Hồi Ức Gió Xuân - Chương 5
19
Binh biến xảy ra vô cùng nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng gươm đã vang lên khắp nơi.
Không phải tất cả mọi người đều ngu ngốc.
Khi ta đang thay đổi đội hình phòng thủ lần thứ ba trên tuyến đường, ta bị quân phản loạn phát hiện.
Vì để kéo dài thời gian cho Lâm Mạc Chu, ta đã phóng lửa lớn.
Khi Thần Uyên tìm thấy ta giữa biển lửa, hắn ta tràn đầy đầy vẻ căm phẫn.
“An Lăng, không phải nàng đã đợi ta sao? Sao nàng không chịu đi theo ta?”
“Ta yêu nàng đến vậy, ta cho nàng tất cả, ta vì nàng mà giết chết An Lăng thật sự, tại sao nàng vẫn hận ta!”
Bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân bỏng rát, ta lại cảm thấy lòng mình bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Chính là ngươi đã giết ta, Thần Uyên.”
“An Lăng…” Hắn ta như bất đắc dĩ bật cười: “Nàng biết rõ ly rượu độc kia là giả! Nàng là người ta nuôi lớn, sao nàng có thể không biết đó chỉ là kế sách tạm thời của ta?”
“Ta liên minh với hai vương, An Lăng thật sự đã chết, ta phải cho bọn họ một công lý!”
Đúng vậy, ta biết ly rượu kia là giả, nhưng hắn ta từng muốn giết ta cũng là sự thật!
Hắn ta chỉ muốn nhìn xem ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Nếu ta uống ly rượu đó, ta sẽ không chết, tuy nhiên ta sẽ bị bại liệt.
Hắn ta biết rõ ta khao khát tự do!
Nhưng hắn ta chỉ cho ta hai lựa chọn, hoặc là bị giam cầm bên cạnh hắn ta, dựa dẫm vào sự ban ơn bố thí của hắn ta đến suốt kiếp, hoặc là chết.
So với tình yêu dành cho ta, hắn ta càng yêu quyền lực, càng trân trọng giang sơn của hắn ta hơn.
Tiếng binh mã rầm rập từ xa đang dần tiến đến gần.
“Chủ công, chúng ta mau đi thôi!” Thị vệ bên cạnh túm chặt lấy hắn ta, không cho hắn ta lao vào đám cháy tìm ta.
“Chủ công, nếu không đi sẽ không kịp!”
Tiếng chém giết ngày càng gần, hắn ta không thể không rời đi.
Thần Uyên nhìn ta một cái cuối cùng thật sâu, rồi xoay người dẫn theo quân rời đi.
Theo tiếng bước chân dần xa, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi xuống đất, nhìn ngọn lửa trước mặt mà ngẩn ngơ.
Trong đầu chợt nghĩ, thật đáng tiếc, cuộc đời mới của ta ngắn ngủi đến vậy, lại sắp kết thúc, cái chết này có lẽ còn thảm khốc hơn kiếp trước.
Có điều khi tầm mắt mơ hồ nhìn về phía trước, ta thấy vị thiếu niên tướng quân mặc áo giáp bạc trắng, dung mạo thanh tú, cưỡi ngựa lao đến như cuồng phong, bụi bay mù mịt, xông vào biển lửa ngập tràn.
“Tam Hoa, ta đến muộn rồi!”
“Vẫn chưa muộn, Nhị Ngưu ca ca…”
May mắn thay, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
20
Ba ngày sau biến loạn cung đình.
Lâm Mạc Chu giải vây kịp thời, dẹp tan hoàn toàn phiến quân. Thần Uyên bị giam vào ngục tối.
Có lẽ là báo ứng, Hưng Võ Đế đã tử trận trong cuộc binh biến này.
Thiếu vắng minh chủ, tạm thời do tam hoàng tử lên nhiếp chính.
Tại ngục tối, ta gặp lại Thần Uyên.
Hắn ta vẫn thanh tao thoát tục như cũ, không hề có chút tiều tụy.
Đôi mắt đen láy của hắn ta lóe lên tia sáng, nhưng sau màn sương khói mờ ảo của ánh nến, lại toát lên vẻ ảm đạm, thất sắc.
Hắn ta mỉm cười với ta, nói: “Không hổ là đồ nhi ta nuôi dưỡng, rốt cuộc đã hạ gục được sư phụ.”
Ta không đáp lời hắn ta, bởi vì ta biết ta không bao giờ có thể chiến thắng Thần Uyên. Tất cả mọi thứ ta biết đều do hắn ta truyền dạy, từ tam thư lục lễ đến binh pháp sách luận.
Ta chỉ là người được sống lại, chứ không phải thay đổi hoàn toàn bản thân.
Hắn ta cũng vậy, là người sống lại, nhưng bản chất của hắn ta vẫn không thay đổi.
Thần Uyên sơ hở như vì ta, mà không phải vì ta.
Hắn ta nhắc đến mẫu thân của mình – Bình Dương Trưởng công chúa.
Hắn ta nói mẫu thân hắn ta là người xuyên việt.
“An Lăng, ngươi biết người xuyên việt là gì không?”
“Là người đến từ tương lai xa xôi, sở hữu trí tuệ với sức mạnh vượt trội hơn chúng ta rất nhiều.”
Mặc dù khái niệm này còn mơ hồ, tuy nhiên ta vẫn có thể phần nào hiểu được.
Nghe đồn rằng năm xưa Bình Dương Trưởng công chúa vô cùng tài giỏi, kiến thức uyên thâm, khiến cả thiên hạ kinh ngạc.
Bà ủng hộ việc phụ nữ đọc sách, làm quan, đã làm rất nhiều việc có ích cho nữ nhân.
“Nhưng bà ấy tuyệt đối không nên, không nên muốn làm hoàng đế!” Thần Uyên cười khẽ, giọng nói mang đầy sự tự giễu.
Ta im lặng.
Bình Dương Trưởng công chúa lên ngôi thất bại, cuối cùng bị chính những người dân mà bà hết lòng vì họ đẩy ra chịu chết.
Những người từng ủng hộ luận điểm bình đẳng giới của bà giờ đây bỗng trở thành những kẻ phản bội, họ mắng chửi chính luận của bà là tà thuyết mê hoặc lòng người, là dị giáo.
Tất cả sự huy hoàng lộng lẫy trước đây của bà trong phút chốc tan biến, biến thành những mũi dao nhọn đâm thẳng vào chính bà.
Thần Uyên ngẩng đầu nhìn ta: “An Lăng, nàng biết vì sao ta không dạy nàng những điều đó không?”
“Bởi vì nàng đấu không lại.”
Ta im lặng, hắn cũng im lặng.
Sự im lặng ngượng ngùng này kéo dài dai dẳng.
Cho đến khi cần nói một điều gì đó khác để phá tan sự im lặng này.
Hắnta như chợt nhớ ra gì đó, cong khóe môi hỏi ta: “À, đúng rồi, nàng biết lúc ở trấn Phong Nguyệt, thân phận của nàng bị bại lộ lúc nào không?”
Chưa kịp đợi ta trả lời, hắn ta đã tự mình rút ra từ tay áo một que tre được đan thành hình con bướm.
Ta chớp mắt, hiểu ra tất cả.
Kiếp trước, khi ta đính ước với hắn ta, ta đã tặng hắn một con bướm do chính tay mình bện.
Và bây giờ, con bướm này chính là do hắn đan.
Hôm ấy, lúc tìm kiếm tin tức ở trấn Phong Nguyệt, vô tình tặng một con bướm tre cho một đứa trẻ, có lẽ là lúc đó đã bị hắn ta phát hiện ra.
“An Lăng, hãy đan cho ta một cái nữa đi.” Giọng hắn ta hiếm hoi mang theo sự cầu xin.
Ta lắc đầu: “Không được, Thần Uyên, mọi thứ đều không thể quay lại như trước.”
“Với lại, ta không muốn bị gọi là An Lăng nữa, ta đã tự đặt cho mình một cái tên mới.”
“Ta tên Đường Du.”
Mất đi một thứ, lại có được một thứ khác.
Luôn có một hai cơn gió trong cuộc đời, mang theo một trăm tám mươi nghìn giấc mơ của ta.
21
Thần Uyên bị hành hình vào một buổi chiều hè đẹp trời sau giờ ngọ.
Trước khi chết, hắn ta nhờ người truyền cho ta một câu: “Nàng là do ta nuôi lớn, là cùng loại người với ta. Lâm Mạc Chu thanh liêm như vậy, sao có thể tha cho nàng được? Nhân lúc còn sớm nên tự mình tính toán kỹ.”
Thần Uyên nói những lời này, như muốn đào sâu vào tâm can ta trước khi chết.
Hắn ta nói không sai, ta là do hắn ta nuôi lớn, tay ta tất nhiên không hoàn toàn sạch sẽ.
Nhưng tính thì sao?
Hắn ta cả đời toan tính, không phải cuối cùng vẫn tự mình chuốc họa vào thân đấy sao?
Có điều hắn ta không ngờ rằng ta không phải An Lăng.
Ta không ham quyền quý, cũng không mong tình cảm.
Hắn ta cũng không ngờ rằng, cuối cùng lên ngôi không phải là tam hoàng tử bảo thủ, không phải lục hoàng tử xảo trá âm hiểm, mà là tứ hoàng tử yếu đuối vô năng hắn ta luôn khinh thường.
Tứ hoàng tử tuy thoạt nhìn không có dáng vẻ minh quân, tuy nhiên trị quốc lại phù hợp hơn nhiều so với các huynh đệ lẫn phụ hoàng của hắn.
Xem ra kiếp trước họ tranh đấu cả đời, lại không bằng một người không có gì nổi bật.
Hắn dường như biết tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc ta là An Lăng công chúa giả, nhưng hắn không định tội ta.
Hắn nói, hắn biết người đã đưa bánh trung thu cho hắn trong Ngự Hoa Viên ngày ấy không phải An Lăng.
Hắn tha cho ta.
Hắn còn hỏi ta Lâm Mạc Chu có công trong vụ phản loạn lần này, có muốn khen ngợi gì không.
Tất nhiên ta không thể muốn gì, đây là thuật bảo mệnh mà Thần Uyên đã dạy cho ta.
Mà Lâm Mạc Chu lại làm trái dự kiến của mọi người, từ bỏ chức vụ.
Hắn nộp binh quyền, chỉ xin hoàng mệnh một điều: nghiêm trị việc mua bán nữ nhân để làm thiếp thất cho nam nhi, điền lão.
Mọi người đều cho rằng hắn làm vậy vì ta.
Nhưng ta biết hắn sáng suốt, công cao chấn chủ, lột da hổ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Lâm Mạc Chu hỏi ta: “Sau này nàng muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi khắp nơi nhìn xem thiên hạ.”
Ta muốn giúp đỡ những cô nương như ta, những người từng không có quyền lựa chọn.
Kiếp trước, nếu không vào cung, ta có thể sẽ trở thành thiếp thất của quan to quyền quý nào đó, hoặc là tỳ nữ của tiểu thư, hay là thú vui tiêu khiển của kẻ giàu sang.
Nhưng họ không có cơ hội trọng sinh.
Ta chỉ là một nữ tử bình thường, không có chí lớn, mà một mình ta không thể thay đổi được gì trong xã hội này.
Ngày trước mẫu thân của Thần Uyên đã không thành công.
Bà là người xuyên việt, sách luận động trời, nhưng vẫn chết trong đám giáo tập ăn thịt người.
Ngay cả nhi tử của bà, được nuôi dạy dưới tư tưởng của bà, cũng chỉ nghĩ rằng phụ nữ làm hoàng đế không có gì sai, miễn là dưới quyền lực của hắn ta.
Trong xã hội tàn bạo và thối nát này, sức lực của ta còn quá nhỏ bé.
Ta chỉ mới bước những bước đầu tiên trên con đường này, mà con đường phía trước còn rất dài.
May mắn thay, ta có một người đồng hành cùng chí hướng.
Tuy rằng hắn vẫn luôn giấu giếm một bí mật không nói.
Nhưng ta biết, hắn cũng sống lại.
Ngoại truyện Lâm Mạc Chu.
Năm Chiêu Võ thứ mười bảy, khi An Lăng công chúa đang du ngoạn, nàng bị quân Bắc Liêu bao vây tại thành Phùng Dương.
Thành Phùng Dương nằm ở Tây Bắc, là một tòa thành cô lập, không có quân chi viện.
Vài ngày trước, thái thú trong thành đã được điều động lên triều đình, khiến cho trong thành như rắn mất đầu, khiến cho quân dân trong thành hoang mang lo sợ.
Lâm Mạc Chu đến nơi đúng lúc nhận được quân lệnh, bí mật lẻn vào thành Phùng Dương.
Lúc đó, hắn đang đến điều tra một vụ án loạn đảng, thì tình cờ nhìn thấy An Lăng công chúa đang ngồi trên thành trì, lâm nguy không sợ hãi, chỉ huy quân lính đánh lui hơn hai mươi đội quân địch.
Mọi người trong thành vô cùng khâm phục, nghe nói những năm gần đây vị An Lăng công chúa này được dạy dỗ dưới sự chỉ bảo của Hoàng đế, tài năng xuất chúng, được Thánh Thượng yêu mến, quả đúng như vậy.
Tuy nhiên, sau đó do thế lực trong triều đình phức tạp, quân cứu viện đến chậm.
Cuối cùng, Bắc Liêu đã công được thành.
Lâm Mạc Chu tuân theo mật chỉ tiến vào, vốn không mang theo nhiều quân lính.
Hắn cải trang thành lính trong thành, mặc áo giáp che mặt, âm thầm cứu giúp người dân trong thành, nhưng thế đơn lực mỏng, dần dần không thể chống đỡ.
Khi hắn kiệt sức, sắp bị thanh kiếm đâm trúng, một cơn gió mạnh thổi đến từ bên hông.
An Lăng công chúa cầm thanh kiếm nặng trĩu không thể nhúc nhích, cánh tay run rẩy, nhưng tay cầm kiếm vẫn không hề dao động.
Nàng quát lớn với Lâm Mạc Chu đang ngơ ngác: “Ngây người đứng đó làm gì!”
“Còn có thể động được thì mau đứng dậy cho ta!”
Nàng đưa một cánh tay mềm mại mà ẩn chứa sức mạnh vô biên, kéo hắn từ trên mặt đất lên.
Bọn họ kề vai chiến đấu, cuối cùng cũng đợi được quân cứu viện vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Mạc Chu giả vờ không biết hỏi nàng: “Cô nương là người nhà ai?”
Nàng mới như chợt tỉnh ngộ ra mình vừa làm một việc khác người, đầy vẻ hối hận, thuận miệng nói với hắn: “Ta tên Nhị Ngưu, ngươi gọi ta là Ngưu tỷ là được!”
Nói xong, nàng vội vàng quay người bỏ chạy.
Năm ấy, Lâm Mạc Chu mười bảy tuổi, lúc đó còn chưa phải là vị tướng quân Định Viễn hiển hách lừng lẫy sau này.
Đến khi hắn được phong hầu bái tướng, lại một lần nữa gặp lại An Lăng công chúa, nhưng chỉ là lướt qua nhau từ xa, hắn cảm thấy có gì đó khác biệt.
Mà khác biệt ở đâu, hắn lại không thể nói ra lý do.
Cho đến khi hắn trọng sinh, lại một lần nữa đi đến trấn Phong Nguyệt để điều tra như kiếp trước.
Hắn nói với cô nương: “Nhị Ngưu, ta tên Lâm Nhị Ngưu.”
Cô nương ngẩn ngơ, đáp lại hắn: “À à à, Nhị Ngưu à, ta tên Tam Hoa, tam là chữ ba chữ tam, hoa là hoa hoa hoa.”
Lâm Mạc Thuyền thầm nghĩ: “Đúng vậy, vị này mới đúng là người ta đang tìm!”
Thật ra, công chúa thật hay công chúa giả đều không quan trọng.
Quan trọng là, người có lòng thương dân, không kiêu ngạo tự mãn, mới là vị chủ công chân chính.
Lâm Mạc Thuyền cưỡi ngựa đi theo sau nàng, nhìn nàng đắc ý rung đùi hát hỏng, không nhịn được khẽ cười.
Kiếp trước, nửa đời công danh chỉ như trang giấy trắng, phiêu bạt qua tuyết rơi trên núi Thiên Sơn.
Kiếp này, ta sẽ không đợi đến gió xuân muộn màng, mà sẽ cùng ánh trăng sáng chinh phục dãy núi.