Hồi Quang Chi Tử - Chương 2
5
Lần hồi hương về Bội Châu là bí mật xuất cung tự nhiên nghi lễ đón rước gì lặng lẽ tiến thành một tiếng động
Vì phụ thân chịu rời năm xưa đành sửa sang cho một căn nhà mới Ngày tháng của trôi qua an nhàn cuối cùng còn nên duyên với quả phụ hàng xóm—Trương thẩm
lần bước chân nhà đón chỉ một Trương thẩm
Trương thẩm trông thấy trợn tròn mắt: “Trời đất quỷ thần ơi thư mới gửi ba hôm ngươi đã nhận ”
“Gì cơ Thư gì”
“Từ đầu tháng ba phụ thân ngươi cứ thấy khoẻ lúc nào cũng đau đầu sốt nhẹ Ban đầu còn tưởng uống ít thuốc là khỏi ai ngờ mãi vẫn khá lên đến mấy hôm thì ngất lịm mê man tỉnh mới cuống cuồng gửi thư cho ngươi”
Tháng ba…
Chính là lúc sinh công chúa
Ta vội vàng chạy xem phụ thân chỉ thấy yên sắc mặt xám trắng
Rõ ràng đang giữa mùa hè tháng bảy mà sờ lên cảm giác lạnh lẽo
“Ông còn cứ than đau ngực nhưng đại phu chẳng tìm nguyên do gì Hay là… đại phu ở chỗ giỏi”
Không giống
Ta cảm thấy điều bất thường
vẫn dặn thị vệ tiếp tục tìm đại phu chỉ ở Bội Châu mà cả những châu huyện phụ cận cũng thử
Trương thẩm vẻ ngập ngừng do dự một hồi cũng mở miệng: “Cô nương phụ thân ngươi cứ như là trúng tà là… mời tới xem thử”
Ta cũng cùng suy nghĩ nhưng quên hỏi về chuyện con mãng xà năm đó
Vừa dứt lời sắc mặt Trương thẩm lập tức trở nên kích động:
“Ngươi cũng còn nhớ chuyện đó chứ Kỳ quái thật đấy Năm đó ai từng tham gia chuyện mấy năm nay đều lần lượt gặp chuyện tính đến tháng ba phụ thân ngươi vẫn là duy nhất trong nhóm còn nguyên vẹn ai ngờ bây giờ cũng thoát ”
“Những khác… xảy chuyện gì”
“Có bệnh mà chết cụt tay cụt chân thật tà môn” Trương thẩm thở dài “Không bao lâu ai cũng hối hận Lẽ nên giết nó Con rắn thân dài hơn cả thân cây chừng đã thành tinh Lại hiểu chuyện bảo rằng nếu nó giết vài năm nữa là hóa giao Vậy nên… chắc chắn là nguyền rủa”
Ta hỏi: “Vì giết nó”
“Vốn dĩ nước sông phạm nước giếng là nó chủ động chọc Nửa đêm bò sân nhà huyện lệnh ngoạm mất một chân của công tử huyện lệnh Huyện lệnh mới gom đến diệt trừ nó”
“Còn nữa từ khi sống chung với phụ thân ngươi đôi lần nửa đêm dậy vệ sinh thi thoảng thấy nơi góc tường con rắn phục Không to chỉ cỡ thôi…” Trương thẩm vẽ vòng tròn bằng hai ngón tay tiếp lời “Ta kể với phụ thân ngươi ông bảo là vật lành trấn trạch”
6
Ta lục tung cả căn nhà vẫn thể tìm thấy con rắn
chân tường vẫn còn vết trườn của nó
Ta đó bất giác rơi lệ giọng run run mà với khí:
“Nếu ngươi báo thù thì cứ nhắm mà đến xin hãy buông tha cho nữ nhi của ”
“Ấy ngươi ”
Trương thẩm thấy động tĩnh bên vội chạy tới Ta lắc đầu vẫn giấu kín chuyện thân rắn của công chúa
Đợi đến khi tâm trạng định hơn mới hỏi Trương thẩm trong mấy nhà còn ai vạ lây sang đời con cháu
Trương thẩm nghĩ ngợi thật lâu đáp
Sắc mặt bà lộ rõ bất lực: “Lời nguyền cũng linh thật quả nhiên là nhắm thẳng oán chủ nợ ”
Việc càng lúc càng lần manh mối
lúc bà đồng mà Trương thẩm nhờ mời cũng đã tới
Ta lộ diện chỉ phía bình phong quan sát
Bà đồng bắt đầu làm phép đốt hương khói mịt mù khắp gian phòng
Bất ngờ thấy phụ thân ho vài tiếng
Trương thẩm lập tức lao tới bên giường bệnh òa nức nở: “Cuối cùng ông cũng tỉnh …”
Đợi nước mắt ngưng rơi bà liền sang định quỳ tạ bà đồng: “Tất cả đều nhờ bà…”
lời còn dứt chợt tiếng phụ thân uể oải cất lên: “Khói suýt nữa khiến ngạt chết”
Ngồi bình phong bấy giờ mới thở phào một thật dài
Nghe giọng điệu rốt cuộc cũng thấy chút sinh khí
Khi phụ thân thấy ánh mắt lập tức đỏ hoe:
“Sao con về Là hoàng thượng đuổi con Dạo con sinh con gái nhưng giữ khiến nổi giận ”
Ta giấu giếm kể bộ chuyện của công chúa từ đầu đến cuối
Thế nhưng phản ứng của phụ thân khác xa tưởng tượng của
Ông nhíu chặt mày hấp tấp :
“Là hiểu lầm nhất định là hiểu lầm chuyện đến nhà báo thù gì cả”
“Cha con hiểu”
“ là con mãng xà đó nuốt mất chân trái của con trai huyện lệnh là vì con trai ông đào ổ rắn đập vỡ hết cả trứng khiến nó nổi giận mới gây nên họa”
“ cha quả thực đã cùng mọi vây bắt nó mà”
“Không như con nghĩ ” Phụ thân thở dài kể cho chuyện năm đó…
7
Khi con trai huyện lệnh gặp nạn phụ thân cũng từng cho rằng con rắn hung dữ
chỉ hai ngày lúc ông lên núi vô tình trượt chân ngã từ sườn dốc xuống
May rơi trúng một đám gì đó mềm mềm nên thương nặng
Vừa định thở phào thì phát hiện chính là con mãng xà
Lúc đó hồn vía đều tan tác
Ông co ro run rẩy hồi lâu mà vẫn nó nuốt sống
Con rắn chỉ làm cái đệm thịt nổi giận
Phụ thân định bỏ chạy nhưng gãy chân chạy nổi đành nguyên tại chỗ đối diện với nó mà trừng mắt
May thay con rắn vẫn hề ý định ăn thịt ông
Thậm chí còn hai lượt nhả mấy vị thuốc cỏ trong miệng mặt ông
Ông nhận lấy đám thuốc chẳng màng nó hiểu hét với nó:
“Những ngày tới ngươi trốn sâu sẽ đến bắt ngươi đấy rõ ”
Có lẽ là hiểu chỉ thấy nó quẫy đuôi lặng lẽ bò sang một ngọn núi khác
chỉ một tháng mãng xà vẫn phát hiện
Chỉ trách huyện lệnh vì bắt nó tiếc treo thưởng lớn
Đã tiền treo thưởng thì mọi đều quyết tâm tìm cho bằng
Khi tin phụ thân cũng theo đám lên núi
ông bắt nó vì tiền mà chỉ thử xem thể dẫn nó chạy trốn
Thế nhưng thợ săn quá đông căn bản thể tay mặt họ
Đến khi mãng xà rơi bẫy liền vây khốn trong biển lửa bốc cháy ngùn ngụt
Phụ thân thấy thế thì tức giận lao đến dập lửa
Nếu khác kéo e rằng cánh tay cháy rụi cũng chẳng chỉ một
Khi mãng xà thiêu cháy cái đuôi dài vung xuống đất vang động cả núi rừng mà vẫn thể thoát
Cứ thế dần dần hóa thành xác khô
nó vẫn mở mắt thẳng đám mặt
Phụ thân cũng trốn tránh cứ thế đối diện với nó lặp lặp :
“Nếu kiếp hãy tu thành đừng làm yêu quái nữa…”
8
Khi phụ thân tới đây sắc mặt bỗng chấn động như thể chợt nghĩ điều gì nhưng nhanh chóng lắc đầu miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… thể nào…”
Ông vội vàng dậy định chạy ngoài giọng vô cùng gấp gáp:
“Con gái con… con đưa kinh mau… xem xem sẽ biết ngay thôi”
Sự tình đã đến nước cũng chỉ đành thuận theo
Phụ thân cùng hồi kinh để Trương thẩm ở trông nom Bội Châu
Hành trình trở về là một chuyến trường đồ mệt mỏi
Lúc xuất phát còn là đầu xuân đến khi về thì tuyết đã rơi trắng xóa
May mà Tống Phù Chu mặc nhiên đồng ý cho làm cũng đến mức nửa đường bắt ép về
Chỉ là dẫu bắt thì cũng chẳng trốn nổi
Gần như mỗi lần đến một trạm dịch thị vệ đều sẽ thả bồ câu truyền tin về kinh bẩm báo tình hình cho Tống Phù Chu
Vì tin tức truyền kịp thời nên Thôi chức sự đã sớm chờ sẵn cổng thành
“Hoàng hậu nương nương bệ hạ hiện ở trong cung đang ở Hàn Sơn Tự”
Ta đè nén sự bất an trong lòng hỏi: “Thái hậu vẫn như lúc rời ”
“Vâng thậm chí còn yếu hơn lúc nương nương rời Bởi hơn nửa năm nay bệ hạ lui tới thường xuyên”
“Ừ sẽ yết kiến thánh thượng”
Do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định để Thôi chức sự thu xếp cho phụ thân an còn bản thân thì một
Ta thăm dò ý của Tống Phù Chu xem còn nguyện ý gặp thân nhân của
Nếu cứ thế tùy tiện dẫn tới e rằng sẽ là một mạng nữa nhận tử tội