấy.”
Tôi vừa định nói gì đó thì cổ tay chợt đau nhói.
Anh ta cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.
Tôi theo phản xạ giãy giụa.
Mấy người kia lập tức tiến lên trước, cảnh giác cao độ: “Mau buông cô ấy ra!”
Xung quanh bắt đầu xôn xao.
Hứa Thâm vẫn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt u tối.
Anh ta đột nhiên bật cười ngắn ngủi, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên mặt tôi.
Lòng bàn tay anh ta lạnh buốt, là một thứ trắng bệch yếu ớt đầy bệnh tật.
“Giang Thiền,” giọng anh ta mỏng nhẹ như tơ, “đừng ép tôi.”
Sự cố chấp trong giọng nói khiến tôi rét run.
Trong đầu chớp lên hồi chuông cảnh báo, tôi giật mình phản ứng lại, cố gắng nở nụ cười che giấu: “Em đùa thôi mà…”
Tôi chủ động khoác tay anh ta, quay ra xin lỗi những người xung quanh.
“Chồng ơi, chúng ta về thôi.”
Anh ta khẽ rủ mi mắt, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
10
Đến một nơi vắng vẻ, tôi giận dữ hất mạnh tay anh ta ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh ta lại siết chặt tôi vào lòng, dùng một tay đè tôi lên bức tường phía sau, gân xanh trên trán căng lên dữ dội.
“Giang Thiền.”
Trong màn đêm u ám, tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng trước ngực tôi, gấp gáp, hỗn loạn.
Giọng nói của anh ta như rít ra từ kẽ răng, từng từ một bật ra đầy căm tức: “Em lấy tư cách gì?”
Anh ta hỏi tôi, dựa vào cái gì? Sao tôi dám làm như vậy?
Tôi bình tĩnh đáp trả: “Anh có quyền quản sao?”
Cơn giận của anh ta dâng trào đến cực điểm, bật cười đầy tức tối: “Em lang thang khắp nơi như vậy, không sợ chết à?”
Tôi vẫn nhắc lại câu cũ: “Anh không có quyền quản.”
Anh ta tức đến không nói được lời nào, im lặng một lúc rồi cười nhạt, cúi đầu chặn môi tôi lại.
Phản ứng của tôi rất nhanh, vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Lực quá mạnh, khiến mặt anh ta lệch sang một bên. Tôi bình thản nhìn anh ta: “Anh là người có bạn gái rồi, cảnh sát Hứa.”
Ba chữ “bạn gái” được tôi nhấn mạnh từng chữ.
Anh ta trầm giọng: “Tôi chia tay cô ấy rồi.”
Tôi sững người.
Một lúc lâu sau, tôi khó khăn lên tiếng: “Lâm Nguyệt… đồng ý sao?”
Anh ta không nói gì.
Tôi nhắm chặt mắt, trái tim đau nhói.
Anh ta vì tôi mà chia tay với Lâm Nguyệt.
Vậy thì tôi trở thành gì đây?
Đầu óc ong ong như có hàng trăm tiếng ồn đan xen.
Anh ta giữ chặt cánh tay tôi, ép tôi vào tường.
Tôi run giọng: “Hứa Thâm, Lâm Nguyệt vô tội.”
Anh ta khàn giọng đáp: “Đúng vậy. Nhưng thế thì sao?”
“Giang Thiền, em nói cho tôi biết đi, tôi đã làm gì sai? Em lại sai ở đâu? Tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?”
Tại sao?
Tại sao chứ?
Tôi cũng muốn biết.
Những ngày tháng sống trong địa ngục khi làm vợ Hạ Tung, mỗi ngày trôi qua đều không bằng chết.
Tôi ngồi trong căn phòng tối tăm, thân thể đầy dơ bẩn, nhìn tương lai và cuộc đời mà mình từng mơ ước bị hủy hoại, nhìn người đàn ông tôi yêu thương nắm tay một người khác.
Tôi chưa từng oán hận sao?
Tôi chưa từng hận trời trách đất, căm ghét tất cả hay sao?
Nhưng rồi sao chứ?
Bởi vì tôi cần bảo vệ những người mà tôi quan tâm.
Cơn đau nhói lên từ lồng ngực.
Tôi nghẹn lại nhiều lần, không thể nói nên lời.
Hơi thở của anh ta ép sát lại, đôi mắt đỏ hoe, sâu thẳm bên trong là nỗi hận không cách nào nguôi ngoai.
Góc tường chật hẹp và tối tăm, như một mảnh trời cô độc chỉ có hai người.
Cơ thể tôi mềm nhũn, chẳng còn đường nào để trốn.
Anh ta nói: “Giang Thiền, đến mức này rồi, em nghĩ tôi còn có thể buông tay sao?”
Như thể có một hòn đá lớn đập thẳng vào lồng ngực, đau đớn tột cùng.
Toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể, tôi ngã xuống, ho khan một tiếng, máu trào ra khỏi khóe môi.
11
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Bác sĩ điều trị chính tức giận nói: “Tôi đã nhắc rất nhiều lần rồi, với tình trạng sức khỏe của cô ấy, cần được chăm sóc kỹ lưỡng, không được chịu bất kỳ áp lực nào! Sao lại ra nông nỗi này?”
Hứa Thâm liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Sau khi bác sĩ rời đi, anh ta lấy hành lý của tôi từ căn hộ thuê, lần lượt ném tất cả những gói mì ăn liền, bánh mì chưa mở ra vào thùng rác.
Tôi đau lòng nhìn đống đồ ăn bị vứt đi, không nhịn được quay mặt đi chỗ khác.
Anh ta bỗng nhiên lên tiếng: “Giang Thiền, em cố tình phải không?”
Nhịp tim tôi lỡ mất một nhịp.
Anh ta đã đoán ra rồi.
Hứa Thâm im lặng dọn dẹp đồ đạc.
Sự bình tĩnh bất thường ấy chẳng kéo dài được bao lâu, anh ta đột ngột đập vỡ cốc nước, giọng nói lạnh lùng, sắc bén: “Muốn lặng lẽ tìm chết đúng không? Giang Thiền, em ngày càng giỏi đấy.”
Anh ta tiến lên từng bước, ánh mắt hung dữ: “Em tưởng mình cao thượng lắm à? Vĩ đại lắm sao?”
Tôi nhắm mắt, không trả lời.
Anh ta cười nhạt vài tiếng, rồi dứt khoát đóng sầm cửa bỏ đi.
…
Trời chạng vạng, anh ta mới quay về, cả người nồng nặc mùi thuốc lá.
Vẻ mặt bình tĩnh, anh ta gọi tôi lại: “Đến ăn cơm.”
Toàn là những món tôi thích, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút khẩu vị nào.
Tôi đặt đũa xuống: “Chi phí bệnh viện hết bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”
Anh ta chậm rãi gắp một ít thức ăn vào bát tôi: “Tối nay ngủ sớm đi, sáng mai tám giờ có chuyến bay.”
Mặt tôi tối sầm: “Ý anh là gì?”
Anh ta nhíu mày nhìn xung quanh phòng bệnh: “Đưa em đến bệnh viện tốt hơn.”
“Rồi sao?”
“Rồi kết hôn.”
Tôi suýt chút nữa lật bàn, nhưng không lật nổi, gấp đến mức mặt đỏ bừng: “Tôi không muốn! Anh nghe thấy chưa, Hứa Thâm? Tôi không muốn!”
Nửa năm trước, anh ta còn đang bàn chuyện cưới hỏi với Lâm Nguyệt.
Còn bây giờ, anh ta đang làm gì thế này?
Càng nói, tôi càng kích động: “Anh nên cưới Lâm Nguyệt! Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! Anh đừng dây dưa nữa, được không? Anh đi tìm cô ấy đi! Anh muốn làm kẻ tồi tệ sao?”
Anh ta không thèm nghe, xoay người vào phòng tắm bật nước nóng.
Tôi tức đến mức đẩy anh ta một cái: “Anh có nghe thấy không hả—”
Anh ta không nói một lời, bế bổng tôi lên, ném thẳng vào bồn nước nóng.
“Tôi giúp em tắm.”
Bộ đồ bệnh nhân bị kéo ra, làn da chạm vào nước ấm, tôi lập tức lạnh cả sống lưng.
Mắt tôi trợn tròn, vừa tức vừa xấu hổ giơ tay đánh anh ta, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Nhưng sau khi bị anh ta ôm ra khỏi bồn tắm, tôi đã kiệt sức hoàn toàn.
Tôi chán nản lấy tay che mặt, xấu hổ đến mức vùi đầu vào chăn.
Hứa Thâm tắt đèn, kéo tôi ra khỏi chăn, từ từ trải lại giường, sau đó nhét tôi vào.
Làm xong tất cả, anh ta ngồi xuống chiếc ghế xếp bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.
Không biết từ lúc nào, tôi chìm vào giấc ngủ.
12
Hứa Thâm cưỡng chế đưa tôi đi.
Ở sân bay, người đông chen chúc, anh ta nắm chặt tay tôi, không chịu buông dù chỉ một giây.
Tôi muốn gây rối, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến anh ta.
Thế nên tôi nhẫn nhịn đến tận nơi, trơ mắt nhìn anh ta làm thủ tục nhập viện cho tôi trong phòng bệnh VIP của bệnh viện hàng đầu cả nước.
Hứa Thâm nói trước khi đến đây, anh ta đã xin điều chuyển công tác, hiện tại đã chính thức nhận chức, có kế hoạch định cư lâu dài.
Anh ta muốn tôi đưa sổ hộ khẩu, bảo là để mua nhà đứng tên tôi.
Tôi nói lung tung: “Sổ hộ khẩu á? Lúc ở Đại Lý không cẩn thận bị cá ăn mất rồi, hahaha.”
Anh ta không từ bỏ: “Vậy đưa chứng minh thư cho tôi.”
Tôi tiếp tục bịa: “À… chứng minh thư á, trên núi Nga Mi bị khỉ trộm mất rồi, hahaha.”
Sắc mặt anh ta tái xanh.
Tôi cảm thấy đắc ý, cuối cùng cũng thắng anh ta một ván.
Phòng bệnh cao cấp, giường rất rộng.
Buổi tối, anh ta thản nhiên leo lên, chẳng nói chẳng rằng ôm tôi vào lòng.
Tôi có thể cảm nhận hơi thở anh ta trở nên gấp gáp, nhận ra điều gì đó, toàn thân cứng đờ.
Anh ta khàn giọng: “Tôi sẽ không làm gì cả.”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy anh có thể buông tôi ra không?”
“Không thể.”
Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, giọng có chút tủi thân: “Chỉ ôm thôi.”
Tôi hỏi anh ta: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Anh ta khựng lại, rồi hỏi ngược lại: “Em nói xem chúng ta là gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói: “Kim chủ và tình nhân.”