Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám! - Chương 57
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!
- Chương 57 - Sách giáo khoa
Bởi vì cuộc thi của Thái y viện tổ chức vào buổi sáng, vì thế nàng còn đặc biệt đi tìm Thịnh An Hoài để xin phép. Thịnh An Hoài biết gian tình giữa Điền Thất và Hoàng thượng, nên tự nhiên là không dám tùy tiện cho nàng nghỉ, mà là kêu nàng đi bẩm báo với Hoàng thượng.
Kỷ Hành vừa hỏi, mới biết là do đi theo cổ vũ bạn bè, tiểu biến thái cũng thật là nghĩa khí, thế là phất tay cho nàng đi. Lúc Điền Thất đi Kỷ Hành còn nói với nàng, nếu như người bạn kia của nàng thông qua cuộc thi, thì có thể đem hắn đưa đến ngự tiền để nhìn một cái.
Đây đúng là ân điển lớn như trời đất. Đại phu trong Thái y viện không ít, nhưng chỉ có hai ba người có y thuật cao minh nhất mới có tư cách xem bệnh cho Hoàng thượng. Vương Mạnh tới cung Càn Thanh chưa hẳn có cơ hội chẩn long mạch cho Hoàng thượng, nhưng mà có thể hướng tới ngự tiền đến gần một hai lần, thì cũng xem như là một loại tư lịch tốt nhất cho bản thân.
Độ nổi tiếng của Điền Thất ở Thái y viện rất cao, trên cơ bản mọi người đều nhận thức nàng, hôm nay thấy được Điền công công tới, mọi người còn cho rằng Hoàng thượng cần đại phu, nhưng mà Điền Thất lại khoát tay, chỉ nhóm người chờ thi mà nói, “Hoàng thượng để cho ta đến đây chăm sóc một người. Vương Mạnh, ngươi lại đây.”
Vương Mạnh liền ở trước mắt bao người đi lại, tùy Điền Thất dẫn tới tiến cử với mấy lão giả có uy tín danh dự nhất Thái y viện. Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy tiểu đại phu này tuổi còn trẻ, dáng dấp gầy yếu, ánh mắt né tránh, băn khoăn bất an, thì nhất thời đều cho rằng hắn đây là nhờ quan hệ tiến đến, thế nên không tránh được có chút khinh thị hắn. Bất quá, đã là Hoàng thượng điểm danh muốn quan tâm, đã nói rõ hậu trường của người này rất cứng, mấy người thái y xì xào thương lượng một hồi, không biết lưu vẫn là không lưu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của loại tranh luận này hoàn toàn là xây dựng ở chuyện “y thuật của Vương Mạnh quá kém” mới được. Cuối cùng thảo luận không ra kết quả, đành phải chờ thi xong rồi lại bàn.
Cuộc thi chia ra bốn mục, phân biệt dược liệu, kê đơn thuốc, hành châm, chữa bệnh. Ba mục đầu tiên là cơ bản của cuộc thi, mục cuối cùng là chữa bệnh cho bệnh nhân thật sự. Điền Thất không hiểu mấy cái này, nhưng mà nàng hiểu được biểu tình của giám khảo. Nhìn mấy ông già này ai ai cũng một mang một bộ vẻ mặt bị kinh hách quá độ như vậy, Điền Thất liền cảm thấy nhất định là vì Vương Mạnh chấn nhiếp đến bọn họ.
Cũng không phải là vậy sao, người khác phân biệt dược liệu bằng hai con mắt, còn Vương Mạnh thì lại nhắm mắt lại dùng mũi ngửi, lý do là thói quen, hắn ngửi qua không chỉ có thể nói ra đó là thuốc gì, mà còn có thể căn cứ vào mùi thuốc mạnh yếu tươi mới tới đâu để suy đoán ra năm tuổi và dược lực của thuốc; người khác hành châm đều dùng người đồng có lỗ thủng cỡ trung, còn Vương Mạnh lại chủ động chọn loại có lổ nhỏ nhất — lý do vẫn là dùng thói quen, ngân châm và lổ nhỏ gần như có độ lớn giống nhau, thế nhưng Vương Mạnh hoàn toàn coi thường chuyện này, hắn đâm cái nào là chuẩn cái đó; người khác lúc kê đơn thuốc đều dựa theo bệnh mà viết, riêng Vương Mạnh nhất định muốn hỏi thăm rõ ràng người mắc bệnh là người như thế nào, mới chịu viết xuống…
Đến hạng mục cuối cùng là chữa bệnh thì có lẽ là do bị Vương Mạnh làm cho bực mình quá, nên mấy giám khảo cho người khác an bài đều là bệnh nhân bình thường, còn xếp cho Vương Mạnh lại khó khăn hơn chút, là người điên.
Người điên này tự xưng là “Hoàng hoàng”, thích uống máu gà sống, lúc bị mang tới ở trên miệng còn dính lông gà.
Điền Thất không khỏi bất bình giùm Vương Mạnh, tuy rằng tiểu tử này đúng là không thảo hỉ, nhưng cũng không đến nỗi làm khó người khác đến vậy đi, bệnh điên muốn trị làm sao.
Vương Mạnh kêu người đem tên điên kia buộc lại, mở áo của hắn ra, rồi cùng hắn tán gẫu. Trái kêu một tiếng “Hoàng hoàng”, phải kêu một tiếng “Hoàng hoàng”, kêu được thât thiết cực kỳ.
Điền Thất: “…”
Thôi xong, lại thêm một tên điên.
Nàng không hiểu, có người hiểu. Viện lệnh Lâm Đại Việt của Thái y viện là người biết hàng, mắt thấy Vương Mạnh vừa cùng người điên nói nhảm, vừa dùng tay cầm châm chậm rãi đâm vào huyệt nhân trung của người điên kia, Lâm Đại Việt nói, “Đây là thập tam châm của Quỷ Môn?”
Vương Mạnh đem cây châm vững vàng ghim xuống, rồi mới hướng Lâm Đại Việt gật đầu nói, “Vâng.”
Thập tam châm của Quỷ Môn là huyền kỹ của thầy thuốc, trị liệu bệnh điên bệnh tà ma quỷ quái rất có hiệu quả, chẳng qua là loại châm pháp này rất khó nắm chắc, đã vậy dùng nhiều còn dễ bị tổn hại âm đức.
Lúc này, người điên kia quả nhiên so với lúc nãy an tĩnh hơn nhiều, không lại nói mê sảng, mà là ngốc ngốc trợn to mắt, hai mắt trống rỗng.
Vương Mạnh đáp xong, lại cầm lấy một cây châm khác, hướng huyệt thiếu thương dưới ngón tay của người điên đâm xuống.
“Ngừng!” Lâm Đại Việt từ trên ghế nhảy dựng lên, ngăn cấm hắn, “Ngươi cùng hắn vốn không quen biết lại vì hắn dùng Quỷ Môn thập tam châm, không sợ tuyệt tự sao?”
Điền Thất nghĩ thầm, hắn vốn đã tuyệt tự.
Vương Mạnh cúi đầu, đáp, “Ta muốn làm thái y.”
Thần sắc Lâm Đại Việt hòa hoãn lại, “Ta nhận ngươi làm đóng cửa đệ tử thế nào?” (Đóng cửa đệ tử là vị đệ tử cuối cùng của 1 người. Sau đệ tử này sẽ không nhận thêm ai nữa.)
Điền Thất: “…”
Sự tình biến chuyển quá nhanh, nàng có chút theo không kịp.
Tới chiều, Điền Thất mang theo Vương Mạnh và sư phụ Lâm Đại Việt mà hắn mới bắt cóc được đi tìm Hoàng thượng phục mệnh. Lâm Đại Việt là thái y chuyên chữa bệnh cho Hoàng thượng, hắn ở trước mặt Kỷ Hành đem Vương Mạnh khen tùm lum, Điền Thất cũng đem Vương Mạnh khen tà la, rồi vô cùng cường điệu nói, “Hắn biết chữa bệnh thần kinh.”
Kỷ Hành nghe đến Điền Thất đem Vương Mạnh khen thành một đóa hoa, thế là cho hắn một cái thể diện, Kỷ Hành vươn tay ra, “Vậy ngươi lại đây nhìn xem mạch cho trẫm đi.”
Vương Mạnh vô cùng nghiêm túc bắt đầu xem mạch cho Hoàng thượng, sau đó tuôn ra một tràn từ ngữ chuyên nghiệp, Điền Thất và Kỷ Hành đều nghe không hiểu ra sao. Lâm Đại Việt ra sức đưa mắt ra hiệu cho Vương Mạnh để hắn ngừng lại, nhưng Vương Mạnh lại vì không tự tin nên vẫn cúi đầu, không nhận được cảnh cáo của sư phụ.
Kỷ Hành ngắt lời Vương Mạnh, “Ngươi trực tiếp nói thẳng, trẫm tới cùng có bệnh gì?”
“Hoàng thượng, ngài không có bệnh, chỉ là có chút nhu cầu tình dục không thỏa mãn.” (“dục cầu bất mãn”, ta dịch thẳng luôn)
“…”
“…”
“…”
Lâm Đại Việt có chút hối hận vì đã nhận người đồ đệ thế này.
Cuối cùng Kỷ Hành cũng không có xử phạt Vương Mạnh, nhưng cũng không có thưởng gì cho hắn, nếu mà thưởng liền thừa nhận chính mình có nhu cầu tình dục không đủ, tuy rằng hắn quả thật là đang không thỏa mãn dục vọng chút nào…
Bất kỳ một người nam nhân bình thường, hơn hai mươi tuổi, long tinh hổ mãnh, đều khó có khả năng bị đôi tay vô cùng đơn giản làm cho thỏa mãn, ngươi nói có đúng không?
Ừm, mấy ngày nay mộng xuân của hắn lại có nội dung mới, tổng là mơ thấy Điền Thất phồng lên đôi môi hồng đào mà hôn tiểu huynh đệ của hắn. Không chỉ hôn, còn vươn lưỡi ra liếm…
Thôi được, không cần nằm mộng đi nữa, thì lúc này hắn chỉ cần vừa nhắm mắt liền có thể nghĩ đến cảnh tưởng đó, hình ảnh kia chân thật được giống như là đã từng có, hắn tổng là nhớ tới thì càng dục vọng không xong.
Kỷ Hành nghĩ, hiện tại Điền Thất đã có thể hoàn toàn thả tay ra chơi đùa với tiểu huynh đệ của hắn, như vậy về việc này thì hai người đại khái là cũng nên đến lúc càng tiến một bước. Hắn muốn tuần tự tiến hành, chậm rãi đem tiểu biến thái ăn vào trong bụng, cho nên, không bằng để cho Điền Thất hôn tiểu huynh đệ của hắn một cái đi?
Chỉ là không biết Điền Thất có chịu hay không, Kỷ Hành nghĩ phải thăm dò Điền Thất trước cái đã.
Thế là hắn ra ngoài tìm Điền Thất, tiểu biến thái đang cùng Như Ý ngồi ở dưới mái hiên cung Càn Thanh ăn vặt. Quả hạch đào lớn cỡ trứng gà, Điền Thất nâng cái chùy nhỏ, đập một cái dập nát, rồi đem nhân hạch đào lấy ra đưa cho Như Ý, Như Ý cầm lấy bỏ vào miệng chậm rì rì nhai. Kỳ thật nó đã có sẵn rất nhiều loại nhân hạch đào đủ hương vị để ăn, nhưng mà nó liền thích xem quá trình mà Điền Thất lột bỏ hạch đào, thế là cũng ăn được ngon lành say sưa.
Kỷ Hành nhìn Điền Thất lại đem một cái hạch đào khác đập nát, lúc này không biết vì sao hắn tự nhiên có một vài liên tưởng không được tốt cho lắm.
Điền Thất cầm một quả hạch đào nhỏ hơn, để ở trong miệng, crắc một cái, cắn nứt ra.
Kỷ Hành: “…”
Hắn đột nhiên liền cảm thấy phía dưới căng thẳng, giống như là một ngụm này đang thực sự cắn lấy trứng trứng đáng thương của hắn. Kỷ Hành hồi tưởng lại thống khổ đã từng gặp qua, rốt cuộc hắn lắc lắc đầu, vẫn là thôi đi. Răng của tiểu biến thái này tốt quá, lỡ đến lúc đó kích động lên, coi hắn là hạch đào mà cắn, vậy thì cuộc sống vui tươi sau này của hắn e là cũng chỉ còn lại có gõ mõ mà thôi.
Thế là Kỷ Hành có chút thất vọng và tiếc nuối, nhưng hắn rất nhanh nổi lên tinh thần. Hắn và Điền Thất đều như keo như sơn như vậy rồi, cũng là lúc đi đến một bước cuối cùng.
Hắn lập tức nóng lòng muốn thử. Suy xét đến kinh nghiệm của chính mình tại cái lĩnh vực đoạn tụ này hoàn toàn là chỗ trống, vì để lúc đó biểu hiện được tốt chút, Kỷ Hành đặc biệt tìm về một quyển sách giáo khoa nói về các chiêu thức long dương, rồi dốc lòng nghiên cứu. Quyển sách này chế tác thật tinh mỹ, văn hay chữ đẹp, tranh minh họa tinh tế rất giống thật, nghe nói đây là quyển sách chắc chắn phải đọc, các vị đoạn tụ đều không thể bỏ qua.
Cảm tưởng của Hoàng đế bệ hạ sau khi đọc: Hiệu quả trợ ói của quyển sách này đặc biệt tốt.