Hồi Ức Tháng Hai - Chương 1
01.
Người còng tay tôi chính là Hứa Thâm.
Trong miệng bọn họ, là “Đội trưởng Hứa”.
Người này thực sự không hề nương tay, tôi đau đến rưng rưng nước mắt: “Nhẹ chút…”
Anh ta chẳng buồn liếc nhìn, giọng điệu lạnh nhạt: “Làm theo quy trình, mong cô thông cảm.”
Không còn chút tình xưa nào cả.
Tôi thất thần.
Tại đồn cảnh sát, viên cảnh sát trước mặt hỏi tôi: “Cô tố giác Hạ Tung?”
Tôi gật đầu.
“Hắn là gì của cô?”
“Chồng.”
“Những chuyện hắn làm, cô có tham gia không?”
Chuyện này…
Ánh đèn hắt bóng lên tường, máy ghi hình vẫn đang chạy, ánh sáng lay động.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi nhìn về phía Hứa Thâm, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ.
Anh ta bình tĩnh cất giọng: “Làm gì thì nói nấy, đừng nói dối.”
02.
Sau khi điều tra, tôi được loại bỏ khỏi diện tình nghi.
Còn về phần Hạ Tung, tên khốn ấy.
Trốn thuế, buôn người, tổ chức thế lực xã hội đen.
Theo ước tính ban đầu, ít nhất cũng bị kết án chung thân.
Hắn ta cũng không ngốc, trực tiếp bỏ trốn.
Trong văn phòng cảnh sát, bọn họ đang thảo luận rôm rả.
Tôi cầm ly nước, ngồi yên một chỗ, có chút thấp thỏm.
Không biết ai mở đầu, đột nhiên hô lên một câu: “Chị dâu đến rồi!”
Mấy chàng trai mặc cảnh phục nhanh chóng vây quanh một cô gái tóc dài vừa bước vào.
Cô gái trông ngoan ngoãn, mặc váy trắng họa tiết nhỏ, dịu dàng rụt rè.
Cô ấy bẽn lẽn bước đến gần Hứa Thâm, đưa hộp cơm cho anh ta.
Ồ.
Hóa ra là bạn gái anh ta.
Trong mắt Hứa Thâm ánh lên ý cười: “Em đến rồi.”
Cô gái nhỏ giọng: “Anh tranh thủ ăn đi, em nấu lâu lắm đấy.”
“Lần sau đừng nấu nữa.”
Hứa Thâm nhéo má cô ấy, ánh mắt đầy cưng chiều.
…
Tôi cúi đầu.
Bên tai là tiếng trêu ghẹo ồn ào của đám người kia.
Rất ồn.
03.
Bạn gái của Hứa Thâm tên là Lâm Nguyệt.
Sinh viên trường danh tiếng, năm nay mới hai mươi tuổi.
Năm ngoái anh ta từng đưa cô ấy đến buổi họp lớp.
Bạn học cũ của tôi đầy ngưỡng mộ, bảo rằng bọn họ đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Nói xong, cô ấy bỗng khựng lại, có chút ngại ngùng nhìn tôi.
Có lẽ là nhớ ra, rất nhiều năm trước, cô ấy cũng từng nói như vậy về tôi và Hứa Thâm.
Tôi cười nhạt: “Không sao.”
Mọi thứ đã qua rồi.
Vài ngày sau, tôi dọn dẹp danh bạ.
Xóa số của chồng cũ, xóa cả lũ bạn khờ khạo của hắn, rồi xóa luôn bà mẹ chồng ngu ngốc kia.
Cảm giác vui vẻ hệt như sống lại một lần nữa.
Sau đó tôi ra siêu thị.
Không ngờ lại tình cờ gặp Lâm Nguyệt.
Cô ấy buộc tóc công chúa, trông như một nàng tiên nhỏ, vẫy tay với tôi.
Bên cạnh cô ấy, là Hứa Thâm.
Tôi khẽ sững người.
Chợt nhớ lại rất nhiều năm trước, khi trường cũ tổ chức lễ kỷ niệm trăm năm, tôi quay về với tư cách cựu sinh viên.
Hôm đó cũng diễn ra lễ tuyên thệ trước kỳ thi đại học, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Lâm Nguyệt khi ấy mặc đồng phục xanh trắng, mái tóc đuôi ngựa khẽ lay động sau gáy, e dè bước tới: “Học tỷ, có thể viết vài lời động viên giúp em không?”
Chớp mắt đã bốn, năm năm trôi qua, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ tôi.
Cũng hiếm có thật.
Trò chuyện vài câu, tôi không nhịn được hỏi:
“Hôm ấy, lễ kỷ niệm trường, chị đến một mình sao?”
Cô ấy ngẫm nghĩ một chút:
“Hình như có cả bạn trai chị nữa, em nhớ anh ấy còn xách túi cho chị mà.”
Tim tôi chợt nghẹn lại.
Cô ấy tiếp tục nói:
“Nhưng vì khoảng cách xa quá, em không thấy rõ mặt.”
Cô ấy tò mò hỏi:
“Hai người còn bên nhau không?”
Người đi phía trước bỗng nghiêng người, hơi nhướng mày nhìn tôi.
Bước chân tôi hơi khựng lại.
Tim như bị ai đó cào nhẹ.
Ánh mắt này tôi quá quen thuộc.
Trước đây, mỗi lần tôi làm chuyện xấu, anh ta đều nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Lâu dần, tôi sẽ cảm thấy bực mình.
Mà kết cục của việc bực mình chính là, tìm cơ hội, cắn một cái lên cằm anh ta.
Rồi sau đó…
Anh ta sẽ lập tức giữ chặt tôi đang định chạy, từ tốn hôn xuống.
Ở góc khuất phía sau cánh cửa.
…
Tôi bừng tỉnh, vội vàng nặn ra một nụ cười: “Chia tay lâu rồi.”
Khóe môi Hứa Thâm khẽ nhếch lên, mang theo chút giễu cợt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bên này, Lâm Nguyệt giơ tay khoe chiếc nhẫn của cô ấy, đôi mắt ngập tràn vui sướng.
Ồ, viên kim cương thật to.
“Chị ơi, có phải kết hôn rồi sẽ nhanh già đi không?”
“Còn tùy cô gả cho ai nữa.”
Tôi mỉm cười: “Nếu gả đúng người, sẽ càng ngày càng trẻ đẹp.”
Cô ấy chớp đôi mắt long lanh, ánh lên nét ngây thơ trong sáng.
Tôi tiếp lời:
“Bạn trai cô nhìn là biết mẫu đàn ông tốt, giỏi chăm lo gia đình.”
Cô ấy thẹn thùng: “Thật sao?”
Tôi gật đầu qua loa: “Thật, năm đó thầy cô chúng tôi cũng nói thế.”
Cô ấy lập tức bắt được trọng điểm:
“Thầy cô?”
Hứa Thâm đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Dưới ánh mắt của cả hai người, tôi cười gượng gạo:
“Tôi và anh ấy… từng là bạn cùng lớp. Anh ấy đẹp trai mà, thầy cô thích lấy ra để khuấy động không khí thôi.”
Lâm Nguyệt ngạc nhiên: “Thật sao?”
Tôi gật đầu.
Cấp hai là oan gia.
Cấp ba là bạn bè.
Đại học là người yêu.
Xuyên suốt thanh xuân của tôi, không phải thời gian.
Mà là Hứa Thâm.
04
Tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
Những năm qua bị Hạ Tung giày vò đến kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Tôi cần phải sắp xếp lại tâm trạng, tìm một công việc, chăm sóc bản thân thật tốt.
Lúc quay lại sở cảnh sát, nữ cảnh sát mặt tròn kinh ngạc thốt lên: “Cô Giang, sao trông như biến thành người khác vậy, xinh quá đi!”
Tôi mỉm cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Khi gặp Hứa Thâm, tôi chân thành nhờ anh ta nhất định phải bắt được tên khốn đó, kết án tử hình, trừ hại cho dân.
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, anh ta nghe vậy, đầu ngón tay hơi khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
“Giang Thiền, em vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
“Lạnh lùng, ích kỷ,” giọng anh ta lạnh buốt, “chẳng yêu ai cả.”
Ồ, hiểu tôi ghê nhỉ.
Tôi bật cười: “Chúc anh và Lâm Nguyệt bên nhau dài lâu.”
Anh ta im lặng, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt nhìn tôi lạnh đến mức như sắp nhuốm máu.
Tôi tiến lên hai bước: “Sao? Vẫn còn tình cũ chưa nguôi à?”
Anh ta hừ nhẹ, dập tắt điếu thuốc.
…
Nửa năm trôi qua vội vã.
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Nguyệt có tìm tôi một lần.
Cô ấy hỏi: “Chị ơi, lớp chị hồi trước có ai tên bắt đầu bằng chữ F không?”
Tôi bảo không nhớ rõ lắm.
Cô ấy đưa tôi một cuốn sổ – nhật ký của Hứa Thâm.
Tôi lật qua loa vài trang, chữ viết nét thanh mảnh, ghi từ những năm cấp hai đến cấp ba.
Tôi và Lâm Nguyệt đã thỏa thuận, tôi mang về đọc, nếu nhớ ra điều gì thì sẽ báo lại cô ấy.
Kết quả là, tôi còn chưa kịp mở xem, tối hôm đó, Hứa Thâm đã tìm đến tận cửa.
Anh ta trông như kẻ đòi nợ, mặt mày hầm hầm: “Trả đây.”
Lâm Nguyệt nép phía sau anh ta, đầu cúi thấp như một con chim cút run rẩy.
Tôi còn có thể nói gì? Đành ngoan ngoãn đưa trả.
Anh ta vung tay ném thẳng vào chậu nước.
Tôi theo phản xạ định chộp lại.
Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Bạn học F đó là ai vậy anh?”
Không phải bạn học F.
Là February – tháng Hai, tháng tôi sinh ra.
“Nhưng anh thích cô ấy lâu lắm rồi mà…”
Câu nói của cô ấy đột ngột dừng lại, bởi vì ánh mắt Hứa Thâm sắc bén như dao.
Sau vài giây căng thẳng, anh ta hạ giọng: “Chuyện trẻ con thôi, em đừng bận tâm.”
Anh ta nói với cô ấy, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi: “Hồi đó còn nhỏ, chẳng hiểu gì, chỉ là trò đùa thôi.”
Lâm Nguyệt sụt sịt ôm lấy anh ta.
“Anh làm em sợ chết khiếp, cứ tưởng là người con gái anh mãi không quên cơ.”
Hứa Thâm nghe xong, như vừa nghe được chuyện gì thú vị, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.
Tôi cố nặn ra một nụ cười hòa giải: “Đúng vậy, giữa hai người yêu nhau, chẳng có chuyện gì to tát cả.”
Nói xong, khóe mắt tôi liếc về phía cuốn sổ.
Nó trôi nổi trên mặt nước, bị chính chủ nhân vứt bỏ.
Nước mắt bỗng chảy xuống. Tôi quay lưng về phía bọn họ, vừa lau vừa lẩm bẩm.
“Mọi người đều phải hướng về phía trước mà… Ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ nông nổi. Hai người cứ vui vẻ bên nhau đi…”
05
Tôi xé từng trang trong cuốn nhật ký, tổng cộng hơn một nghìn trang.
Ban công nhỏ hẹp, tôi phải phơi khô từng đợt.
Một công việc vừa khổng lồ, vừa ngu ngốc.
Nhưng tôi làm một cách say sưa, không chút chán nản.
Hậu quả của việc bận rộn mấy ngày liền là… tôi mơ thấy Hứa Thâm.
Năm đó, tôi hai mươi lăm tuổi.
Tôi nói với anh ta: “Hứa Thâm, tôi chơi đủ rồi.”
Anh ta tưởng tôi đùa, giọng điệu dịu dàng: “Ngoan nào, đừng làm loạn.”
Tôi lắc đầu, cười nhạt:
“Anh thực sự nghĩ tôi cam tâm gả cho một cảnh sát quèn sao? Tôi từ nhỏ đã muốn đứng trên đỉnh cao của đời người.
“Bên anh bao nhiêu năm qua, thật ra chỉ là vui chơi thôi. Anh đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, nói thật là cũng có chút tiếc nuối.
“Nhưng đáng tiếc, tôi có lựa chọn tốt hơn rồi.”
“Giang Thiền…”
Ánh mắt anh ta thoáng hoang mang, muốn kéo tôi vào lòng.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra: “Anh biết tổng giám đốc Hạ chứ? Người đứng đầu công ty chúng tôi, có tiền, có quyền, anh không so được với anh ấy đâu.”
Anh ta sững sờ nhìn tôi.
Màn đêm buông xuống, vẻ mặt anh ta dần trở nên mơ hồ.
Khung cảnh thay đổi.
Là đêm trước hôn lễ.
Hứa Thâm mặc vest chỉnh tề, tay cầm ly rượu, nói chuyện với Hạ Tung rất vui vẻ.
Lúc đó, tôi mới chợt nhớ ra, nhiều năm trước, khi tụ tập tám chuyện với bạn bè, có người từng lấp lửng nói: “Hứa Thâm à… gia đình anh ta rất có thế lực đấy.”
Làm cảnh sát, chỉ đơn giản là vì đam mê mà thôi.
Một luồng khí lạnh lan khắp lồng ngực.
Ánh mắt Hứa Thâm lạnh nhạt lướt qua tôi, giọng điệu dửng dưng: “Tổng giám đốc Hạ, phu nhân của anh hình như trông không vui lắm thì phải?”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, khoác tay Hạ Tung, cười rạng rỡ: “Anh Hứa, trẻ mà tài giỏi thật.”
Hạ Tung uống một ngụm rượu, tôi dịu dàng lau khóe môi cho hắn, ra dáng một người vợ hiền.
Ly rượu khẽ lay động, nhưng cuối cùng, hắn cũng giành chiến thắng.
Tôi thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của Hứa Thâm.
Giữa buổi tiệc, lúc nghỉ giải lao, anh ta chặn tôi trong nhà vệ sinh.
Giọng anh ta run lên: “Giang Thiền, em hối hận rồi phải không? Chỉ cần em chịu xuống nước, tôi sẽ đưa em trở về.”
Anh ta lặp đi lặp lại: “Thật đấy, chỉ cần em nói một lời xin lỗi, chỉ lần này thôi.”
Giọng nói rơi xuống tận đáy vực: “…Về đi, Giang Thiền.”
Tôi nhẹ nhàng chạm vào bụng mình, nơi hơi nhô lên một chút: “Không kịp nữa rồi.”
Không xa phía trước, Hạ Tung cười đắc ý.
Hắn ngoắc tay với tôi, giống như đang trêu đùa một con thú cưng.
Ở góc khuất khỏi tầm mắt mọi người, tôi siết chặt nắm tay.
…
Một tia sét xé toạc bầu trời.
Tôi trở mình, choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Điện thoại rung liên tục, là cuộc gọi từ Lâm Nguyệt.
Giọng cô ấy lẫn tiếng khóc: “Chị ơi, Hứa Thâm gặp chuyện rồi… Em sợ lắm… Chị có thể đến đây với em không?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh: “Em đang ở đâu?”
“I…CU.”
Tôi sững người.
Khoảnh khắc đó, máu trong cơ thể chảy ngược, lạnh buốt từ đầu đến chân.