Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám! - Chương 47
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!
- Chương 47 - Phi lễ
Phản ứng của Kỷ Hành so với Điền Thất lại hoàn toàn tương phản. Trong giây phút mà hắn hôn Điền Thất, những tâm tư tình cảm mà hắn kềm chế bấy lâu nay rốt cuộc bùng nổ, như sóng lớn vỗ trời, như bão táp phong ba. Bốn cánh môi chạm nhau, Kỷ Hành chỉ ngừng lại một chút, liền hé miệng, bao trùm hết làn môi của Điền Thất, rồi dùng lực ma sát.
Hắn ngậm lấy môi nàng, duỗi đầu lưỡi men theo hình dáng đôi môi mà câu quét, đôi môi khô ráo bị nước bọt thấm ướt, hắn nhâm nhi thưởng thức sự căng bóng mềm mại xinh đẹp này, quả thật là mỹ vị nhân gian. Kỷ Hành còn không thỏa mãn, lại đem đầu lưỡi hướng ra ngoài vươn vươn, dùng mặt lưỡi áp lấy đôi môi của Điền Thất mà cực lực ma sát.
Cảm giác sâu sắc khi làn môi bị dùng lực áp bách khiến cho Điền Thất đang đờ người ra có chút phản ứng, nàng không chịu nổi mà nhíu mày.
Kỷ Hành bất mãn đối phương không có nửa điểm đáp lại, liền đem môi trên của Điền Thất hàm vào trong miệng, nhẹ nhàng mà cắn một chút.
Điền Thất bị đau rên lên, chóp mũi phát ra từng tiếng ngâm khẽ dồn dập. Tim của Kỷ Hành đã sớm đập loạn, giờ phút này hắn nhắm chặt hai mắt, nghe đến tiếng nỉ non tựa như là tình đến chỗ sâu này, thì nhất thời toàn thân giống như dâng lên một cổ sóng nhiệt, từ dưới lủi thẳng lên, xông đến trên trán, khiến cho mạch máu liên tục nhảy thình thịch. Hắn cưỡng ép mở ra môi răng của Điền Thất, tiến quân thần tốc, tiến vào trong miệng.
Điền Thất vốn vì ban nãy nói chưa xong mà môi răng đang ở vào trạng thái nửa khép, thế nên giờ phút này dễ như trở bàn tay liền bị đối phương phá được. Kỷ Hành một khi đã đắc thủ thì như cá gặp nước, đầu lưỡi của hắn linh hoạt thuận theo lợi của Điền Thất mà quét từng chút từng chút một, đem tất cả đều xâm lược một lần, sau đó lại duỗi lưỡi trở lại bên trong miệng nàng, đem đầu lưỡi của hắn đè lên mặt lưỡi của nàng.
Điền Thất theo bản năng muốn dùng đầu lưỡi đem dị vật trong miệng đẩy ra ngoài. Nhưng nàng không biết rằng động tác này của bản thân lại là một sự khiêu khích trí mệnh, Kỷ Hành cố ý đem lưỡi cong lên trên, đem gốc lưỡi nhắm ngay lưỡi của Điền Thất, cảm thụ đến cái lưỡi thơm to mềm mại của Điền Thất đối với gốc lưỡi của hắn đẩy từng chút, một trận cảm giác tê dại từ lưỡi chảy đến trái tim hắn, tiện đà truyền hướng tứ chi bách hài.
Thật là muốn điên!
Kỷ Hành hơi hơi lui ra ngoài. Điền Thất theo bản năng cho rằng bản thân đã đem hắn đuổi đi, lưỡi của nàng theo lực đạp chưa kịp thu lại mà hướng ra ngoài vươn, nào ngờ hắn thế nhưng lại xâm lược trở lại, dùng tay nhéo cằm của nàng bức bách miệng của nàng mở lớn hơn, sau đó há miệng hung hăng bú mút lưỡi của nàng.
Điền Thất chỉ thấy hồn của chính mình đều bị hắn hấp không còn!
Chút ít thần trí mà nàng không dễ dàng khôi phục liền như vậy tản mạn khắp nơi lần nữa, đầu óc trở vè chỗ trống, cánh tay vốn mới nâng lên để đẩy Kỷ Hành ra ngoài bây giờ không còn khí lực, không tự giác sửa lại đỡ lấy lồng ngực cua hắn, thậm chí ngay cả hai chân của nàng đều có chút nhũn ra, chống đỡ thân thể không nỗi, đứng đứng liền chậm rãi cong người, thân thể thuận theo vách tường trượt xuống dưới.
Kỷ Hành đúng lúc đỡ lấy eo nàng, cánh tay hắn dần dần buộc chặt, bức bách nàng cùng hắn gắt gao kề sát.
Điền Thất cảm thấy bản thân mình giống như đã mềm thành một đoàn bột. Giờ phút này nàng mở to hai mắt, bởi vì hai người cách được quá gần, nên bộ mặt của người trước mắt có chút mơ hồ. Nàng thấy được hàng mi của hắn khép lại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi vừa dài vừa rậm giống như là hai chiếc lá thông rậm rạp, nàng chớp chớp mắt, thấy được hai chiếc lá thông đang hơi hơi rung động. Trái tim nàng cũng cùng rung động theo, trong nhất thời nàng hoảng loạn, xấu hổ, hoang mang, tức giận không biết phải làm sao, các loại tâm tình dũng mãnh vào trái tim, cơ hồ muốn chen nổ lồng ngực đơn bạc kia của nàng. Nàng đột nhiên điên cuồn muốn kết thúc tất cả chuyện này, thế là không chút do dự cắn xuống.
Kỷ Hành vốn đang hấp mút lưỡi của Điền Thất, cảm giác được Điền Thất muốn cắn hắn, thế là hắn nhanh chóng buông nàng ra, lui lại.
Nhưng mà hắn rút về, Điền Thất lại không rút, trên dưới hai hàm răng nặng nề cắn xuống cái lưỡi của chính nàng.
“Oa!!!”
Thịnh An Hoài canh ở bên ngoài nghe thấy bên trong căn phòng vốn an thĩnh hồi lâu lại đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm, thì trái tim yếu đuối chịu không nổi run lên, trong lòng ông ta buồn bực. Hoàng thượng ngày tới cùng đang chơi đùa cái gì vậy nha…Qủa thật là tên đại biến thái!
Bên trong, Điền Thất dùng đôi tay che miệng, nước mắt thiếu chút rơi xuống.
Đau quá!
Kỷ Hành ý thức đến chuyện gì đang xảy ra, liền có chút đau lòng, có chút lo lắng, lại có chút buồn cười, hắn nhẹ nhàng kéo tay của Điền Thất, “Ta nhìn xem.”
Điền Thất nghe hắn nói thế, đem miệng che càng kỹ.
Kỷ Hành nói, “Buông tay, cái gì ta cũng không làm.”
…Kiến quyết không buông!
Kỷ Hành đành phải dọa nạt nàng, “Nếu như chảy máu, thì sẽ chết người. Có nghe nói qua cắn lưỡi tự sát chưa?”
Không có loại uy hiếp nào so với sống chết càng nghiêm trọng, Điền Thất dứt khoát buông tay há mồm, lè lưỡi cho Kỷ Hành xem.
Kỷ Hành nâng cằm Điền Thất cẩn thận nhìn nhìn, hoàn hảo, không chảy máu. Hắn yên lòng, lại nhìn đầu lưỡi hồng hào nõn nà kia, trong hòng hắn lại có chút không khống chế được.
Điền Thất phát hiện thấy ánh mắt của Kỷ Hành khác thường, lập tức bịt miệng lại, cảnh giác nhìn hắn.
Kỷ Hành cũng đang cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt mang theo thần sắc có bệnh của Điền Thất đã sớm bị vẻ đỏ bừng đầy mặt lật đổ, hai mắt nàng nén lệ, đôi mắt trừng được tròn xoe, giống như là con vật nhỏ bị ăn hiếp lại không dám phản kháng. Trái tim Kỷ Hành đã hóa thành một dòng xuân thủy, hắn khép mi mỉm cười, giơ ngón tay lên điểm điểm mu bàn tay của Điền Thất, nói: “Không phải ngươi nói đã sớm muốn phi lễ trẫm sao, bây giờ đạt được ước muốn, còn giả vờ giả vịt gì nữa?”
Điền Thất xấu hổi và giận dữ chịu không nổi. Cuộc đời này của nàng nói vớ nói vẩn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, hận không thể đem từng chữ từng câu tác nghiệt đã nói qua cắn nuốt hết trở về.
Kỷ Hành không lại đùa Điền Thất, mà bắt lấy một cái tay của nàng, “Đi thôi.”
Điền Thất chẳng hiểu ra sao, đem tay rút rút lại, chỉ là…Rút không được…
Thịnh An Hoài thấy được Hoàng thượng dắt tay Điền Thất đi ra, liền ho khan một tiếng, rồi nhìn hai bên một chút, may mà không có ai, “Hoàng thượng.” Thịnh An Hoài chỉ kêu một tiếng, ánh mắt cố ý ngừng ở đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người. Loại chuyện này chỉ cần một mình ông biết là đủ…
Kỷ Hành liền buông tay Điền Thất ra, quay mặt nhìn nhìn nàng, phát hiện được tiểu biến thái còn đang thẹn thùng, Kỷ Hành không muốn đem nàng bức được quá mức, thế là nói, “Ngươi đi về trước đi.”
“Nô tài cáo lui.” Điền Thất lớn miệng nói xong, liền xoay người rời đi. Đi ra ngoài mấy bước, lập tức bỏ chạy như điên.
Kỷ Hành nghỉ chân hình bóng lưng hoảng loạn rời đi của Điền Thất, mặt mày mang cười.
Mãi đến khi bóng lưng của Điền Thất biến mất, Kỷ Hành mới xoay người đi về hướng cung Càn Thanh. Một đường này hắn vừa đi vừa hồi vị trận kích hôn lúc nãy của hai người, nghĩ nghĩ trên mặt cũng dâng lên một trận nóng, vành tai nổi nhàn nhạt hồng, sau lại nghĩ tới vẻ thẹn thùng cùng kích động của Điền Thất, thì không tự giác cười lên.
Thịnh An Hoài rất lo lắng, hoàng thượng sẽ không là bị ngốc đi…
Rất nhanh, sự lo lắng của ông ta liền trở thành hiện thực. Hoàng thượng cúi đầu bước nhanh, đi đến bậc thang trước cũng Càn Thanh, rồi đi tiếp về phía trước, “Đùng” một cái, đụng vào trên cây trụ lớn màu đỏ thắm trước cung.
Thịnh An Hòai: “…” Hoàng thượng quả nhiên là ngốc…
Thủ vệ và tiểu thái giám ngoài điện gặp được cơn dị biến này, đều bị dọa quỳ hết xuống.
Kỷ Hành không để ý, mở hồ không quan tâm sờ sờ trán, rồi thay đổi phương hướng tiếp tục đi.
Thịnh An Hoài: “…”