Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám! - Chương 61
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!
- Chương 61 - Hồi cung
Điền Thất thấy má phải của Kỷ Chinh sưng đỏ, trên mặt rõ ràng hiện lên dấu năm ngón tay, nàng nhất thời vô cùng chật vật, “Này là… Hắn đánh?”
Kỷ Chinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn ngồi xuống, cúi đầu nói, “Hắn đã biết.”
Điền Thất hổ thẹn không chịu nỗi, “Thực xin lỗi, đều là vì ta mới hại ngươi thành như vậy. Ngươi muốn bôi chút thuốc trước không?”
Kỷ Chinh lắc lắc đầu, “Không có sao đâu. Ta không hối hận. Ta chỉ hận không sớm giúp ngươi đào thoát, hiện tại cửa thành giới nghiêm, ta đưa ngươi ra không được, hoàng huynh hắn lại lấy mẫu phi của ta để bức bách, không cho phép ta và ngươi có quan hệ với nhau.”
“Mẫu phi của ngươi? Bà ấy không phải đã…”
“Đã qua đời. Nhưng vậy thì sao chứ, ngay cả người chết hẵn cũng sẽ không buông tha.” Nói tới đây, khóe miệng Kỷ Chinh câu lên một tia cười trào phúng, trong mắt lại giăng lên một tầng khói mù.
Điền Thất lập tức rõ ràng, “Vậy sao được, ta vẫn là tự mình trở về thôi, không thể liên lụy ngươi thành như thế.”
Kỷ Chinh thống khổ nhắm mắt lại, “A Thất, ngươi phải biết, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà mẫu phi của ta…”
“Ta biết ta biết,” Điền Thất vội vàng cắt ngang hắn, “Chính ta trở về thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, không cần biết hắn phạt ta ra sao cũng được, tóm lại không thể liên lụy ngươi.”
“Thực xin lỗi, A Thất, thực xin lỗi,” Kỷ Chinh nói, đột nhiên đem Điền Thất ôm vào trong lòng, từng câu từng câu đều nói “Thực xin lỗi.”
Điền Thất giật mình một chút, rồi lại không tiện đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thấp giọng an ủi hắn.
Tối đó, Điền Thất quả nhiên bị Kỷ Chinh mang vào Hoàng cung. Toàn bộ hành trình Kỷ Chinh đều trầm khuôn mặt, đi đến bên ngoài cung Càn Thanh, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn vào mắt Điền Thất, nói, “Nhớ kỹ những lời ta dặn dò ngươi.”
Điền Thất nặng nề gật đầu, Kỷ Chinh dặn dò chính là kêu nàng ngàn vạn đừng để Hoàng thượng phát hiện ra thân nữ nhi, nếu không nàng nhất định sẽ sống không bằng chết. Kỳ thật không cần Kỷ Chinh dặn dò, chính Điền Thất cũng biết điều đó. Giờ phút này nàng nhìn Kỷ Chinh, tổng cảm thấy trong đôi mắt trong suốt của hắn tràn đầy bi thương không cách nào nói rõ, nàng nói, “Dù thế nào cũng cảm ơn ngươi, còn có… Thực xin lỗi.”
Kỷ Chinh cười khổ nói, “Lúc này không cần nói mấy thứ này, bảo trọng. Hi vọng một ngày kia, ta có thể giúp ngươi quang minh chính đại đi ra Hoàng cung.”
“Ừ.” Điền Thất nói, quay đầu nhìn về hướng cung Càn Thanh. Tối nay trăng đạm sao thưa, cung điện rộng lớn hòa vào bóng đêm, hai hàng đèn cung đinh trước điện hắt ra ánh sáng màu quả quýt, đem mái hiên điêu khắc cùng từng cột trụ đỏ chiếu được rành mạch rõ ràng, từ xa xa nhìn, ánh sáng mờ mịt kia ngược lại giống như là một viên dạ minh châu khổng lồ trầm dưới biển sâu.
Trong dạ minh châu có một người đang đứng, tóc đen áo vàng, cao ngất như tùng, bởi vì cách được quá xa, biểu tình trên mặt nhìn không rõ ràng.
Kỷ Chinh không muốn thấy Kỷ Hành, lúc này cũng bất chấp lễ tiết hay không lễ tiết, đi đến nơi này liền cáo từ, xoay người rời đi.
Điền Thất đành phải một mình kiên trì đi đến phía Kỷ Hành, đi được gần đến, nàng quỳ ở dưới bậc thềm, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, tội nô biết sai.”
Kỷ Hành chấp tay sau lưng, không tự giác nắm tay một chút, vết thương ở lòng bàn tay bị đụng tới, mơ hồ làm đau. Ngàn lời vạn chữ nhất trời lại kẹt ở trong cổ họng, chính hắn cũng biết nơi này không phải chỗ nói chuyện, vì thế trầm giọng nói, “Theo trẫm đi lại.”
Điền Thất đứng lên, ngoan ngoãn đi theo.
Hai người vừa đi vào chính điện, người bên ngoài liền rất biết điều giúp bọn hắn đem cửa đóng lại. Trong cung điện to như vậy chỉ có hai người bọn hắn. Kỷ Hành đứng ở thềm đỏ trước ngai vàng, lưng đưa về tấm bảng “Chính đại quang minh”, hắn không có biểu tình nhìn Điền Thất, “Giải thích.”
Điền Thất cảm thấy không khí trong điện quá mức nghiêm túc, thanh âm của Hoàng thượng lại quá mức lạnh cứng, nhất thời nàng có chút sợ, nhưng vẫn là nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước, “Ngày đó nô tài ở bên ngoài vốn là muốn về cung, chưa từng nghĩ đến lại gặp được một tên lưu manh giang hồ có thuật thôi miên, bị hắn thôi miên cho ngủ để cướp đoạt tiền tài, vừa lúc gặp được Ninh vương gia cứu giúp, bởi vậy liền ở vương phủ dừng lại một đêm.” Sở dĩ Điền Thất nói như vậy, là vì băn khoăn đến quan hệ của Ninh vương và Hoàng thượng. Nàng là người biết tình biết nghĩa, Ninh vương là có ý tốt, chung quy không thể khiến cho Ninh vương vì chút chuyện này mà không được Hoàng thượng thích.
Điền Thất làm sao biết, trận lý do thoái thác này của nàng căn bản là lửa cháy đổ thêm dầu. Kỷ Hành vốn là hoài nghi Điền Thất cùng Kỷ Chinh có gian tình, hiện tại thấy được Điền Thất trở về, nhưng tâm lại không về đến, còn muốn một mực giữ gìn Kỷ Chinh, thì trong nhất thời đố kị trong lòng cùng lửa giận giao thoa bùng cháy lên, càng cháy càng mạnh. Ánh mắt hắn nặng trĩu nhìn Điền Thất, Điền Thất chỉ cùng hắn liếc nhau một cái, liền cuống quít tránh đi, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vàng cúi đầu.
Hành động này ở Kỷ Hành nhìn tới chính là chột dạ. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Khi quân là tội chết.”
“Nô, nô tài không dám có bất kỳ giấu diếm.”
Rất tốt, ngay cả mạng cũng không quan tâm! Lửa giận trong lòng Kỷ Hành càng tăng lên, đã đốt hết lý trí, hắn nắm cổ áo Điền Thất, cơ hồ nâng nàng cách chân khỏi mặt đất, hắn căm tức nàng, chất vấn nói, “Câu trẫm xong rồi, lại chủ động đáp lên Ninh vương, hay là vì do trẫm không thể thỏa mãn ngươi chăng? Đồ dâm đãng vô sỉ hạ tiện!”
“…” Điền Thất tuy là không có lập tức hiểu được Hoàng thượng nói có ý gì, nhưng hắn mắng được quá khó nghe, nàng nhất thời đỏ mặt, dời mắt đi không muốn nhìn hắn, trên miệng nói, “Hoàng thượng ngài sao lại nói những lời như vậy nha…”
“Thế nào, ngươi đã dám làm, còn sợ trẫm nói sao?”
“Ta không có ah…”
Kỷ Hành đột nhiên lại ngăn chặn miệng nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội biện giải. Hắn hôn được có chút điên cuồng, một chút cũng không ôn nhu, cơ hồ đem làn môi của nàng cắn rách, sau khi buông hàm răng ra, hắn lại dùng lực rất mạnh ma sát làn môi, một chút cũng không giống như hôn môi, mà lại giống như là trừng phạt.
Điền Thất phát hiện nàng thật sự có chút theo không kịp ý nghĩ của Hoàng thượng. Đang nói chuyện đàng hoàng, lại mắng nàng dâm đãng, sau đó, hắn liền dâm đãng lên… Này đều là cái gì cùng cái gì nha…
Kỷ Hành phát hiện Điền Thất ngốc ngốc, một chút xíu cũng không phối hợp hắn, hắn cả giận nói, “Nhắm mắt, tên đần độn nhà ngươi.”
Điền Thất nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Hôn ta.” Hắn dán vào bờ môi nàng, mơ hồ phát mệnh lệnh.
Điền Thất liền chủ động nghênh tiếp, nhẹ nhàng mổ hôn hắn. Kỷ Hành không vừa lòng chỉ như thế, hắn chủ động mở miệng, thò đầu lưỡi ra. Điền Thất đỏ mặt, không muốn tiến lên. (Mặt ông Hành dày dã man!!!)
“Tới.” Kỷ Hành lớn miệng nói. Giờ phút này hắn đã sửa từ nắm cổ áo Điền Thất thành ôm eo nàng, một tay kia thì nhẹ nhàng giữ cái gáy của Điền Thất, thấy nàng không muốn động, tay hắn lại ấn xuống một cái, thúc giục rất rõ ràng.
Điền Thất đành phải kiễng chân, nhẹ nhàng hôn một cái trên đầu lưỡi của hắn.
“Đầu lưỡi của ngươi đâu?” Kỷ Hành tuy là có chút hưởng thụ, nhưng lại càng thêm không vừa lòng.
Điền Thất liền vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lưỡi của Kỷ Hành, liếm một hồi, nàng lại học cách làm trước kia của hắn, ngậm lưỡi hắn nhẹ nhàng hấp. Thẳng thắng mà nói, trừ có chút ngượng ngùng ra, nàng chẳng hề chán ghét loại cảm giác này. (Móa, không H j hết mà còn hơn cả H, chịu không nỗi T_T )
Hôn hôn, đột nhiên Điền Thất phát hiện thân thể của mình hẫng trên không, nàng không tự giác hô nhỏ một tiếng, bản năng đem đôi tay ôm cần cổ của Kỷ Hành.
Động tác này lại lấy lòng Kỷ Hành. Hắn mới vừa bị Điền Thất hấp đến mức phía dưới đã sớm có phản ứng, giờ phút này hắn chặn eo ôm nàng, một bên tiếp tục hàm miệng lưỡi của nàng triền triền miên miên, một bên tranh thủ khe hở lúc hôn nói, “Hôm nay ta nhất định cực kỳ thỏa mãn ngươi.” Xem ngươi còn dám lại nghĩ người khác hay không.
Là ta thỏa mãn ngươi đi, Điền Thất nghĩ thầm. “Thỏa mãn” mà nàng đang lý giải chính là sờ chim nhỏ cho Hoàng thượng.
Tiểu huynh đệ của Kỷ Hành đã có chút vội vã, hắn chẳng muốn đi phòng ngủ, nên liền ôm Điền Thất đến thềm đỏ, đem Điền Thất để ở trên ngai vàng.
Điền Thất tuy là mò chim nhỏ của Hoàng thượng rất nhiều lần, nhưng ở tại ngai vàng vẫn là lần đầu, nàng cũng cảm thấy rất tân kỳ, bởi vậy chờ Hoàng thượng để nàng xuống, nghiêng thân áp tới thì nàng chủ động ấn lên tiểu huynh đệ của hắn.
“Bảo bối, tính tình nóng nảy tới vậy sao?” Một bụng lửa giận mới nãy của Kỷ Hành đã sớm bị chim nhỏ lật đổ địa vị, hắn đĩnh eo một chút, tiểu huynh đệ đánh vào lòng bàn tay của Điền Thất, nhất thời một cổ cảm giác tê dại sảng khoái lan tràn toàn thân. Hắn thư thái thở dốc một hơi.
Đều cứng thành như vậy, khẳng định sẽ không luống cuống. Kỷ Hành tràn đầy tự tin nghĩ. Hắn bắt lấy đôi môi của Điền Thất mà hôn nhiệt liệt, làn môi thấm ướt thuận theo khóe môi hướng gò má ma sát, cuối cùng ngừng ở bên tai. Cái lưỡi khéo léo cuộn lấy, đem vành tai Điền Thất đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng hấp. Tay tự nhiên là trượt đến ngang hông nàng, nắm lấy thân thể mềm mại hết sức nhỏ kia vuốt ve nhẹ nhàng.
Điền Thất lại cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình giống như là sắp bay lên. Nàng cũng không biết sao, mỗi lần lỗ tai bị Hoàng thượng hôn, thì luôn có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, loại thoải mái này không thuộc về ngũ cảm, mà giống như là đột nhiên từ trong đốt xương xuất hiện, run rẩy khiến người ta điên đảo thần hồn, không biết phải làm sao.
Điền Thất thư thái hé mắt, đến hiện tại còn chưa ý thức được nguy hiểm tiến đến. Nàng chủ động giúp Hoàng thượng tháo thắt lưng, sau đó nàng liền phát hiện, Hoàng thượng cũng đang tháo thắt lưng của nàng…
Điền Thất: “!!!”
Nàng bị dọa được tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng đi đẩy tay của Hoàng thượng ra, “Đừng…”
Kỷ Hành buông ra vành tai của Điền Thất, ở bên tai của nàng cười nhẹ nói, “Bảo bối, giả bộ cái gì mà giả bộ? Chẳng lẽ nào ngươi thích cái kiểu kia?”
Điền Thất cũng vô tâm để ý hắn, chỉ dùng sức đẩy thân thể hắn ra, giãy dụa muốn đứng dậy, “Không được!”
Kỷ Hành làm sao chịu buông, Điền Thất vừa chạy đi một chút, liền bị hắn túm trở về. Hắn dùng một tay ôm eo nàng, một tay kia thì chế trụ đôi tay của nàng không cho nàng giãy thoát, hắn từ phía sau đưa mặt tới chà khuôn mặt mềm mại của nàng, cười nói, “Ta liền biết người là tên biến thái, thế nhưng thích bị cường ép? Được nha, hôm nay ta liền thỏa mãn ngươi thật tốt.”
“Đừng, Hoàng thượng, không cần!” Điền Thất gấp muốn chết, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, đôi tay của nàng bị khóa, đành phải dùng hai chân đạp lung tung, kéo theo cặp mông kịch liệt cử động.
Nàng vốn ngồi ở trên đùi của Kỷ Hành, hai mông để ở trên cái thứ cứng rắn kia, lúc này động đậy loạn xạ, cặp mông đè ép ma sát lên tiểu huynh đệ của hắn, tuy cách quần áo, nhưng hai cánh mông tròn tròn vểnh vểnh kia nẩy tưng tưng thật là làm cho Kỷ Hành như si như cuồng. Kỷ Hành thoải mái đến nỗi tâm can run rẩy loạn xạ, một bên tránh ra một tay lột đồ của Điền Thất, một bên thì cười nói, “Tiếp tục.”
Điền Thất cái khó ló cái khôn, “Hoàng thượng ta ta ta ta ta mắc tiểu!”
“Tiểu đi.” Kỷ Hành nói, đã cời xuống thắt lưng của Điền Thất.
Điền Thất: “…” Lại cơ trí đi nữa cũng không chịu nổi đối phương vô sỉ.
Giờ phút này nàng bị dọa được muốn chết, một cổ sợ hãi khổng lồ đột ngột tràn ngập vào trái tim. Bàn tay ngang hông còn đang động, giống như là một con rắn lạnh lẽo bò ở trên người; tiếng cười nhẹ ha ha của hắn, giống như là gió bấc đang quái đản rít kêu; hắn cưỡng ép lột xuống áo ngoài của nàng, làn môi dán lên da thịt trên cổ nàng, giống như là sâu lông đang uốn lượn trườn bò… Tất cả thứ này cùng cái ban đêm kia quá mức tương tự, trong phút chốc hồi ức ùn ùn kéo tới đè áp vào đầu óc Điền Thất. Mùa đông băng lãnh, tiếng cười quái dị dâm loạn, bàn tay dơ bẩn, da thịt run rẩy, tiếng gào khóc đứt ruột đứt gan, ánh lửa nhảy lên, đao kiếm, máu…
Nàng đột nhiên không cách nào khống chết được lên tiếng khóc lớn lên.