Hồi Ức Gió Xuân - Chương 2
6
Bóng đêm bao trùm, không thể đoán được độ sâu của giếng nước.
Ta đứng ở miệng giếng, lòng đầy lo lắng, bước đi qua đi lại.
Giọng nói của người ở quê có hơi lớn.
Ta nghe thấy tiếng tức phụ Vương Nhị Ma đang cãi nhau với người của quan phủ.
“Này này này, ta là người trong sạch đã gả đi rồi đấy nhé, các ngươi đừng có mà bắt bớ lung tung.”
“Sao không bắt kẻ lẳng lơ kia đi, lại đến đập cửa nhà chúng ta làm gì!”
Mụ già được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều này!
Không còn thời gian nữa rồi.
Ta hít một hơi thật sâu, buộc dây thừng chắc chắn vào người, rồi nhấc chân chuẩn bị nhảy xuống.
“Khụ khụ…” Một tiếng ho khan vang lên, mang theo âm thanh yếu ớt của bệnh tật.
Ta đã bước một chân xuống giếng, sau đó ngơ ngác chớp mắt, quay đầu nhìn về phía tiếng động.
Là nhà hàng xóm sát bên nhà ta.
Ánh đèn dầu le lói như hạt đậu, hắt lên khung cửa sổ, tạo thành vầng sáng mờ ảo.
“Khụ khụ…” Tiếng ho khan lại vang lên.
Đôi tay bám chặt vào dây thừng của ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng đầu óc lại vô cùng bình tĩnh.
Có vẻ như ta được cứu rồi!
7
Dưới ánh trăng mờ ảo.
Ta sửa lại váy áo, đưa tay lên gõ vang cửa gỗ trước mặt.
“Lâm…” Ta hạ giọng: “Lâm ca ca, ngươi có nhà không?”
Ta cúi người lắng nghe tiếng động bên trong, nhưng không có tiếng đáp lại.
Ta tiếp tục gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
“Lâm ca ca, ngươi có nhà không?”
Vẫn im lặng.
Ta nheo mắt lại, miệng cười mà lòng không cười, giọng điệu cao vút: “Lâm Nhị Ngưu! Ra đây! Ta biết ngươi ở nhà!”
“Ngươi có bản lĩnh ho khan, thì cũng có bản lĩnh mở cửa chứ!”
“Rầm!” Cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong.
Một nam nhân mặc áo xanh, che miệng ho khan bước ra, vẻ mặt sa sầm hỏi ta: “Ngươi muốn gì?”
Nhìn thấy dáng người ốm yếu của hắn, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã lăn ra, khuôn mặt thanh tú tuấn tú nghiêng về một bên, ta nhe răng cười tít cả mắt.
“Lão Lâm, ngươi có cần lão bà không?”
8
Thật đáng tiếc, lão Lâm tỏ ra không hề muốn có lão bà.
Hắn cũng rất phản đối việc ta gọi hắn bằng cái tên “Lâm Nhị Ngưu”.
Làm sao đây!
“Nhị Ngưu à, ta đã cứu mạng ngươi đấy!”
“Có câu nói rất hay, ân cứu mạng thì chỉ có thể lấy thân báo đáp, ngươi xem bây giờ chính là lúc ngươi báo ân!”
“Huống chi chúng ta cô nam quả nữ, ngươi có được lão bà, ta có được tướng công, quả là một việc tốt, ngươi nói có đúng không!”
Ta dùng tình cảm chân thành để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục.
Hắn: “Cô nam quả nữ không thể hiểu theo nghĩa như vậy.”
Ta: “…”
Cái tên của thằng nhãi này giống hệt tính hắn, đúng là cứng đầu như trâu!
Nhưng việc ta cứu hắn là hoàn toàn có thật, không phải bịa đặt.
Nhớ lại khi ta mới đến trấn Phong Nguyệt, vì không quen ai, ta đi về nhà vào ban đêm phải một mình qua ngã ba đường.
Mà nơi đây có nhiều thổ phỉ.
Lũ thổ phỉ này vì miếng cơm manh áo mà bất chấp mọi thủ đoạn.
Lâm Nhị Ngưu chính là kẻ xui xẻo bị chúng bắt gặp.
Trông hắn ốm yếu, toàn bộ tiền lộ phí đã bị cướp sạch, suýt chút nữa còn bị hai tên thổ phỉ hung hãn lôi đi làm tù binh.
Tuy rằng ta chỉ là một người bình dân áo vải, nhưng kiếp trước ta được Thần Uyên dạy dỗ như hoàng thất hơn mười năm.
Dù binh pháp có quỷ quyệt đến đâu, tiểu kế tiểu mưu vẫn có chút hữu ích.
Chính vì vậy, ta đã cứu Lâm Nhị Ngưu khỏi tay thổ phỉ. Hắn cũng rất cảm kích ta, sau khi ta đặt chân đến trấn Phong Nguyệt, hắn trở thành hàng xóm của ta, trong cuộc sống không ít lần quan tâm đến ta.
Từ giàu có trở thành nghèo khó, mười mấy năm được nuông chiều ở kiếp trước đã khiến ta quên mất những tháng ngày gian khổ. Khi mới đến nơi này, do không quen với cuộc sống nơi đây nên thường xuyên phải chịu khổ, cho đến khi Lâm Nhị Ngưu xuất hiện, cuộc sống của ta mới đỡ vất vả hơn đôi chút, không đến độ màn trời chiếu đất.
Dần dần, ta bắt đầu học nghề làm đồ tre trúc, cũng đủ để tự trang trải cho cuộc sống.
Có đôi khi kiếm được kha khá, ta mua một ít thức ăn khá xa xỉ rồi ném sang hàng rào nhà Lâm Nhị Ngưu, xem như đó là quà cảm ơn vì hắn đã giúp đỡ ta, nhân tiện ăn ké một bữa cơm.
Bởi vì, tay nghề nấu nướng của ta rất tệ.
Lâm Nhị Ngưu tuy thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại là một bầu bếp cừ khôi.
Qua lại thường xuyên, hai chúng ta trở thành hai “quái nhân” trong thôn.
Một người là tiểu kẻ điên, cái tên này là do có một gã thấy ta là nữ nhân một thân một mình định sàm sỡ ta rồi bị ta mắng, sau khi bị ta mắng gã đó đã nổi điên lên kêu ta như vậy.
Một người là ma ốm, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, không ra ngoài, lại có chút nhan sắc, khiến cho các quả phụ, thiếu phụ và thiếu nữ trong thôn mê mẩn, tương tư.
9
Tiếng truy bắt bên ngoài ngày càng gần, Lâm Nhị Ngưu vẫn cắn chặt răng không chịu mở miệng.
Ta thở hắt ra: “Chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi sao, chứ không phải muốn ngươi thật sự cưới ta, ngươi giúp ta đi được không!”
“Lâm Nhị Ngưu, ngươi đúng là chết tiệt!”
Hắn cau mày, mặt tối sầm: “Đã bảo rồi, đừng gọi ta là Lâm Nhị Ngưu.”
Lúc này mà hắn còn lo chuyện xưng hô sao?
“Được rồi, được rồi!” Ta thỏa hiệp: “Lâm ca ca, Lâm ca ca, huynh giúp muội muội này đi mà!”
Ta cố gắng hạ giọng nài nỉ.
Lâm Nhị Ngưu nheo mắt nhìn ta, vẻ mặt cứng nhắc: “Cũng… cũng đừng gọi như vậy.”
Thật là khó chiều!
“Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu giúp?” Ta nghiến răng nhịn không nổi.
Chưa kịp đợi Lâm Nhị Ngưu trả lời, “phịch” một tiếng, cánh cửa bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Một đám người cầm đuốc xông vào, ánh sáng chói chang như ban ngày soi rõ căn nhà vốn chẳng rộng rãi.
“Bên này còn một con cá lọt lưới!”
Đôi tay đặt hai bên hông của ta lập tức siết chặt lại.
Tên lính cầm đầu bước vào.
Hắn nheo mắt nhìn ta dưới ánh lửa, đánh giá từ trên xuống dưới: “Chẳng phải đã thông báo cho từng nhà rồi sao? Tất cả nữ tử chưa xuất giá đều phải đến nha môn để xem mặt, sao ngươi không đi?”
Hít một hơi thật sâu, ta cố nở nụ cười giả lả: “Thưa quan, không phải ta không muốn đi, mà là vì…”
“Bởi vì nàng là hôn thê của ta, chúng ta sẽ thành hôn vào ngày mai.” Giọng nói rõ ràng của nam nhân cắt ngang lời ta.
Hơi thở thoang thoảng mùi thảo dược phảng phất, hắn ôm ta từ phía sau, vòng tay siết chặt.
Bỗng dưng cái ôm ập đến khiến ta nhất thời hoảng hốt đến mức toàn thân cứng đờ.
Cái tay đang ôm lấy ta kia vỗ nhẹ lên lưng trấn an cho ta.
“Khụ khụ…” Lâm Nhị Ngưu lại che miệng ho khan hai tiếng nặng nề: “Thưa quan, nữ tử đã thành gia cũng phải đi xem mặt sao?”
“Không cần.” Tên lính kia bị tiếng ho của hắn làm cho lùi lại hai bước, sợ lây bệnh nên vội vàng che mũi miệng lại.
Gã ta nghi ngờ hỏi: “Các ngươi thật sự sắp thành hôn?”
“Còn có thể giả sao?” Ta lấy lại tinh thần, vội vàng nói tiếp, quay đầu nắm lấy tay Lâm Nhị Ngưu, còn nở nụ cười may mắn với tên lính: “Thưa quan, nếu ngài có rảnh, ngày mai hãy đến uống rượu nhé!”
Gã ta không đồng ý, chỉ buông lại một câu: “Ta bận lắm!” Rồi vội vàng dẫn theo đám người ồn ào rời đi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, từ rực rỡ như ban ngày giờ chỉ còn lại ánh nến loe lói.
Ta buông tay Lâm Nhị Ngưu ra, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Giọng hắn run run, lại ho khan thêm hai tiếng khiến ta nhíu mày.
Tổng thể mà nói, ta cảm thấy hắn… bệnh tình có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Hắn ho nhiều đến độ khuôn mặt dày đã đỏ bừng cả lên.
10
Diễn thì phải diễn cho tới.
Thần Uyên vốn là người cẩn thận.
Ta không dám chắc những thủ hạ của hắn ta có cẩn thận như hắn ta hay không.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, ta với Lâm Nhị Ngưu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Tức phụ của Vương Nhị Ma nghe tin chúng ta muốn thành hôn, cả khuôn mặt đều tối sầm lại.
Cũng không biết nàng ta tức giận vì ta không bị mua làm thức ăn chăn nuôi, hay là do ghen tị khi thấy Lâm Nhị Ngưu cưới ta.
Vì Phong Nguyệt Trấn không có tập tục rườm rà, nên hôn lễ của chúng ta được tổ chức đơn giản tại miếu Nguyệt Lão đầu trấn.
Ta tùy tay chọn một bộ đồ màu hồng nhạt làm hỉ phục, nhưng Lâm Nhị Ngưu lại không hài lòng.
“Làm gì có cô nương nào thành hôn qua loa như vậy.”
Ta cãi lại: “Chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi sao?”
“Diễn kịch cũng phải diễn cho ra trò! Ngươi coi ta là cái gì?”
Ta sờ sờ đầu mũi, có chút ngượng ngùng.
Đúng là tuy chúng ta chỉ kết hôn giả, nhưng người ngoài không biết!
Nếu như vậy mà lừa gạt cho xong việc thì hơi có lỗi với Lâm Nhị Ngưu.
Có điều ta không ngờ, hắn lại lấy ra một chiếc hộp gỗ to tướng chứa toàn bộ gia sản của hắn. Hắn không chỉ mua một bộ hỉ phục mới mà còn chuẩn bị đầy đủ tam kim lục lễ.
Ta hoảng hốt: “Nhị Ngưu ca, ta không nhận nhiều tiền như vậy đâu!”
Số tiền này đủ để mua bao nhiêu chiếu, bao nhiêu cây tre, bao nhiêu cây trúc đây!
Hắn nghiến răng: “Ta muốn cho ngươi, thì ngươi cứ nhận!”
Ta còn định cãi với hắn, nhưng lúc này, Chu lão gia tử, người chủ trì hôn lễ, bỗng lớn tiếng hô vang: “Giờ lành đã đến!”
Ta đành tạm gác lại chuyện tranh cãi để tiếp tục nghi thức hôn lễ.
Đối với ta, nghi thức hôn lễ này khá mới lạ. Kiếp trước, vì đóng vai “An Lăng” xuất sắc, ta được tiếp xúc với nhiều nghi lễ hoàng thất, vô cùng phức tạp và rườm rà, phải tập luyện rất nhiều.
An Lăng công chúa từ đầu đến cuối vẫn chưa được gả đi, nên ta đương nhiên không thể nào trải nghiệm được cảm giác đó.
Có điều hôm nay, lòng ta lại trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.
Hóa ra thành hôn lại là như vậy.
Hai bàn tay ấm áp đan vào nhau, dưới sự chứng kiến của mọi người, cùng nhau thề nguyện, cùng nhau thực hiện nghi lễ kết lương duyên.
Lâm… ờm, vào ngày thế này, tốt nhất đừng nhắc đến cái tên đen tối kia của hắn.
Hắn vẫn tuấn tú như xưa.
Mắt như hoa đào, lông mày như núi xa.
Bình thường vì bệnh tật mà môi hơi nhợt nhạt, nay trong bộ y phục đỏ thắm lại càng nổi bật vẻ đầy đặn mà mềm mại.
Chu lão gia tử hô lên: “Nhất bái thiên địa!”
Chúng ta cúi người lạy trời đất.
“Nhị bái cao đường!”
Đôi ta không có phụ mẫu, nên đã lạy Nguyệt Lão.
“Phu thê giao bái ——”
Nghi thức bái lạy còn chưa kết thúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại, chỉ một thoáng vô số cấm quân nối đuôi nhau ập vào, vây quanh chúng ta.
Trên bậc thềm đá trước miếu Nguyệt Lão, một nam nhân mặc áo đen phi ngựa đến.
Thần Uyên từ giữa đám cấm quân bước ra, nhìn ta với Lâm Nhị Ngưu đang nắm chặt tay nhau, giọng nói lạnh lùng: “Nghe nói, ngươi muốn thành thân à?”