Hội Chứng Thèm Khát Người Yêu - Chương 2
07
Chiếc xe rẽ vào khu biệt thự liền kề ở ngoại ô.
Đây là nhà của Trì Bạch Hạc.
“Khát không?”
Thấy tôi đứng mãi ở cửa ra vào không chịu bước vào trong, Trì Bạch Hạc đưa cho tôi một chai nước dừa.
“Không cần đâu, tôi…”
Tôi định bịa đại một lý do để từ chối.
Nhưng Trì Bạch Hạc bỗng nhiên như sực nhớ ra gì đó, cánh tay dài thu về, đặt chai nước trở lại tủ lạnh.
“Suýt quên, dạo này em đến kỳ.”
Tôi sững người.
— Đợi đã.
Sao cậu ta biết tôi đến kỳ? Lời này… không thể nào lại nói đúng trúng phóc như vậy chứ?
“Sao không ngồi xuống?”
Trì Bạch Hạc kéo tôi đến bên sofa.
Cậu ta cao một mét chín, bờ vai rộng, eo thon, lúc ngồi trên sofa trông có vẻ tùy ý, nhưng áp lực tỏa ra lại khiến người ta không thể phớt lờ.
Tôi giữ khoảng cách với cậu ta, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Nhân tiện, nói rõ mục đích của buổi gặp hôm nay:
“Trì Bạch Hạc, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Ngoài chuyện chia tay, chuyện gì cũng có thể nói.”
Trì Bạch Hạc cúi đầu, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay tôi.
Bị cậu ta đoán trúng suy nghĩ, tôi tức đến mức nghiến răng.
“Được thôi, vậy nói chuyện khác.”
“Tôi đến đây hôm nay là để nói với anh rằng—Anh bị tai nạn giao thông, mất trí nhớ, mắc chứng rối loạn nhận thức danh tính. Anh nghĩ mình là Tống Chỉ, nhưng thực ra, ‘Tống Chỉ’ là bạn cùng phòng của anh, còn tôi mới là bạn gái của Tống Chỉ.”
Trì Bạch Hạc lười biếng nhếch khóe môi.
“Em nói tôi không phải Tống Chỉ? Có bằng chứng không?”
“Anh có thể xem chứng minh thư của mình.”
Trì Bạch Hạc lấy ví ra, rút thẻ căn cước đưa cho tôi.
Nhưng trên đó lại là ảnh của Trì Bạch Hạc, còn thông tin cá nhân thì lại của Tống Chỉ.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là tác phẩm của Tống Chỉ.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ảnh thẻ bị chỉnh méo. Lố bịch đến thế mà Trì Bạch Hạc vẫn tin được!
Tôi bất lực thở dài, không biết phải giải thích với cậu ta thế nào nữa.
Lúc này, giọng nói của Trì Bạch Hạc chậm rãi vang lên từ trên đỉnh đầu:
“Tôi có cách chứng minh, nhưng cần em phối hợp một chút.”
Tôi như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm:
“Anh nói đi, tôi nhất định giúp anh!”
08
Vừa dứt lời.
Trì Bạch Hạc bỗng vươn tay bế bổng tôi đặt lên đùi mình.
Một tay cậu ta hờ hững vòng qua eo tôi, tay còn lại vén lọn tóc mai, đầu ngón tay trượt dọc theo vành tai, lướt xuống sau gáy.
Bên dưới tôi là đôi chân rắn chắc mạnh mẽ của cậu ta.
Mùi hương thanh lạnh của Côn Luân Chử Tuyết thoang thoảng quanh người, hòa với hormone nam tính xa lạ, đột ngột xâm chiếm khoảng cách xã hội tối thiểu, vây chặt tôi trong một chiếc lồng không thể thoát.
Đến khi phản ứng lại, tôi đã không còn đường lui.
Trong đầu “ầm” một tiếng.
Tất cả lý trí đều tan thành mây khói.
Lờ mờ cảm nhận được… tôi hình như đã đoán ra cách mà cậu ta định chứng minh.
Theo phản xạ, tôi đặt tay lên ngực Trì Bạch Hạc để đẩy ra.
Nhưng cổ tay lại bị cậu ta nắm chặt, áp lên môi, để lại từng nụ hôn ướt át, ngưa ngứa.
Mặc dù ngũ quan của cậu ta sắc nét hơn, nhưng chiếc áo len cao cổ màu đen giống hệt Tống Chỉ, cộng thêm hương thơm quen thuộc, khiến tôi không khỏi có chút hoảng hốt.
Quá gần rồi.
Gần đến mức hơi thở quấn quýt.
Gần đến mức hơi nóng từ cổ lan đến tận vành tai.
Gần đến mức gần như không thể phân biệt… rốt cuộc người trước mặt tôi là Tống Chỉ hay Trì Bạch Hạc.
Tôi giật mình tỉnh táo lại.
Hoảng loạn buột miệng:
“Đừng có làm loạn! Tôi đang đến kỳ đấy!”
Trì Bạch Hạc cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Nhìn dấu hôn đỏ trên cổ tôi, cậu ta thỏa mãn lên tiếng:
“Ừm, khớp với kỳ sinh lý.”
“Hôn ngon như vậy, sao có thể không phải là bạn gái tôi được chứ?”
09
Tôi chặn Trì Bạch Hạc hoàn toàn.
Dù giữa chúng tôi chưa có gì quá giới hạn, nhưng trong lòng tôi, những hành động mập mờ đó chẳng khác nào phản bội Tống Chỉ.
Yêu cầu của Tống Chỉ vốn đã quá đáng.
Nhưng điều khiến tôi không thể chấp nhận chính là bản thân tôi—tại sao vào khoảnh khắc đó, tôi lại không hề bài xích sự tiếp cận của Trì Bạch Hạc, thậm chí suýt nữa còn nhầm lẫn giữa bạn trai mình và một người đàn ông xa lạ?
Chỉ vì Trì Bạch Hạc có vóc dáng đẹp hơn, gương mặt cũng điển trai hơn Tống Chỉ sao?
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Nếu lúc đó tôi không kịp tỉnh táo lại, liệu tôi và Trì Bạch Hạc sẽ đi đến bước nào?
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi.
Tôi không thể chấp nhận việc mình là kiểu người như vậy.
Thế nên, tôi nhốt mình trong ký túc xá suốt hai ngày liền, chỉ biết ngủ vùi, cả người ủ rũ.
Ngay cả khi sốt cao, tôi cũng không hề nhận ra.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Chỉ có gọi vài cuộc điện thoại cho tôi.
Nhưng tôi sốt đến mơ màng, không tìm thấy điện thoại nên lỡ mất.
Đến khi tôi gọi lại, đầu dây bên kia lại báo bận—
Chắc chắn là anh ấy lại đang chơi game rồi.
Ý định muốn tâm sự với Tống Chỉ phút chốc tan biến.
“Mạnh Triển Nhan, bạn trai cậu đang đợi dưới ký túc xá kìa!”
Cô bạn cùng phòng hớt hải chạy vào, còn nháy mắt với tôi.
“Bạn trai cậu kiếm đâu ra thế? Nhìn chẳng khác gì người mẫu nam, đẹp trai quá trời luôn!”
Cô ấy liên tục nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.
Suốt năm tháng hẹn hò với Tống Chỉ, anh ấy có công khai tôi trên mạng xã hội, nhưng lại không cho tôi đăng gì về mối quan hệ này.
Anh nói làm vậy là muốn tốt cho tôi.
Bởi vì anh là đội trưởng đội bóng rổ, có nhiều cô gái thầm thích, nếu để lộ danh tính tôi, e rằng tôi sẽ bị làm khó dễ.
Tôi còn từng đùa rằng anh quá tự luyến.
Nhưng dưới sự kiên trì của anh, tôi cũng đành thỏa hiệp.
Vì vậy, bạn cùng phòng chỉ biết tôi có bạn trai, nhưng không biết anh ấy là ai.
Tống Chỉ chưa từng chủ động đến ký túc xá nữ tìm tôi.
Lần này là lần đầu tiên.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ bình thản:
“Có gì mà lố vậy chứ… Chỉ là anh ấy cao hơn một chút thôi, mặt mũi cũng bình thường mà.”
Tôi vui vẻ đi xuống dưới lầu.
Chỉ là, khi nhìn thấy “người mẫu nam” trong miệng bạn cùng phòng, nụ cười trên môi tôi cứng đờ.
Trì Bạch Hạc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.
10
Hôm nay, Trì Bạch Hạc không mặc bất kỳ món đồ nào giống với Tống Chỉ.
Áo khoác dài màu trắng, quần đen.
Rõ ràng chỉ là kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc lên người cậu ta lại đẹp đến mức giống như bước ra từ một trang bìa tạp chí.
Dù có đẹp trai thế nào, cậu ta cũng không phải người tôi muốn gặp.
Nụ cười trên mặt tôi vụt tắt.
Tôi quay đầu bỏ đi.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Trì Bạch Hạc, tôi lại có cảm giác như nhìn thấy vết nhơ trên chính mình.
Không động vào được, nhưng trốn vẫn được chứ?
“Mạnh Triển Nhan!”
Người phía sau vội vã đuổi theo.
“Bị bệnh, bỏ ăn, không nghe điện thoại—em giận dỗi kiểu gì thế hả?”
Cậu ta đưa cho tôi một túi giấy.
Bên trong vẫn còn ấm, không biết là đồ ăn hay thuốc.
Tôi vung tay đẩy ra.
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Gặp Trì Bạch Hạc chỉ khiến tôi bực mình thêm.
Tôi kéo khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt, không thèm để ý đến cậu ta nữa, xoay người bước lên bậc thềm.
Nhưng muốn chặn tôi lại đối với Trì Bạch Hạc mà nói, có vẻ quá dễ dàng.
Chưa kịp bước đi, tôi đã bị nhấc bổng lên.
Trì Bạch Hạc vác tôi trên vai, từng bước ổn định xuống cầu thang.
Tôi tức điên, giãy giụa, đánh cậu ta liên tục, nhưng cậu ta chẳng hề lung lay.
“Em không muốn gặp tôi, vậy muốn gặp ai?”
Trì Bạch Hạc cười lạnh.
“Tên bạn trai vô dụng của em à? Em thích cậu ta đến thế sao?”
“Đúng, tôi thích anh ấy.”
Hôm nay tôi quyết tâm nói rõ ràng mọi chuyện.
Trì Bạch Hạc đặt tôi xuống đất.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận đến mức mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.
Trì Bạch Hạc căng cứng hàm, sắc mặt tối sầm.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của tôi, cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt cho tôi.
Sau đó, chỉnh lại chiếc khăn quàng trên cổ tôi, thắt lại một nút ngay ngắn.
Rồi chậm rãi nói:
“Nhưng em có biết không… bạn trai em đã có người khác rồi.”
11
Tôi đứng chết lặng trước cửa căng-tin, không thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Bên cạnh Tống Chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng. Cô ta khoác tay anh ấy, thỉnh thoảng lại tựa đầu lên vai anh.
Còn Tống Chỉ thì đang bóc cam cho cô ta.
Bất chấp tay dính đầy nước cam, anh vẫn đặt từng múi vào miệng cô gái.
Cô ta xấu hổ, e thẹn không chịu ăn, ngược lại còn đút cho Tống Chỉ.
Anh cố tình cắn lấy đầu ngón tay cô ta, cuối cùng còn hôn nhẹ một cái đầy tình tứ.
Hai người họ thân mật đến mức trong mắt chỉ còn có nhau.
Phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức trốn sau lưng Trì Bạch Hạc, không muốn để cặp “tình nhân” kia nhìn thấy.
Trì Bạch Hạc thản nhiên lên tiếng:
“Theo tôi biết, cô gái này đã theo đuổi cậu ta từ lâu. Hai người họ quen nhau chắc cũng hơn ba tháng rồi.”
Một tiếng sét giáng xuống giữa trời quang.
Hơn ba tháng trước?
Tống Chỉ đã phản bội tôi từ lúc đó sao?
“Cho tôi mượn điện thoại một chút.”
Giọng tôi run rẩy, muốn kiểm chứng sự thật.
Dùng điện thoại của Trì Bạch Hạc mở trang cá nhân của Tống Chỉ, tôi phát hiện bài đăng công khai về tôi đã biến mất.
Thì ra tình yêu này… chỉ có mình tôi nhìn thấy.
Bảo sao anh ta không muốn tôi công khai mối quan hệ.
Những ngày anh ta nói mình bận chơi game hoặc đi tập luyện, có phải đều là đang bên cô gái kia không?
Bảo sao anh ta có thể dễ dàng chấp nhận để tôi giả làm bạn gái của Trì Bạch Hạc.
Tất cả chỉ vì… Tống Chỉ không yêu tôi.
Nhưng tôi không thể hiểu nổi.
Nếu không thích, sao không thẳng thắn nói ra? Chia tay trong hòa bình chẳng phải tốt hơn sao? Tôi đâu phải kiểu người lụy tình bám riết.
Tại sao lại phải sỉ nhục tôi theo cách này?
Là tôi không đủ tốt, hay tôi đã làm sai điều gì?
Nỗi ấm ức và tủi hờn dâng trào trong lòng.
Tim tôi nhói đau như bị nhét vào một múi cam đầy nước chua chát.
Lúc này, Trì Bạch Hạc chậm rãi nói:
“Tôi vẫn nhớ mang máng, hôm chúng tôi gặp tai nạn, cậu ta đang gửi tin nhắn thoại cho bạn gái.”
“Còn nói gì mà chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy. Nhưng tôi không nhớ rõ chi tiết.”
—— Không phải tôi.