Hồi Báo - Chương 1
1
Ngày đính hôn, Tông Chí Thành trông vừa vui vẻ vừa căng thẳng.
Chỉ có tôi nhận ra anh ta đang bồn chồn, ánh mắt liên tục liếc nhìn điện thoại.
Khi khách khứa đã đến đông đủ, hai bên gia đình cũng đều có mặt, anh ta vẫn không ngừng hướng mắt ra ngoài, vô thức cắn môi.
Tôi bước đến, thấp giọng hỏi: “Anh đang đợi ai vậy?”
Anh ta bất giác siết chặt tay tôi, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt.
“Không ai cả, anh chỉ ra ngoài hút điếu thuốc rồi vào ngay.”
Nói xong, bàn tay còn lại luống cuống mò mẫm trong túi quần.
Tôi bật cười: “Anh bỏ thuốc hơn một năm rồi mà.”
Động tác của anh ta khựng lại, cười gượng gạo.
“Hạ Vy sẽ không đến đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, thấy rõ sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, đôi môi mím chặt.
“Cô ấy có đến hay không thì liên quan gì đến anh? Anh ghét nhất là cô bạn thân này của em.”
Trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia oán hận. Tôi nhìn thấy rất rõ.
Lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt, móng tay cắm chặt vào đùi đau nhói, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ thản nhiên nói:
“Vậy à? Nghe nói cô ấy vừa rút đơn ly hôn.”
“Giờ này chắc đang cùng chồng trên chuyến bay đến Hải Nam rồi.”
Đột nhiên, bàn tay đang nắm lấy tôi của Tông Chí Thành siết chặt đến mức khiến tôi đau điếng, nước mắt lập tức trào ra.
Thế nhưng anh ta chẳng hề nhận ra, chỉ lạnh giọng đáp:
“Anh không quan tâm chuyện của cô ấy.”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, anh ta đã điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục vẻ dịu dàng như trước.
Anh ta mỉm cười, nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
“Đi thôi, hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta.”
Anh ta kéo tôi đi vào trong, từng bước chân loạng choạng.
Nhưng trái tim tôi thì đã hoàn toàn nguội lạnh.
Những tin nhắn anh ta gửi cho Hạ Vy tối qua, từng câu chữ vẫn đang lởn vởn trong đầu tôi.
“Ngày mai anh sẽ đợi em đến giây phút cuối cùng.”
“Chỉ cần em đến, anh có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần em thôi.”
“Đây là điều em nợ anh.”
…
Mãi đến gần đây tôi mới biết, hóa ra bạn thân của tôi chính là người yêu cũ của bạn trai ba năm.
Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt trên mạng.
Và lúc đó, cô bạn thân của tôi lại đang che giấu sự thật rằng mình đã kết hôn.
2
Ba năm trước, tôi và Tông Chí Thành quen biết rồi yêu nhau.
Anh ta cao gầy, đường nét thanh tú, hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Nơi anh ta làm việc cách chỗ tôi ở hai con phố, nhưng chúng tôi thường xuyên tình cờ gặp nhau.
Nhà hàng tôi hay lui tới lúc nào cũng đông khách, phải xếp hàng chờ.
Có lần tôi đến muộn, thấy hàng dài liền định quay đi.
Đúng lúc đó, cửa hàng gọi đến số của Tông Chí Thành. Anh ta lập tức kéo tôi lại, nhanh chóng lên tiếng: “Hai người.”
Sau đó, anh ta giúp tôi kéo ghế, cẩn thận lau bàn bằng khăn giấy. “Tôi thường thấy cô ăn ở đây.”
Tôi thoáng sững sờ, tim đập thình thịch, bữa ăn hôm đó cũng vì thế mà trở nên bồn chồn, không thể tập trung.
Cuối bữa, anh ta hỏi: “Có thể thêm WeChat không? Tôi ở gần đây, lần sau cô muốn ăn, tôi có thể đến xếp hàng trước.”
Mặt tôi nóng bừng, lặng lẽ thêm anh ta vào danh bạ.
Về sau, vào đêm giao thừa, anh ta biết tôi một mình đến Thượng Hải.
Vội vã đặt vé máy bay, tranh thủ bay đến tìm tôi.
Dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, anh ta ôm trong tay một bó hoa thật lớn.
Toàn bộ câu chuyện đẹp đẽ như bước ra từ một tiểu thuyết ngôn tình.
Chỉ có một điều duy nhất không hoàn hảo: Tông Chí Thành ghét cay ghét đắng bạn thân nhất của tôi – Hạ Vy.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, sự chán ghét trên gương mặt anh ta đã không hề che giấu.
Người vốn luôn dịu dàng với mọi người như anh ta, hôm đó lại lạnh lùng đến mức khó tin.
Tôi có chút khó xử, cố gắng tạo bầu không khí thân thiện, mong họ có thể hòa hợp.
May mắn thay, Hạ Vy chẳng mấy bận tâm, chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
“Cậu thích là được, trông anh ta… cũng ổn đấy.”
Tôi và Hạ Vy lớn lên bên nhau, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng nhưng từ nhỏ đã không được các cô gái khác ưa thích.
Vì cô ấy, tôi đã không ít lần xông vào đánh nhau.
Năm tốt nghiệp, cô ấy vội vã kết hôn.
Chồng lớn hơn cô ấy vài tuổi, sự nghiệp thành công, lại hết mực cưng chiều vợ.
Ngay cả cha mẹ tôi cũng thường nói, Hạ Vy thật sự đã cưới đúng người.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ấy rõ ràng rất hạnh phúc.
Cho đến một ngày, cô ấy đột nhiên nói với tôi:
“Tớ yêu rồi.”
Tôi suýt chút nữa đánh rơi cằm xuống đất.
Cô ấy và người đó yêu nhau cuồng nhiệt trên mạng suốt hơn một năm.
Nhưng sau khi gặp gỡ ngoài đời thực, cô ấy không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Kể cả người mà cô ấy từng yêu say đắm, cũng như thể chưa từng tồn tại.
Hạ Vy vẫn cùng chồng xuất hiện bên nhau, đoạn tình cảm kia dường như chỉ là một câu chuyện thoáng qua.
Tôi xưa nay không thích can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, nên cũng không hỏi thêm.
Nhưng ai mà ngờ được, mũi tên cô ấy bắn ra.
Cuối cùng lại đâm thẳng vào tim tôi.
3
Trước tiệc đính hôn, Tông Chí Thành từng mời cha mẹ tôi đi ăn.
Anh ta vội vàng chạy xuống lầu đón họ, tiện tay đưa điện thoại cho tôi sạc pin.
Màn hình chưa khóa, dừng lại ở trang lưu trữ tin nhắn màu xanh lá.
Móng tay mới làm của tôi vô tình chạm vào nút phát.
Khi giọng nói vang lên, tôi chết lặng hồi lâu.
Giọng nữ mềm mại, dịu dàng ấy tôi không thể nào quen thuộc hơn—chính là của Hạ Vy, bạn thân nhất của tôi.
Tôi từng nghĩ rằng Tông Chí Thành ghét Hạ Vy như một điều hiển nhiên, khắc sâu trong máu thịt.
Suốt ba năm yêu nhau, hễ nhắc đến cô ấy, anh ta chưa từng có sắc mặt tốt.
“Em qua lại với cô ta thì anh không ý kiến, nhưng anh cực kỳ ghét cô ta, giả tạo đến phát bực.”
Ngược lại, Hạ Vy chưa bao giờ nhắc đến anh ta, thậm chí ngay cả khi chúng tôi cãi nhau, cô ấy cũng không hề khuyên tôi chia tay.
Ổ cắm sạc ở vị trí thấp, tôi ngồi xuống cắm dây rồi lại vô thức nghe đi nghe lại đoạn ghi âm ấy.
Mỗi lần nghe, trái tim tôi lại lạnh thêm một chút.
Tông Chí Thành thường có thói quen nghe gì đó trước khi ngủ.
Tôi từng hỏi vài lần, nhưng anh ta chỉ qua loa đáp bừa, rồi quay lại ôm chặt tôi từ phía sau, dụi đầu vào tóc mai tôi, nhẹ nhàng lướt qua chuyện này.
Đến bây giờ, cuối cùng tôi cũng biết, anh ta đã nghe cái gì rồi.
Giọng nói dịu ngọt đặc trưng của cô gái miền Nam văng vẳng bên tai:
“Không ngủ sớm, ngày mai anh sẽ không tìm thấy em nữa đâu~”
Ngày lưu đoạn ghi âm ấy là 10/07/2018.
Trước khi chúng tôi quen nhau vài năm.
Tôi đã đoán được phần nào.
Đầu ong ong, choáng váng khi đứng dậy. Tôi nhanh chóng chụp màn hình, gửi vào điện thoại mình, rồi lập tức xóa dấu vết.
Ngay lúc đó, Tông Chí Thành cùng cha mẹ tôi vui vẻ bước vào.
Anh ta chu đáo rót rượu cho cha tôi, gắp thức ăn cho mẹ tôi.
Sau đó, quay lại khoác vai tôi, nở nụ cười rạng rỡ—vẫn là dáng vẻ yêu thương tôi như trước.
Cha tôi cười nhìn tôi chăm chú:
“Tiểu Điềm, sao hôm nay con ăn mặc giống hệt Vy Vy vậy?”
Nghe câu này, cổ họng tôi lập tức nghẹn lại, chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.
Tôi cao ráo, còn Hạ Vy thì nhỏ nhắn, khi đứng cạnh nhau, cô ấy lúc nào cũng trông nhỏ bé hơn hẳn.
Kiểu váy tay phồng bồng bềnh này rõ ràng hợp với cô ấy hơn.
Nhưng đây cũng là kiểu mà Tông Chí Thành thích—điều mà đến giờ tôi mới nhận ra.
Anh ta gắp vào bát tôi một miếng rau, kèm theo mấy cọng hành mà tôi vốn ghét cay ghét đắng.
Từng chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ bỗng dưng hiện lên, như một cơn sóng dữ dội đập vào đầu tôi.
Tôi nghĩ, đám cưới này không cần thiết nữa.
Nhưng nỗi ấm ức này… tôi không thể nuốt trôi được!
4
Tâm trí tôi quay về thực tại.
Lúc này, trong tiệc đính hôn, Tông Chí Thành đang thân mật khoác tay tôi.
Tay còn lại nâng ly rượu, trịnh trọng đưa ra lời hứa với cha mẹ tôi.
Nhà họ Tông gia phong nghiêm túc, cha mẹ anh ta đều là giáo viên đã nghỉ hưu từ lâu.
Họ nuôi dạy một đứa con trai quy củ như vậy, lúc nào cũng lấy làm tự hào.
Trước mặt cha mẹ tôi, họ vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, không cười nói tùy tiện.
Đột nhiên, tôi nhớ lại ánh mắt đắc ý của Hạ Vy khi kể về người yêu trên mạng của cô ấy.
“Cậu em trai ngoan ngoãn lắm, chỉ có điều dễ khóc quá, chán ghê.”
Tôi thử tưởng tượng dáng vẻ Tông Chí Thành mắt đỏ hoe khi khóc.
Hình như tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đó.
Tôi ngồi xuống, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn của anh ta.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ký ức ba năm yêu đương ùa về.
Nhưng khi nghĩ lại, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng xa vời, không còn chân thực nữa.
Điện thoại của tôi vẫn còn lưu lại tin nhắn sáng nay từ Hạ Vy.
[Tiểu Điềm, xin lỗi.]
Kèm theo đó là một đoạn lịch sử trò chuyện.
Những tin nhắn qua lại giữa Tông Chí Thành và cô ấy suốt thời gian chuẩn bị hôn lễ.
Tôi chống cằm, lặng lẽ quan sát cha mẹ mình vắt óc tìm lời khen ngợi anh ta.
Quan sát những vị khách đang tận hưởng bữa tiệc, không quên tán thưởng chúng tôi là cặp đôi trời sinh.
Ngón tay tôi khẽ chạm vào màn hình.
Căn phòng tiệc lập tức chìm vào bóng tối.
Màn hình lớn sáng lên, đoạn ghi âm mềm mại văng vẳng khắp nơi, trở thành âm thanh nền cho tất cả những hình ảnh đang hiển thị.
“Không ngủ sớm, ngày mai anh sẽ không tìm thấy em nữa đâu~”
“Không ngủ sớm, ngày mai anh sẽ không tìm thấy em nữa đâu~”
…
Không gian im lặng đến đáng sợ.
Trong ánh sáng lập lòe của màn hình chiếu, tôi thấy rõ biểu cảm của Tông Chí Thành.
Từ bối rối, sững sờ, rồi cuối cùng là giận dữ.
Trên màn hình, đoạn tin nhắn của họ cuộn chậm rãi từng dòng.
Tông Chí Thành: [Cái váy đó, em mặc còn đẹp hơn cả Tiểu Điềm.]
Hạ Vy: [Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó, khiến em hơi khó chịu.]
Tông Chí Thành: [Cô ấy giống y hệt lời em từng nói, đúng là một con ngốc.]
Hạ Vy: [Đừng làm cô ấy tổn thương, cô ấy là một cô gái tốt.]
Tông Chí Thành: [Vậy còn lúc em làm tổn thương anh thì sao?]