Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám! - Chương 69
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!
- Chương 69 - Nhận tội hay không nhận tội
Hoàng thượng đang cười ngâm ngâm nhìn nàng, “Nàng muốn giải thích thế nào?”
“Nô tài, nô tài…” Điền Thất bị dọa mặt vàng như đất, mồ hôi rơi như mưa.
Kỷ Hành tuy là giận nàng, nhưng thấy được nàng thế này lại có chút không nhẫn tâm, “Đứng lên đi, nói chuyện đàng hoàng… Nàng tới cùng là ai?”
Điền Thất còn đang chìm trong nỗi sợ hãi cùng chấn kinh khi thân phận bị vạch trần. Bí mật mà nàng lo lắng giấu giếm đề phòng bảy năm, lập tức bị người ta đâm thủng, người này lại còn là người quyết định được sống chết của nàng. Toàn thân nàng vô lực quỳ trên mặt đất, không dám lên.
Kỷ Hành thở dài, cưỡng ép kéo nàng lên ôm nàng vào lòng, “Lại làm vẻ đáng thương, nàng liền biết trẫm hết cách với nàng rồi phải không?”
“Hoàng thượng ngài… Ngài không giết nô tài sao?”
“Giết ngươi làm cái gì?” Kỷ Hành nói xong đột nhiên sáp đến bên tai nàng, cười nhẹ, “Trẫm muốn ăn nàng.”
“…” Vừa rồi Điền Thất chỉ thấy chính mình giống như bị rơi từ vách núi cao vạn trượng xuống dưới, còn bây giờ nàng lại phát hiện ra nàng rơi xuống không quá xa liền bị kéo trở về. Trái tim nàng lúc lên lúc xuống, nàng đã ra hai tầng mồ hôi. Nàng cúi đầu, con mắt xoay vòng, rất nhanh hồi tưởng chính mình từ lúc nào lộ ra sơ hở. Hoàng thượng phát hiện nàng đã bao lâu, lại vì sao đến bây giờ mới nói?
… Nghĩ không thông!
Thấy được thân thể người trong lòng vì bất an mà vặn vẹo, cuối cùng Kỷ Hành cũng thở ra, nên dọa nàng một cái như vậy mới tốt. Thân thể của hắn đã bị nàng cọ ra một trận nóng lên, chỗ kia vừa mới ổn định xuống bây giờ lại rục rịch ngóc đầu dậy. Kỷ Hành thật sự chịu không nỗi loại chơi đùa lúc kinh lúc sợ này, gánh nặng của tiểu huynh đệ quá lớn. Hắn đè xuống dục niệm trong lòng, bất thình lình cắt ngang suy nghĩ của nàng, hắn nói, “Nàng đang nghĩ cách làm sao lừa trẫm?”
“Ta…” Điền Thất thật sự là hoảng thần. Trước kia nàng gặp được đủ loại nguy cơ, nhưng đều xảy ra dưới điều kiện có chuẩn bị, vì thế nàng đều chỉ là có kinh vô hiểm trải qua, song hiện tại bất đồng, bây giờ nàng giống như không hề phòng bị liền đột ngột bị người ta dùng kiếm kề cổ họng, không thể động đậy.
Kỷ Hành bình tĩnh lấy khăn tay ra, từng chút từng chút giúp Điền Thất lau mồ hôi, “Dọa thành như vậy, tới cùng nàng là người nơi nào?”
Điền Thất nhìn Hoàng thượng nói nói cười cười như thế, nàng cũng không biết đầu óc của chính mình đã bị nấu nước hay là bị trụng dầu, tóm lại nàng chính là liền xung động, đột ngột ôm lấy mặt hắn rồi bất chấp tất cả mà hôn hắn, miệng nàng che lấy miệng hắn, tựa hồ làm thế thì sẽ đem cả hai người kéo vào trong sự kích tình hỗn loạn mà xúc động, nàng lập tức có thể tạm thời ném đi cảm giác không biết làm sao, hắn cũng có thể tạm thời quên mất ép sát nàng từng bước. Mặc dù tất cả chỉ là tạm thời mà thôi.
Kỷ Hành quả nhiên quên hết mọi thứ. Bất thình lình bị Điền Thất tập kích như vậy, trong lòng hắn ngọt muốn chết, làm sao lại dễ dàng buông tha. Thế là một trận chất vấn vốn đầy thấp thỏm nghi ngờ lại ù ù cạc cạc chuyển hóa thành một trận ôm hôn mãnh liệt.
Tâm tình của Điền Thất lúc này như một nồi lẩu thập cẩm, kinh hoảng, sợ hãi, bất lực, hổ thẹn, chột dạ, kềm chế, phóng túng, ngọt ngào, thống khổ, khát vọng… Những cảm xúc đủ màu đủ sắc này giống hệt một bàn tay to, đem nàng hướng bốn phương tám hương mà xé rách, nàng thật sự cảm thấy chính mình sắp sụp đổ, càng không biết phải làm sao kết thúc.
Kỷ Hàng dừng sức mút hôn Điền Thất, hắn dường như là có thể cảm nhận đến thống khổ và bất lực của nàng. Hắn đem nàng ôm chặt hơn, dùng cái lưỡi linh hoạt của mình ôm lấy khoang miệng của nàng mà triền miên, hắn muốn đem thống khổ của nàng đều hút đi, nàng không nên thống khổ, cũng không cần thống khổ. (Xuất sắc, quá xuất sắc tác giả à~~~)
Nụ hôn vừa kết thúc, hai người đều thở hồng hộc. Hai mắt Điền Thất nhuộm lên ánh nước, nàng cúi đầu thấy được đôi mắt của Kỷ Hành mãnh liệt vọng nàng, nàng không chút nghĩ ngợi liền đẩy hắn ra, xoải chân chạy mất.
Kỷ Hành không có đuổi theo. Hắn biết, nàng chạy không xa. Hắn đã đem thái độ của hắn nói rõ, hắn chờ nàng thẳng thắn.
***
Kỷ Hành đoán không sai, Điền Thất quả thật không chạy xa. Chủ yếu là nàng cũng không có lệnh bài xuất cung…
Nàng chạy về phòng của mình, vùi đầu vào trong chăn. Cơ hồ chôn đi vào lại chui đi ra như thế, thì nàng liền có thể đem chuyện vừa rồi biến thành một giấc mộng.
Hoàng thượng hắn biết. Hắn biết nàng là nữ nhân, tuy rằng còn không biết nàng là ai.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ…
Điền Thất phát hiện nàng nghĩ không ra phải làm sao bây giờ, nguyên nhân căn bản ở chỗ nàng không biết Hoàng thượng định làm thế nào.
Theo lý thuyết loại chuyện này một khi phát sinh, người đóng giả thái giám nhất định phải chết, không chỉ nàng, ngay cả những người phụ trách quản lý, người nghiệm thân, đều sẽ chịu liên lụy.
Nhưng mà hiện tại Hoàng thượng rõ rõ ràng ràng nói với nàng, sẽ không giết nàng.
Như thế phải chăng là có thể tỏ rõ, Hoàng thượng có điểm thích nàng nha?
Chao ôi, nghĩ đến đâu thế này…
Bất quá Hoàng thượng biết rõ nàng là nữ nhân, cũng tuyên bố không có để thái giám khác sờ chim nhỏ…
Làm sao lại nghĩ đến chuyện đó vậy nè!
Điền Thất vươn tay ra, ôm lấy chăn càng chặt hơn một chút, sau đó nàng liền hết hơi. Nàng đành phải ngồi dậy trên giường, ôm lấy chăn phát ngốc ở trên giường.
Tỉnh táo, tỉnh táo. Loại bỏ yếu tố tình cảm ra, nàng tổng kết tình huống hiện tại một chút. Hoàng thượng phát hiện ra nàng là nữ nhân, Hoàng thượng không biết thân phận của nàng. Hoàng thượng tỏ vẻ sẽ không giết nàng.
Theo bên trên, nàng phải chăng là có thể tìm Hoàng thượng rồi chủ động nhận tội?
Điền Thất có chút dao động.
Lúc này, bên ngoài có người mãnh liệt đập cửa phòng nàng, “Điền công công, lớn chuyện! Hoàng thượng muốn đánh Thịnh công công, ngài nhanh chóng đi nhìn xem đi!”
Điền Thất vội mở cửa, cùng người kia chạy đi. Một đường hỏi hắn chuyện gì xảy ra, người kia cũng nói không rõ ràng, chỉ biết Thịnh công công bị Hoàng thượng truyền tới hỏi han, nói mấy câu nói liền sai người đem Thịnh công công xách ra ngoài đánh.
Điền Thất bỗng nhớ đến vừa rồi Hoàng thượng nói qua một câu.
“Vụ Thịnh An Hoài trẫm sẽ tìm hắn tính.”
Chẳng qua cái tính này cũng quá nhanh đi…
Bọn họ đi đến trước cung Càn Thanh, thấy được Thịnh An Hoài đã bị người ta đè nằm xuống trên một cái ghế dài ở đài ngắm trăng, hai thái giám hành hình đang giơ gậy đối với cái mông của ông ta mà đập, Thịnh An Hoài bị đánh vang ầm ầm, trên miệng hô to oan uổng, “Hoàng thượng, nô tài làm tất cả đều là vì ngài ah…”
Đến lúc này Thịnh An Hoài còn chưa quá rõ ràng tình hình cụ thể, chỉ biết Hoàng thượng kêu chính mình đi qua rồi hung hăng mắng một trận, cụ thể vì sao mắng, Hoàng thượng lại không lộ ra, tóm lại chính là chẳng hiểu ra sao. Hiện tại Thịnh An Hoài cũng có chút tin tưởng lời nói lúc trước của Điền Thất, đầu óc Hoàng thượng quả thật có khả năng ra điểm vấn đề.
Kỷ Hành đang tối sầm cả mặt đứng ở dưới mái hiên. Người chung quanh đều bị dọa được câm như hến, không ai dám cầu tình.
Điền Thất bình bịch một tiếng quỳ ở bên chân Kỷ Hành, nàng nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn nói, “Hoàng thượng, tất cả chỉ là một lời nói đùa của nô tài, Thịnh công công là vô tội, xin Hoàng thượng nguôi giận!”
Kỷ Hành lạnh mặt, chỉ tính chuyện Thịnh An Hoài nói vớ nói vẩn, thì lão già này có một vạn cái không vô tội.
Điền Thất đành phải bùm bùm bùm dập đầu xuống đất, lúc này nàng thật là hối hận muốn chết, tại sao lại không cẩn thận nói ra. Tuy rằng không biết vì sao Thịnh An Hoài muốn bịa chuyện, nhưng bây giờ bởi vì nàng mà ông ấy phải chịu đựng một trận đòn roi nặng nề…
Nghĩ nghĩ, Điền Thất liền rất không tiền đồ khóc ra.
Người chung quanh đều thầm líu lưỡi, dưới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng thì cũng chỉ có loại người có phân lượng, có đảm lượng như Điền công công dám đi chạm vào.
“Lên!” Kỷ Hành chịu không được Điền Thất đem cái trán đập được vang đùng đùng.
Điền Thất cố chấp dập đầu, “Xin Hoàng thượng tha cho Thịnh công công!”
“Đều dừng tay!” Kỷ Hành nói một tiếng, thái giám bên dưới lập tức ngừng tay.
Thịnh An Hoài nằm bò trên ghế, “Nô tài tạ chủ long ân.” Kỳ thật ông ta không bị đánh đau bao nhiêu, thái giám hành hình xuống tay đều rất kềm chế nha, lỡ mà đem Thịnh công công đánh hỏng, về sau bọn hắn còn chịu nỗi hay không.
Kỷ Hành trầm mặt phất tay áo rời đi. Điền Thất từ trên mặt đất đứng lên, nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo. Kỷ Hành kỳ thật đang sinh cơn tức, tức Điền Thất không cùng hắn thẳng thắn, mà lại chạy tới cầu xin cho Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài nói bậy nói bạ như thế, đánh hai cái thì sao chứ!
Điền Thất đi theo phía sau Hoàng thượng, nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không biết nên mở miệng làm sao.
Không khí giữa hai người có chút lúng túng. Tới đánh vỡ sự lúng túng này là bạn nhỏ Như Ý.
Thời tiết dần dần lạnh đi, Đái Tam Sơn tiến vào kỳ ngủ đông. Như Ý sợ Đái Tam Sơn bị đông lạnh hư hỏng, liền muốn đem nó đưa vào phòng ấm trong cung Từ Ninh. Kỷ Hành cảm thấy không tưởng nổi, lỡ như con rùa đen kia đem Thái hậu dọa tới làm sao bây giờ, thế là hắn quyết định sai người đem Đái Tam Sơn dời đến cung Càn Thanh.
Hiện tại Như Ý muốn tìm Đái Tam Sơn chơi, liền đi cung Càn Thanh, đương nhiên, phải đi thỉnh an phụ hoàng trước, còn phải đem Điền Thất mượn tới tay.
Lần này Kỷ Hành theo đuôi hai bạn nhỏ, cùng nhau tới tìm Đái Tam Sơn. Hắn thực không hiểu nỗi, con rùa đen này đều đã ngủ, Như Ý còn đối với một cái mai rùa to đùng xem cái gì mới được.
Như Ý nắm tay của Điền Thất, chỉ vào một chuỗi hồ lô trên lưng Đái Tam Sơn, cười hỏi, “Điền Thất, thấy đẹp không?”
Điền Thất thấy được vật kia, thân thể nhất thời cứng đờ. Trên sợi dây mềm mại làm bằng kim tuyến là những quả hồ lô nho nhỏ điêu khắc từ đủ loại đá quý, còn có lá cây làm bằng phỉ thúy. Lá cây xanh tươi ướt át, quả hồ lô lóng lánh sáng trong.
Vật này gọi là Thất Bảo Tiên Hồ, trước kia nàng từng thấy quá, thấy ngay ở trong nhà mình. Trong nháy mắt Điền Thất nghĩ đến rất nhiều chuyện, tay nàng không tự giác nắm chặt. Như Ý bị Điền Thất nắm được có chút đau, nhưng mà nó kiên cường không có kêu ra.
Kỷ Hành không có phát hiện ra sự dị thường của Điền Thất, bởi vì hắn cũng rất dị thường, “Vật này từ đâu tới?!”
Nhũ mẫu vội vàng trả lời, “Bẩm Hoàng thượng, là thái giám ở tiệm Bảo Hòa hiến cho điện hạ.”
Người của tiệm Bảo Hòa lấy lòng Như Ý cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, chỉ là hồ lô này… Kỷ Hành chợt thở dài một hơi.
Điền Thất nghe đến tiếng thở dài của Hoàng thượng, liền hỏi, “Hoàng thượng, ngài nhận thức vật ấy?”
“Đây là vật của Quý tiên sinh trước kia của trẫm. Trong nhà Quý tiên sinh gặp được biến cố nghiêm trọng, vật ấy liên tiếp qua tay nhiều người, không ngờ lại để cho trẫm nhìn thấy. Chỉ là bảo vật tuy ở đây, người lại…” Nói tới đây, lại thở dài.
Điền Thất hỏi dò, “Quý tiên sinh là vị nào? Nô tài lại là chưa từng nghe nói ở trong triều có vị đại nhân nào họ Quý.”
“Ngươi có từng nghe nói qua Quý Thanh Vân?”
“… Nô tài cô lậu quả văn, không có nghe nói qua.”
“Quý tiên sinh từng là người trẫm tín nhiệm, sau bị Trần Vô Dung làm hại, theo sau ở trên đường đi lưu đày tới Liêu Đông không biết còn sống hay đã chết. Trẫm vốn định vì hắn giải oan, nhưng khổ nỗi vô luận truy xét ra sao, vẫn sống không thấy người chết không thấy xác, càng có người nói ông ta đến nương nhờ địch quốc. Trẫm đành phải đem vụ án này đè xuống, đến hiện tại còn treo lơ lửng mà chưa quyết.”
Trong lòng Điền Thất nhúc nhích, thiếu chút nữa liền nói ra thực tình với Hoàng thượng. Nhưng mà nghĩ lại, nàng không có bằng chứng, nếu vọng xưng là con gái của Quý Thanh Vân, Hoàng thượng chưa hẳn tin tưởng. Hơn nữa, một phen bộc bạch vừa rồi của Hoàng thượng cho thấy được phân lượng của cha nàng ở trong mắt Hoàng thượng, nếu lúc này nàng tự xưng là con gái của người này thì Hoàng thượng chắc hẳn sẽ hoài nghi nàng có ý đồ riêng mới mạo xưng con cái của trung thần. Lại nói, chuyện Tôn Tòng Thụy bán bạn cầu vinh, cũng là không bằng chứng, loại chuyện này không cách nào tìm Hoàng thượng giải oan. Nàng muốn trừng trị Tôn Tòng Thụy, chỉ có thể thầm kín tiến hành, thời điểm này càng không thể để cho Hoàng thượng biết thân phận và mục đích của nàng, nếu không Hoàng thượng có thể sẽ ngăn cản nàng “hãm hại trung lương”.
Nghĩ đến đây, Điền Thất đành phải đem lời đã đến bờ môi đè nén trở về.