Hồi Quang Chi Tử - Chương 3
9
Chỗ Thái hậu tĩnh dưỡng trong Hàn Sơn Tự tách biệt hẳn với nơi tín chúng hành lễ cầu thần khấn Phật đường vốn dễ thông hành nên mỗi lần đến đều cần cao tăng trong chùa dẫn đường
Lần cũng là vị cao tăng quen mặt đến đón
Chỉ điều ông dẫn theo lối cũ
“Ta gặp hoàng thượng nhưng đường dẫn đến chỗ Thái hậu mà”
Vị cao tăng đầu khẽ gật: “Bần tăng chính là đang dẫn nương nương gặp hoàng thượng”
Thôi chắc là nhớ nhầm đường
càng càng sâu cuối cùng đã tận hậu sơn
Không ngờ nơi hậu sơn một ngôi điện biệt lập
Đến cửa điện cao tăng dừng bước ông tiện trong
Tống Phù Chu đang ở bên trong
Tuy bên ngoài tuyết đọng dày lạnh thấu xương nhưng lặng hồi lâu vẫn bước
Những ngày gần đây luôn mơ về đêm sinh nở trong thiền phòng
Hình ảnh công chúa với thân rắn gương mặt tái nhợt của Tống Phù Chu chồng lên trong mộng
Giấc mộng chẳng bao giờ dài mỗi lần đều dừng ở khoảnh khắc Tống Phù Chu giơ tay bóp lấy cổ công chúa khiến bừng tỉnh
Lại một trận rùng
Không thể chần chừ nữa
khi bước chẳng mùi hương trầm ấm nào ùa đến thậm chí còn cảm thấy từng đợt hàn khí len lỏi đến tận xương cốt
Ta vội vàng bước nhanh vòng qua bức bình phong chắn phía
Tầm mắt lập tức trở nên sáng rõ
khi trông thấy cảnh tượng mặt thân thể như hóa đá tại chỗ
Tiếng gió bên ngoài âm thanh tuyết đổ tất thảy đều tan biến chỉ còn nhịp tim đang đập ngày một dồn dập
Cho đến khi một tiếng chuông nhỏ đột ngột vang lên
Tống Phù Chu đang bên chiếc nôi tay khẽ lay chiếc chuông vàng trêu chọc hài tử đang trong đó
Nhìn qua trông đầy một tuổi
Diện mạo tinh xảo như búp bê sứ trắng trẻo đáng yêu
Trên mặc áo váy hồng phấn
Nếu như… nếu như gấu váy một đoạn đuôi rắn thò thì biết mấy
“Phụ hoàng… cho… cho…”
Nàng cố với tay lấy chuông vàng nhưng Tống Phù Chu cho nàng liền phát những âm thanh ngọng nghịu non nớt ngừng bi bô
Ta còn nhớ đã bước đến bằng cách nào ôm chặt công chúa lòng từ bao giờ đến mức gương mặt trắng mịn ép đến đỏ ửng cả lên
Khi hồn đã đụng ánh mắt băng lạnh của Tống Phù Chu
Ánh mắt quen thuộc lắm khi hạ chỉ lưu đày kẻ khác cũng là dáng vẻ
hiểu lúc chẳng còn sợ hãi nữa
Nhìn thấy công chúa bằng xương bằng thịt máu huyết thân dường như đều sôi trào lên dù phía là núi đao biển lửa cũng thấy đủ dũng khí bước tới
Tống Phù Chu lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi còn biết về”
Ta : “Biết ngày đêm nghỉ mà về”
Chưa để Tống Phù Chu kịp câu thứ hai bỗng bật khẽ một tiếng:
“Nếu sớm biết công chúa vẫn còn sống lẽ đã trở về nhanh hơn nữa”
Giọng Tống Phù Chu trở nên gấp gáp:
“Trẫm giữ nàng là vì… vì…”
Hắn ngừng thật lâu
chẳng thêm gì nữa chỉ gọi một vị sư ni bước
“Thưa sư thái phiền chăm sóc nàng”
Nữ ni tiếng đã lập tức bước đến thành thạo ôm lấy công chúa
Còn Tống Phù Chu đưa xuống núi ngôi chùa
“Hộ phụ của nàng giờ thế nào ”
“Người”
“Phụ thân nàng bệnh nàng về Bội Châu chẳng vì thăm ông ”
“ nhưng cũng liên quan đến công chúa” Ta Tống Phù Chu “Những điều sắp qua phần tà dị nhưng… xin ngươi đừng cho rằng đã điên ”
Tống Phù Chu khẽ khổ: “Còn chuyện gì… tà dị hơn nữa đây”
10
Tống Phù Chu xong chân mày càng lúc càng nhíu chặt
Cho đến khi kể hết vẫn giãn
Ta hỏi :
“Ngươi định xử trí thế nào”
“Hoàng hậu cho là thế nào”
“Vậy thể tha cho phụ thân Người đã lớn tuổi cũng chẳng còn sống bao năm nữa”
“Ngươi—”
Tống Phù Chu giận quá hóa :
“Được chỉ phạt ngươi”
Chẳng bao lâu ba món dụng cụ xử tử quen dùng trong cung đưa tới mặt
Ánh mắt đảo qua từng thứ hồi lâu mới hạ quyết tâm chọn lấy ly rượu độc
Tống Phù Chu lời nào chỉ chăm chăm
ngay lúc bưng chén lên đưa tay hất đổ
“Uống rượu độc thì ruột gan đều sẽ thối rữa đến lúc đó thi thể khó coi thứ chọn ”
Vậy thì chỉ còn dao găm
Chỉ cần một nhát cổ là xong
Tống Phù Chu vẫn hài lòng:
“Vết thương ngoài dễ thấy càng khiến hậu cung bất an”
Chỉ còn lụa trắng
Lụa trắng tốn sức hơn cần treo lên treo cổ thật lâu mới chết
ngoài nó chẳng còn cách nào
Ta đưa sợi lụa tới mặt Tống Phù Chu:
“Vậy chọn cái bệ hạ xin hãy tránh ”
“Ba tấc đất trống lấy cột để ngươi treo cổ”
Ta nóng nảy:
“ ngoài cái chẳng còn lựa chọn nào nữa”
Tống Phù Chu đáp thân vốn ngay ngắn cũng dần khom xuống ánh mắt thoáng hiện vẻ giằng xé
Tự nhiên đưa tay khẽ khàng đặt lên tay áo từng chút một dịch gần
Thấy đẩy chợt nhảy lên lao lòng
Hắn hề đẩy tay còn đặt lên lưng khẽ thở dài:
“Trẫm thật biết công chúa sẽ ”
Ta đỏ hoe mắt :
“Chẳng ngươi đã giấu nàng kỹ Sau cũng chuyển lên núi chuyên tâm chăm sóc nàng”
“Tốt lắm để hai mẹ con ngươi sống chết mặc kệ”
“Chẳng chết Bệ hạ chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt là đã ban cho một con đường sống ”
Ta :
“Chỉ là… hôm đó ngươi còn giấu ”
“Không giấu là vì nghĩ xong nên xử trí thế nào cũng biết với bên ngoài ”
“May mà đó ngươi còn sợ nàng nữa”
Ta khẽ nhíu mày “Lúc nàng mới sinh trông ngươi như thể ăn tươi nuốt sống nàng ”
Tống Phù Chu đáp:
“Trẫm là chẳng tượng đất Nếu thấy nữ nhi mới chào đời đã thành thân rắn mà vẫn còn nhảy nhót vui mừng thì lúc nên là ngươi nghi ngờ trẫm phát điên mới ”
Ta: “…”
11
Phụ thân đưa tới mặt Tống Phù Chu
Người biết giáng tội liền quỳ sụp xuống cầu xin:
“Hoàng thượng xin ngài đừng giết Hoàng Oanh Nó cũng chỉ là vạ lây thôi Nếu ngài thật sự chán ghét nó sẽ đưa nó về Bội Châu cả đời xuất hiện nữa”
“Nhạc phụ dậy ”
Phụ thân rùng
Đến khi thấy bình yên vô sự chạy tới thần sắc căng cứng của mới dần thả lỏng
Tống Phù Chu liền thẳng:
“Nhạc phụ cho rằng dị trạng của công chúa là vì cớ gì”
Phụ thân đáp chắc như đinh đóng cột:
“Năm đó lập lời nguyện mặt xà tiên mong nó đời tu thành Với linh trí của nó hẳn cũng biết đạo tu hành thể tự dưng nhập thân mà phân thiện ác Nếu cho gặp nó một lần biết thể điều gì”
“Được”
Tống Phù Chu gật đầu chợt nhớ :
“Công chúa đời trẫm từng mời đạo hạnh tới xem ông tính tính đều mệnh công chúa cực bạc vốn thể sinh nổi”
Phụ thân liền trầm tư suy nghĩ khuôn mặt nhăn thành một khối mãi vẫn nghĩ điều gì
Chỉ thể cho đến gặp công chúa
bên Thái hậu bất ngờ cho đến mời và Tống Phù Chu sang
Sau hơn nửa năm gặp đã trông như đèn cạn dầu chỉ còn gắng gượng gọi và Tống Phù Chu tới mặt
Cây gậy gỗ trong tay gõ lên mặt đất phát âm thanh nặng nề
“Hoàng đế ngươi dám đối Phật tổ mà thề ngươi mỗi lần tới Hàn Sơn Tự thật sự chỉ là đến thăm ai gia ”
Tống Phù Chu thoáng qua pho tượng Phật:
“Phải”
“Ngươi sợ trời phạt Vậy thì xem tìm ai đây”
Lúc mới phát hiện trong góc một bà tử quen mặt đó
Chính là bà đỡ đã giúp sinh công chúa năm
Thái hậu nghiêm giọng chất vấn:
“Dung túng yêu nghiệt tồn tại đời sớm muộn cũng sẽ làm loạn hoàng thất đạo lý ngươi còn hiểu hoàng đế Nhìn dáng vẻ của ngươi là định tha luôn cả đầu sỏ gây họa thế còn đứa nhỏ thì Cũng dung túng luôn ư”
Tống Phù Chu bình tĩnh :
“Dù cũng còn nhỏ thể gây nên sóng gió Nuôi thêm vài năm lúc đó xử lý cũng muộn”
Thái hậu hừ lạnh:
“Ngươi năm xưa cũng dùng lời đó để lừa tiên hoàng”
Tống Phù Chu im lặng một hồi rốt cuộc tiếp tục né tránh thẳng:
“Đó là nữ nhi của trẫm Dù thế nào trẫm cũng thể xuống tay”
“Vậy ngươi liền để—”
“Thưa mẫu hậu con trẻ còn non dại”
Thái hậu giơ tay như quát mắng điều gì nhưng nếp nhăn nơi trán và khóe môi càng hằn sâu môi mấp máy mấy lần cuối cùng chỉ chậm rãi hạ tay xuống bất đắc dĩ :
“Vậy mà giải thích với đám thần tử của ngươi ”
“Cái gì”
“Ta đã cho gửi thư tới những trọng thần Giờ họ chắc cũng đã biết chuyện Đại công chúa e rằng đang đường đến Hàn Sơn Tự”
Không
Nếu bách quan đã quyết gây áp lực thì dễ mà đối phó cho xong
Ta và Tống Phù Chu liếc lập tức chia làm hai ngả
Hắn đích thân chặn
Còn thì đưa phụ thân lên hậu sơn nghĩ cách đưa công chúa giấu nơi khác
còn kịp tới gần chỗ công chúa ở đã bên trong vang lên tiếng động hỗn loạn
Chạy vội mắt là một mảnh bừa bộn
Sư ni trông trẻ đã hôn mê
Dưới đất còn một tên thái giám đang bệt thân run rẩy trừng mắt công chúa mắt như lồi giơ tay định bắt nhưng sợ hãi rụt tay
Hắn cũng phát hiện nghiến răng :
“Hoàng hậu nương nương thứ Nô tài phụng mệnh Thái hậu mang sinh vật ”
sợ đến mức dám thực sự nhào tới
Công chúa cũng còn ở trong nôi nữa
Nàng như hoảng sợ bò khắp nơi bò
Phụ thân giữ nàng chỉ đành khẩn cầu liên tục:
“Đại tiên đại tiên là đây mà ngươi đang làm gì ”
Vừa dứt lời công chúa bỗng trở nên kích động mạnh mẽ quật đổ tất cả vật dụng trong phòng
Ầm ầm vang lên
Lọ hoa đổ
Ghế đổ
Chiếc nôi cũng lắc lư ba lượt
Chớp mắt một tủ gỗ khắc hoa đột nhiên đổ sập xuống với thế thể ngăn cản nện thẳng xuống mặt đất đè trúng công chúa đó
Tiếng rầm lớn vang lên xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ
“Con ơi”
Ta lao tới cùng phụ thân gắng sức nâng tủ nhưng quá nặng chẳng khác gì đá tảng đến thái giám cũng run rẩy bò tới phụ một tay mà chỉ nhúc nhích một chút
Phụ thân gầm lên một tiếng răng nghiến chặt hai mắt đỏ ngầu cuối cùng chiếc tủ cũng dịch một chút
Chớp lấy thời cơ ông dốc sức nhấc bổng lên
Công chúa òa lên một tiếng tiếng trong trẻo vang dội
Một con bạch xà phủ lưng nàng
Thân rắn đã ép dẹp bất động