Hồi Quang Chi Tử - Chương 4
12
“Bệ hạ lời đồn là chuyện hoang đường cớ gì để bọn thần lên hậu sơn kiểm chứng khiến cứ canh cánh trong lòng”
“Nếu thật yêu vật đầu thai át sẽ tổn hại quốc vận”
“Thần vô năng hôm nay nếu thể vì bệ hạ phân ưu ngày mai còn mặt mũi nào lên triều”
“Hoàng hậu suốt nửa năm nay lộ diện e rằng cũng là vì chuyện công chúa”
…
Khi tới nơi thấy đám đại thần đang rối rít dâng lời can gián
Mấy tới hôm nay đều là hàng đầu trong triều
Vốn đảm trách việc giám sát nên họ là những sợ quở phạt nhất gì là thẳng hết
Trong những lời dâng tấu rền vang Tống Phù Chu vẫn điềm nhiên bất động chỉ nhàn nhạt đáp:
“Đại công chúa là yêu vật trẫm là thứ gì Để cho lời đồn lan khắp nơi mới thực sự là rối loạn triều cương”
Giọng điềm đạm nhưng vững vàng gì lay chuyển
Một vị đại thần ở rìa định lên tiếng ánh mắt chợt rơi lên lập tức trợn to hai mắt:
“Hoàng… hoàng hậu”
Ta ôm công chúa chậm rãi về phía
Tống Phù Chu ngẩng đầu vẻ mặt thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất thần sắc trở nên điềm tĩnh như thường
Khóe môi khẽ nhếch như thể một cái sẽ khiến tất thảy trông tự nhiên hơn nhiều:
“Lúc công chúa hạ sinh là từ Quỷ Môn Quan mà cướp mạng trở về Nhiều phen tưởng giữ nổi tính mạng may cao nhân chỉ điểm mới mệnh cách của con bé quá nhẹ gánh nổi thân phận hoàng tộc càng thể tiếp nhận vinh hoa địa vị Bất đắc dĩ đành giấu kín còn loan tin công chúa đã băng hà”
Chúng thần
Chuyện số mệnh họ cũng chẳng rõ thật giả
ai nấy đều biết hôm nay đến là để xác minh thân phận công chúa mà hiện giờ nàng đang ở ngay mặt tay chân đầy đủ rõ ràng là ai còn thể là yêu vật nữa
Trước khi cho các thần tử lui về Tống Phù Chu :
“Giờ dám bế công chúa gặp là bởi chướng mệnh đã hóa còn vận mệnh ràng buộc”
Các vị đại thần lão luyện lập tức tiếp lời tỏ rõ sẽ dần lan truyền tin tức đến lúc công khai chân tướng thì cũng là thuận thế mà thôi
Sau khi họ rời mặt Tống Phù Chu mới hiện rõ vẻ kinh ngạc
Hắn từ đầu đến chân công chúa một vòng một vòng
Ánh mắt cuối cùng dừng ở hai bàn chân lộ váy
Hắn nhẹ nhàng chạm lên
Một tay cũng đủ bao trọn cả hai mắt cá
Nhỏ nhắn mềm nhũn
“Chân tay nuôi cho thịt mới học ”
Tống Phù Chu khẽ
Giọng điệu bình thản như thể đang về chuyện thường tình chẳng gì đặc biệt nhưng âm cuối nhẹ nhàng nâng lên rõ ràng là đang cố che giấu vui mừng trong lòng song cũng thể giấu triệt để
Dẫu vẫn dám thể hiện quá mức đắc ý sợ rằng ông trời đoạt đôi chân một lần nữa
13
Phụ thân vẫn về Bội Châu
Đồ đạc mang theo nhiều chỉ là vài xấp vải sặc sỡ và xác rắn đã khô cứng
nó dai dẳng lắm dễ gì biến mất e rằng đã đổi lớp da cuộn đó chờ cơ hội
Về cơn bệnh đột ngột phụ thân đoán lẽ là do hộ gia tiên bất ngờ rời thêm bên xảy biến cố vận mệnh lận đận nên lòng cũng sinh cảm ứng mà thôi
Người ở đến khi công chúa tròn một tuổi mới
Và cũng đúng lúc đó công chúa mới đặt tên
Trước vì xóa sạch dấu vết ngay cả tên cũng dám đặt sợ vô tình buột miệng mà lộ
Giờ gọi là Chiêu Ninh
Chiêu là thấy ánh sáng
Chân tay Chiêu Ninh mới thành hình quen chạm đất gì đến chuyện tập chỉ thôi cũng luyện thật lâu
Về cuối cùng cũng bắt đầu biết nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo
Từ góc đông nam mà bắt đầu thì nhất định sẽ loạng choạng sang tận góc tây bắc
Thế nên dìu dắt
Để lấy lòng Tống Phù Chu Thôi chức sự chủ động làm cây gậy
Chiêu Ninh đang mọc răng miệng ngứa bỗng dưng sang cắn tay ông một cái
Cắn nhẹ chẳng để dấu vết mà cũng đủ dọa Thôi chức sự trợn trừng mắt thở hồng hộc
Cứ như thể mặt là Chiêu Ninh mà là một con rắn
“Chiêu Ninh nọc”
Chẳng biết từ lúc nào Tống Phù Chu đã bước còn mở miệng giải thích
Thôi chức sự vội vàng cúi đầu nhận tội nhưng Tống Phù Chu chẳng nổi giận chỉ bước tới xem Chiêu Ninh đã mọc mấy cái răng
Hai cái tròn hai cái
Còn cắn thêm một thời gian nữa mới đủ
Nói cho cùng cũng chỉ Thôi chức sự sợ nàng
Trước đó từng抱 nàng đến gặp Thái hậu bà lúc cũng dám đụng
Chiêu Ninh thích chiếc vòng vàng cổ tay bà thế là lảo đảo từng bước mà tới cứ đòi sờ
Chạm trúng tay cháu gái bà cụ mới chịu dịu nét mặt
Tuy đó vẫn quên hỏi Tống Phù Chu:
“Trong lòng ngươi thật sự vướng bận chút nào ”
Tống Phù Chu đáp:
“Xà tiên ban phúc là phúc phần của Chiêu Ninh”
“Bậy bạ”
Không là thật lòng
Vì chính Chiêu Ninh từng điều đó
14
Sau khi học cách Chiêu Ninh trở nên vô cùng hiếu động
Nàng nghịch ngợm khắp nơi ngay cả tàng thư các của phụ hoàng cũng buông tha
Tuy biết chữ nhưng thể say sưa phân biệt các hình vẽ cổ tịch
Đặc biệt là những sách chí quái
Thông thường trong tàng thư các của hoàng cung vốn nên những loại sách kỳ quặc nhưng cũng bởi Chiêu Ninh sinh mang thân rắn nên Tống Phù Chu từng lật tung mọi cổ thư kỳ dị mong tìm đáp án
Mà giờ đây chúng rơi tay Chiêu Ninh
Hôm nàng chỉ một vật dài ngoằn trong sách hỏi:
“Mẫu thân chỗ một cái gậy cong cong”
“Đó là… rắn”
“Rắn ” Chiêu Ninh phồng má suy nghĩ thật lâu đột nhiên một câu khiến kinh hãi:
“Ta lúc còn trong bụng mẫu thân bơi bơi đang bơi thì nghẹt thở sắp ngạt chết thế mà chợt thấy phía một con rắn trắng nó dẫn ngoài…”
Ban đầu sửng sốt lâu đó là một cảm giác khó gọi thành lời – như thể kinh ngạc mừng rỡ – như tỉnh ngộ nhờ vận mệnh ưu ái
Cao nhân từng xem qua số mệnh công chúa nàng vốn dĩ là thể sinh
Lời ngày xưa của Tống Phù Chu vẫn còn văng vẳng bên tai…
Chính nó đã nâng đỡ để Chiêu Ninh đời
Lại bởi nguyện vọng năm xưa của phụ thân nó ôm giữ chấp niệm tu thành nên nỡ lìa bỏ thế gian
Dù thế nào cũng là đại ân lớn
Khi Chiêu Ninh lên bốn tuổi hoàng nhị tử chào đời
Hài tử quấn trong tã đặt ngay bên gối nghiêng sang khóe mắt liền nóng lên
Tống Phù Chu bước nhanh phòng tiên đó mới chậm rãi đến tiểu hoàng tử
cũng chẳng lâu ánh mắt rơi về phía thấy mắt đỏ hoe khẽ chau mày:
“Sao nàng ”
“Chàng tự xem ”
Tống Phù Chu ngập ngừng một lúc như tự trấn an thấp giọng một câu:
“Một lần sinh hai lần quen”
“Gì cơ”
“Không gì”
Hắn cuối cùng cũng mở tã
Đập mắt là cái đầu tròn trịa thân thể mũm mĩm và đôi chân nhỏ ngắn ngủn
Ấy mà Tống Phù Chu dọa cho một phen
“Chàng chê nó Trẻ sơ sinh thì đứa nào chả như ”
Tống Phù Chu bỗng bật ngược hỏi :
“Thế nàng gì”
Ta đứa nhỏ vẹn tứ chi đáp:
“Vui… vui mừng”
Ta cũng chợt hiểu liền thêm:
“Chàng tưởng nó cũng như Chiêu Ninh Không thể như ”
“Phải Chiêu Ninh quả thật là đứa trẻ khác biệt cực kỳ phúc khí”
Tống Phù Chu nhẹ nắm lấy tay ngón tay chầm chậm vuốt ve lòng bàn tay:
“Đó là đứa con đầu tiên giữa trẫm và A Oanh”
– Hoàn –