Hồi Báo - Chương 2
5
Tông Chí Thành nhanh chóng phản ứng lại, mặt đỏ bừng, lao tới bật đèn, đồng thời siết chặt lấy tay tôi.
Cha mẹ anh ta giận dữ đến mức sắc mặt tái xanh, cũng lập tức đứng bật dậy.
Bàn tay bị siết đau nhói, tôi nghiến răng giằng ra.
Anh ta hạ thấp giọng, khuyên nhủ: “Đừng làm loạn, về nhà anh sẽ giải thích với em.”
Tôi lùi lại một bước, ngay trước mặt anh ta, mở điện thoại, chuẩn bị xóa đoạn ghi âm lưu trữ kia.
Sắc mặt anh ta biến đổi ngay lập tức, mày nhíu chặt, giọng điệu trở nên gay gắt:
“Em dám xóa, chúng ta coi như xong!”
Tôi phớt lờ, hất tay anh ta ra, bước thẳng đến trước mặt cha mẹ anh ta.
Cha mẹ tôi lo lắng định ngăn cản, nhưng sau khi nghe lời tôi nói, họ cũng khựng lại.
“Những gì mọi người vừa thấy, chính là mối quan hệ dây dưa suốt nhiều năm qua giữa vị hôn phu của tôi và bạn thân nhất của tôi.”
Dứt lời, tôi quay sang nhìn Tông Chí Thành.
“Anh vẫn không buông bỏ nổi một mối tình mạng với một người phụ nữ đã có chồng sao? Vậy thì tiếp cận tôi để làm gì?”
“Muốn tìm cảm giác kích thích à?”
Mặt anh ta đanh lại, căm phẫn trừng tôi.
Tôi đặt điện thoại trước mặt cha mẹ anh ta, nhấn nút xóa.
Không một ai lên tiếng, cũng chẳng ai ngăn cản.
Cha anh ta là người lấy lại bình tĩnh trước, bước nhanh đến, tóm chặt cổ áo Tông Chí Thành, giáng thẳng một cái tát.
“Đồ mất mặt, mày khiến tao xấu hổ đến mức nào rồi hả!”
Mẹ anh ta, vốn luôn tự xưng có học thức, giờ cũng mềm giọng xuống, cố gắng thuyết phục tôi.
“Tiểu Điềm à, chuyện này… chắc chắn bác sẽ cho con một lời giải thích. Hôn lễ đã đến bước này rồi, không thể hủy được đâu con!”
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tôi nhận được một tin nhắn từ Hạ Vy.
Nhìn nội dung tin nhắn, tôi đột nhiên cảm thấy trò này càng lúc càng thú vị.
[Đừng nói với chồng tớ được không? Anh ấy không biết gì cả.]
6
Cha mẹ tôi cũng đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Họ vừa áy náy giải thích với khách khứa, vừa phớt lờ sự can ngăn của cha mẹ Tông Chí Thành, nhanh chóng kết thúc buổi tiệc đính hôn.
Sau khi tiệc tan, tôi đứng ngoài chờ cha mẹ mình.
Tông Chí Thành vội vàng đuổi theo.
Cà vạt lỏng lẻo, mái tóc chỉnh chu buổi sáng giờ đã rối bù.
Hai mắt đỏ ngầu, câu đầu tiên thốt ra lại là một lời trách móc:
“Em đã biết từ sớm, tại sao không nói với anh?”
Dáng vẻ giận dữ của anh ta khiến tôi không nhịn được bật cười.
“Nói cái gì? Nói anh bắt cá hai tay như thế nào à?”
“Nói anh chơi trò kích thích có vui không?”
Anh ta nghẹn lời, ánh mắt dao động, né tránh ánh nhìn của tôi, lắp bắp thanh minh:
“Anh… anh không có… những tin nhắn đó là lúc anh say rượu mới gửi, tỉnh dậy anh cũng hối hận lắm!”
Rượu à?
Tôi còn tưởng anh ta sẽ bịa ra một lý do nào đó cao siêu hơn.
“Vậy còn chuyện tiếp cận tôi thì sao? Anh dám nói đó không phải kế hoạch sẵn à?”
Anh ta sững sờ, há miệng, nhưng lại không nói nổi một lời nào.
Rất lâu sau, anh ta mới bất lực cúi đầu, thở dài thừa nhận:
“Phải, anh thừa nhận, ban đầu theo đuổi em là vì muốn chọc tức Hạ Vy.”
Anh ta kể, anh ta và Hạ Vy đã yêu nhau qua mạng hơn một năm.
Cho đến khi gặp nhau ngoài đời, anh ta mới biết cô ấy đã có chồng.
Và cô ấy hoàn toàn không có ý định ly hôn, thậm chí cuộc hôn nhân của họ vẫn đang rất êm đẹp.
Nhắc đến chuyện này, Tông Chí Thành vẫn nghiến răng đầy căm phẫn.
“Cô ấy nói vì chồng thường xuyên đi công tác, cô ấy cô đơn, nên muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương.”
“Anh bị cô ấy đùa giỡn đến quay mòng mòng, giận quá nên mới muốn trả thù.”
Vậy nên từ đầu đến cuối, những lần tình cờ gặp gỡ, những kỷ niệm ngọt ngào…
Tất cả chỉ là một lời nói dối.
Thấy tôi không phản ứng, anh ta lại cúi đầu, hạ giọng, ánh mắt đáng thương nhìn tôi.
“Chúng ta bên nhau ba năm rồi, dù ban đầu có mục đích gì đi nữa, sau này chắc chắn là vì anh yêu em thật lòng.”
“Và chúng ta sắp kết hôn rồi, nếu anh không yêu em, sao anh có thể cưới em được?”
Tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn.
“Ý anh là, vì anh yêu tôi, nên tôi phải biết ơn anh sao?”
7
Đám cưới dự kiến diễn ra sau một tháng nữa.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là dọn sạch đồ đạc của Tông Chí Thành.
Bất ngờ, tôi tìm thấy một quyển sổ tay dày cộp.
Mở ra, bên trong toàn là chữ viết tay.
Anh ta cẩn thận chép lại toàn bộ lịch sử trò chuyện hơn một năm với Hạ Vy.
Tôi đọc từ đầu đến cuối, rút ra một kết luận: Nếu hai người này không đến được với nhau, đúng là ông trời có mắt.
Hạ Vy trong những cuộc trò chuyện với Tông Chí Thành, lúc nào cũng lôi tôi vào câu chuyện của họ.
[Tiểu Điềm là bạn thân nhất của em, nhưng em cũng rất ghen tị với cô ấy.]
[Cô ấy lúc nào cũng thuận lợi, đối xử tốt với em mà cứ như đang bố thí vậy.]
[Không cần cố gắng cũng có được những thứ người khác ao ước, thật tốt biết bao.]
…
Chưa đọc hết, tôi đã cảm thấy ngực mình như bị một khối đá đè chặt, đau âm ỉ.
Hạ Vy từ nhỏ đã phải chứng kiến cha mẹ ly hôn, cha thì hoàn toàn không quan tâm, mẹ cũng chẳng mấy khi để ý đến sự tồn tại của cô ấy.
Bà ấy lúc thì đánh bài, khi lại đi khiêu vũ, hoặc cùng những người đàn ông khác nhau du lịch khắp nơi.
Mỗi khi cô ấy không có chỗ đi, tôi đều đưa cô ấy về nhà.
Những buổi họp phụ huynh ở trường, không ai đến dự cho cô ấy, tôi phải nhờ mẹ mình đi thay.
Còn phản hồi của Tông Chí Thành thì sao?
[Bé con à, em tốt ở mọi mặt, chỉ là quá dễ tin người thôi.]
Tôi cười lạnh, chẳng nói một lời, chụp lại toàn bộ.
Sau đó nén file, gửi thẳng đến chồng của Hạ Vy—Hà Quân.
Nhớ lại lúc trước, khi cô ấy bị chồng lôi đi làm thủ tục ly hôn, tôi còn ngu ngốc chạy đến khuyên giải.
Về sau khi nhắc chuyện này với Tông Chí Thành, anh ta đã có biểu cảm kỳ lạ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó anh ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi cũng không chừng.
Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi gọi cho anh ta, bảo đến lấy đồ.
Tông Chí Thành bắt máy nhưng lại chần chừ, không chịu dập máy ngay.
“Tiểu Điềm, anh có thể giải thích.”
“Bị chặn rồi.”
Tôi không chút biểu cảm, dứt khoát cúp máy, lập tức chặn số, xóa sạch mọi liên lạc.
8
Chẳng mấy chốc, anh ta đã đến thật.
Và đúng là đến để giải thích.
Chỉ vài ngày không gặp, trông anh ta tiều tụy thấy rõ.
Cả người uể oải, chẳng còn vẻ phong độ bất cần như trước.
Tôi chỉ vào mấy thùng đồ đặt trước cửa:
“Mang đồ của anh đi đi.”
Sau đó cầm quyển sổ lên, ném về phía anh ta.
“Suýt thì quên, còn cái này nữa.”
Anh ta trừng lớn mắt, đứng ngây ra như tượng đá, không nói nổi một lời.
Tôi khoanh tay dựa vào tường, hứng thú quan sát phản ứng của anh ta.
“Xem ra lúc theo đuổi tôi, Hạ Vy cung cấp cho anh không ít thông tin nhỉ?”
Tôi đoán, sau khi bị Hạ Vy đá, chắc hẳn anh ta đã nghiêm túc đọc lại lịch sử tin nhắn của họ.
Tôi không ăn hành, không ăn rau mùi, không thích đồ ngọt—vậy mà trong miệng Hạ Vy, những điều đó trở thành biểu hiện của một con điêu ngoa giả tạo.
Tông Chí Thành không vội lấy hành lý, mà bước tới ngồi xuống sofa, trầm giọng nói:
“Tiểu Điềm, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi sững người.
Đến mức này rồi, còn gì để nói nữa chứ?
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn chính là mình phát hiện ra sự thật trước khi cưới, như vậy đã xem như tổ tiên tích đức rồi.
Anh ta cúi đầu, giọng nói mang theo chút bất lực:
“Hôm đó anh hoảng quá, không kịp suy nghĩ. Anh muốn rút lại câu nói đó.”
Câu nói nào?
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Anh ta thấp giọng đáp:
“Dù là đoạn ghi âm hay tin nhắn, em muốn xóa gì cũng được. Nhưng anh không muốn chia tay.”
Tôi bật cười lạnh:
“Tông Chí Thành, bây giờ anh đang diễn màn si tình sao?”
“Là vì Hạ Vy chưa ly hôn?”
“Hay vì anh thích cái cảm giác lén lút này?”
Anh ta không để tâm đến sự mỉa mai của tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt bất ngờ trở nên nghiêm túc.
“Nếu anh nói, anh chỉ đơn thuần muốn trả thù cô ấy thì sao?”
Anh ta gửi tin nhắn đó, chỉ để thử phản ứng của Hạ Vy.
“Cô ấy ghen tị với em như vậy, anh muốn xem thử liệu cô ấy có dám từ bỏ tất cả để chạy đến hôn lễ của chúng ta không.”
Nói xong, anh ta vội vàng giải thích:
“Nhưng cho dù cô ấy có đến, người anh chọn vẫn là em.”
Nghe xong, tôi không nhịn nổi nữa.
Tôi cầm lấy chiếc chặn giấy pha lê mà anh ta từng mua, ném thẳng xuống đất.
Pha lê vỡ tan thành từng mảnh, văng tung tóe khắp nơi.
Anh ta hoảng sợ đến mức toàn thân run lên.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói sắc lạnh:
“Tông Chí Thành, anh tưởng mình là hoàng đế tuyển phi chắc?”
“Còn chọn tôi? Ai cho anh cái quyền đó?”
Bất chợt, tôi nhớ lại lời mẹ nói sau buổi tiệc đính hôn:
“Mấy thằng tép riu cũng đòi làm tra nam à? Nếu không nhờ cậu ruột nó sắp xếp công việc, giờ chắc nó vẫn chỉ là thằng công nhân quèn thôi!”
9
Tôi đoán trước anh ta sẽ không dễ dàng rời đi, nên đã nhắn tin cho mẹ và cậu từ sớm.
Bọn họ đến rất nhanh, khí thế hùng hổ xông vào nhà.
Cậu tôi xưa nay ít nói, nhưng lần này lại châm chọc liên tục không ngừng.
“Ôi chà, đây chẳng phải gã đàn ông tự luyến mà cháu gái tôi không cần nữa sao?”
Tôi suýt nữa thì bật cười—xem ra gần đây cậu tôi xem video trên mạng cũng học được không ít câu mới.
Vừa nhìn thấy cậu, Tông Chí Thành lập tức hoảng hốt đứng phắt dậy, người cứng đờ như khúc gỗ.
Trong khi đó, cậu tôi đã bắt đầu ném từng món đồ của anh ta ra ngoài, tiếng loảng xoảng vang lên khắp hành lang.
Rồi cậu túm lấy cổ áo anh ta, kéo thẳng ra ngoài cửa.
Giọng cậu đầy vẻ khinh bỉ:
“Giữ chút mặt mũi đi, về mà tự nộp đơn xin nghỉ việc.”
Trước đây, Tông Chí Thành làm việc ở một công ty bất động sản, chính cậu tôi đã giúp anh ta có được vị trí trong công ty của một người bạn.
Nếu không nhờ có cậu, có lẽ anh ta còn phải cày thêm mấy năm nữa mà vẫn dậm chân tại chỗ, làm không công cho mấy đợt tăng ca vô nghĩa.
Nhưng nhờ có quan hệ, vừa vào đã làm phó tổng một chi nhánh, thế là từng ngày từng ngày, anh ta càng thêm tự mãn.
Có lẽ, anh ta đã tự tẩy não bản thân, thực sự tin rằng bản thân dựa vào năng lực mới có thể thăng tiến.
Nghe cậu tôi nói vậy, sắc mặt Tông Chí Thành còn trắng hơn cả hôm tiệc đính hôn.
“Cậu à, chuyện nào ra chuyện đó, hơn nữa, cháu và Tiểu Điềm vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.”
Mẹ tôi không nhịn được nữa, bước lên chắn trước mặt tôi, hừ lạnh hai tiếng, giành lấy quyền phản công.
“Nếu không phải vì con gái tôi, anh nghĩ ai thèm giúp anh?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu nó dám quay lại với anh, tôi sẽ đánh gãy chân nó ngay tại chỗ!”
Câu nói của mẹ khiến tôi lập tức im bặt, đôi chân không tự chủ được mà run lên.
Tông Chí Thành cũng bị dọa đến mồ hôi đổ ròng ròng, ánh mắt nhìn tôi như đang cầu cứu.
Anh ta hoảng loạn kéo tay áo tôi, giọng gấp gáp:
“Tiểu Điềm, nói giúp anh một câu đi. Chúng ta bên nhau ba năm rồi, làm sao có thể chia tay dễ dàng như vậy?”
Nhưng lần này, tôi chưa kịp lên tiếng, cậu tôi đã kéo anh ta ra ngoài, đẩy thẳng ra cửa.
Rầm!
Cánh cửa đóng sập lại.
Cậu tôi phủi tay, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Nhìn xem cháu đã quen phải loại người gì đây?”
“…”
Hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Hà Quân.
[Tiểu Điềm, tôi và Hạ Vy đang ở sân bay, ngày mai sẽ đi làm thủ tục ly hôn.]