Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám! - Chương 104
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!
- Chương 104 - Chương cuối
Quý Chiêu hoảng thần, đi mời một vị đại phu có danh tiếng càng lớn hơn cho hắn, kết quả thăm khám của vị đại phu này vẫn là “Bệnh tim”, cho thuốc không khác mấy với đại phu ban đầu.
Nàng thật là đau lòng muốn chết, ngày ngày đêm đêm ân cần chăm sóc, Kỷ Hành được nàng săn sóc đối đãi như vậy, thì càng không bỏ được mà khỏe lên. Tưởng tượng đến một khi hắn khỏe, nàng lập tức muốn đi, thì Kỷ Hành càng thêm khó ăn khó ngủ, càng thêm nhiệt tình giày xéo chính mình. Hắn cũng không mở miệng cầu nàng lưu lại, mà ngẫu nhiên còn bày ra thái độ tùy ý nàng đi hay ở, nhưng mà Quý Chiêu làm sao có thể yên tâm rời đi.
Đại phu ở đây chung quy không bằng những danh y ở Thái y viện. Quý Chiêu muốn đem Kỷ Hành đưa về Kinh thành, Kỷ Hành mới vừa nghe đến quyết định này, liền vội vã la lên, “Nàng muốn đưa ta đi?”
Quý Chiêu vội vàng an ủi hắn, “Không phải, ta… Ta đưa chàng trở về chữa bệnh.” Thấy hắn thất lạc cúi đầu, nàng còn nói thêm, “Ta cùng chàng trở về.”
Hai người liền như thế mà trở lại Kinh thành, một đường bôn ba mệt nhọc, đừng nói là Kỷ Hành, ngay cả Quý Chiêu cũng có chút tiều tụy. Kỳ thật Kỷ Hành cũng không dám chơi chiêu quá mức —- nếu hắn đem thân thể làm cho suy sụp triệt để, thì cuộc sống gối chăn của A Chiêu ai tới bảo đảm nha?
Trở lại Kinh thành rồi, Kỷ Hành bắt đầu chơi trò vô lại, hắn giả vờ ngủ rồi nắm chặt tay của Quý Chiêu không buông, Quý Chiêu đành phải cùng theo hắn đi vào Hoàng cung. Thái hậu biết con trai sinh bệnh, chân không kịp chạm đất mà mang theo Như Ý tới xem Kỷ Hành.
Lúc này Kỷ Hành đã gầy xuống tận ba vòng, ngay cả cằm đều biến nhọn. Thái hậu thế nhưng vừa nhìn liền không nhận ra đây là con trai của mình.
Như Ý đứng ở bên giường, đem hai tay chống nạnh như một tiểu bá vương, nó cúi đầu mà nhìn người đang nằm trên giường rồng, sau đó nó quay đầu hỏi Quý Chiêu ở bên cạnh, “Điền Thất, đây là ai vậy?”
Kỷ Hành đang giả ngủ bị câu nói này chọc tức đến mức “Mơ màng tỉnh lại”.
Thái hậu đã sớm bắt đầu lau nước mắt, chẳng qua vừa rồi sợ đánh thức con trai nên không dám lên tiếng khóc lớn, lúc này thấy được con tỉnh, rốt cuộc bà không cần ngộp.
Như Ý thấy Thái hậu khóc, nó không rõ vì sao, nên cũng bị dọa khóc lớn lên, vừa khóc vừa còn bắt chước Thái hậu nói, “Con trai của ta…”
Quý Chiêu bịt miệng nó lại.
Kỷ Hành tức đến đau hết cả ngực, hắn quay đầu đi, “Oa” một phát phun ra ngụm máu, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy tới trên cái gối đầu màu vàng sáng, nhìn mà ghê người.
Thái hậu gấp chết được, vội vàng liên thanh kêu người truyền Thái y.
Quý Chiêu thấy hắn như vậy, cũng đau lòng đến rơi nước mắt.
Kỷ Hành đem Thái y vẫy lui, hắn kêu Quý Chiêu mang Như Ý đi ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn hắn cùng Thái hậu.
Thái hậu đã tự mình mơ mộng ra một kịch bản kiểu “Hoàng thượng gặp được ám sát, bản thân bị trọng thương cửu tử nhất sinh bỏ chạy về Kinh thành”, hiện tại thấy được con trai suy yếu như vậy, bà cũng không nhẫn tâm truy hỏi, chỉ là không ngừng khóc rồi khóc.
Kỷ Hành chủ động nới với bà, “Mẫu hậu, phụ hoàng mới là thủ phạm thật sự sát hại cả nhà Quý tiên sinh.”
Thái hậu sửng sốt, buột miệng nói: “Lão vương bát —-” đản kia đây là có ý gì… May mà đúng lúc dừng miệng, bà lau lau khóe mắt, “Có thật không?”
(“Vương bát” là từ chửi chỉ những người đàn ông thông dâm với vợ của người khác. Vương bát đản: có nghĩa là mắng người nọ là “dã chủng” là đứa trẻ do mẹ nó thông dâm với người ngoài sinh ra, đây là câu chửi vô cùng ác độc, mang nghĩa thậm tệ, chứ không nhất thiết thực tế là người bị mắng có bối cảnh như vậy. Giống Việt Nam mình hay chửi phong long ý.)
“Thật còn hơn chữ thật.”
“Việc đó và chuyện con bị thương có quan hệ gì với nhau?”
“Mẫu hậu, A Chiêu biết chuyện này, nàng muốn rời bỏ ta.”
Thái hậu nhíu mày, cảm thấy Quý Chiêu rất không biết điều, “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”
Kỷ Hành chưa trả lời, chỉ không biết làm sao lắc đầu. Thái hậu cũng cảm thấy lời này của mình có vẻ vô sỉ chút, tiên hoàng là loại phẩm hạnh nào bà biết rõ ràng vô cùng, Quý Thanh Vân thuần túy là vô tội, uổng đưa tánh mạng, hiện tại còn muốn bức cưới khuê nữ của người ta, tựa hồ không được phúc hậu cho lắm.
“Đã như vậy, liền cho nàng chút tiền, để nàng đi là được.” Thái hậu nói.
“Nhưng mà con không cách được nàng.”
Thái hậu nhìn thần sắc có bệnh của con mình, lão bà bà đây đột nhiên thông suốt, “Bệnh này của con đừng nói là vì nàng mà có nha?”
Kỷ Hành khẽ gật đầu. Hắn tự nhiên sẽ không nói với bà, đây kỳ thật là do chính hắn làm.
Lần này đến phiên Thái hậu đau tim. Bà cũng không biết mình đây là lo lắng bệnh tình của con trai nhiều một ít, hay là tức điên vì hắn không ra hồn nhiều hơn một ít. Vì một cái cô nương, hắn liền nháo thành như vậy. Mấu chốt là cô nương kia chẳng qua uy hiếp một chút mà thôi, còn chưa có chân chính bỏ đi nha, mà hắn đã muốn chết muốn sống, nếu như Quý Chiêu thật sự đi…
Thái hậu không dám nghĩ tới hậu quả.
“Ta đi khuyên nhủ nàng.” Bà lưu lại câu nói này, liền đi ra.
Kỷ Hành cũng không trông cậy vào Thái hậu có thể khuyên được Quý Chiêu. Những lời hắn nói vừa nãy, chính là vì muốn ám hiệu Thái hậu không cần khó xử Quý Chiêu.
***
Quý Chiêu ở bên ngoài cùng Như Ý chơi một hồi, Thái hậu đột nhiên lại dẫn nàng đến cung Từ Ninh, Như Ý bị nhũ mẫu ôm đi.
Trong phòng khách cung Từ Ninh, Thái hậu vẫy lui tất cả mọi người, Quý Chiêu cảm thấy bà đại khái là có chuyện muốn nói, thế là chuẩn bị làm ra vẻ chăm chú lắng nghe. Thái hậu nương nương nhìn Bồ Tát trong phòng khách, rồi lại nhìn Thái Thượng Lão Quân, chợt bà có chút chột dạ, liền đem Quý Chiêu đưa tới một căn phòng nhỏ hơn ở bên cạnh.
“Chuyện của ngươi ai gia đều biết.” Thái hậu nói, “Ngươi có thể vì thù nhà mà buông tha cho vị trí Hoàng hậu, cũng xem như có khí khái.”
Quý Chiêu cúi đầu đáp, “Thái hậu nương nương quá khen, đây chỉ là lẽ thường của con người.”
“Ngươi thật bỏ được rời khỏi Hoàng thượng sao?”
Quý Chiêu thở dài, “Bỏ không được lại làm sao đâu.”
“Xem ra ý ngươi đã quyết?”
Quý Chiêu khẽ gật đầu.
“Dù là sau khi ngươi đi, Hoàng thượng sẽ chết?”
“Hắn sẽ không chết, ta sẽ chờ hắn trị hết bệnh mới đi.”
“Nếu ngươi khăng khăng muốn đi, bệnh của hắn e là rất khó tốt lên.”
“Ta…”
Thái hậu không chờ nàng nói chuyện, cắt lời nàng mà nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi sở dĩ không muốn gả cho Hoàng thượng, chính là vì cha của hắn là kẻ thù giết cha ngươi đúng không?”
Quý Chiêu gật gật đầu, “Vâng.”
“Như vậy, nếu như có người giúp ngươi giết kẻ thù giết cha của ngươi, người kia chính là ân nhân của ngươi đúng không?”
“Đó là đương nhiên, nhưng mà…”
“Nếu ân nhân của ngươi muốn ngươi gả cho con trai của hắn, ngươi có bằng lòng lấy thân tới báo đáp ân nghĩa không?”
“Ta…”
“Ngươi có thể vì thù hận mà không gả, tự nhiên cũng nên vì ân tình mà gả, như vậy mới công bằng.”
“Ta… Ta bằng lòng.”
Thái hậu đột nhiên cười, bà từ từ nói, “Năm Thuần Đạo hai mươi lăm, tiên hoàng còn chưa có đến bốn mươi tuổi, chính là lúc đang độ tuổi xuân, lại bất ngờ nhiễm bệnh nặng, không trị mà vong.” Bà nói xong lời cuối cùng, trong ngữ khí mơ hồ lộ ra một tia khoái ý.
Đây là sự thật, nhưng vì sao Thái hậu lại đột nhiên đề cập chuyện này? Quý Chiêu có chút nghi ngờ, chợt nàng giống như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nhìn Thái hậu.
“Ngươi rất thông minh.” Thái hậu cười nói, “Không sai, chính là như ngươi nghĩ vậy. Lúc ấy rất nhiều người đều hoài nghi tiên hoàng chết quá kỳ quặc, nhưng bọn hắn tìm không được bất kỳ chứng cứ nào. Đây là chuyện lợi hại nhất mà cuộc đời này ta làm qua.”
Quý Chiêu thình lình nghe được bí mật như vậy, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, “Vì, vì sao?”
“Vì sao?” Thái hậu lạnh lẽo cười, “Còn có thể vì sao, nếu như hắn không làm xằng làm bậy đến như thế, đem mẫu tử chúng ta ép lên tuyệt lộ, ta cũng không đến mức tàn nhẫn ra tay như vậy. Đừng nói là một lần, hắn chính là chết nghìn lần vạn lần, cũng là đáng đời.”
Một người nữ nhân, phải tuyệt vọng đến mức nào, mới tàn nhẫn được tâm địa giết chết trượng phu của mình a? Tuy Quý Chiêu chấn kinh, nhưng rồi lại vô cùng lý giải tình cảnh của Thái hậu, nàng một chút cũng không thấy Thái hậu tàn nhẫn, ngược lại cảm thấy bà quả cảm mà kiên cường, người nữ nhân này làm như thế, cũng là vì bảo vệ chính mình cùng con trai.
“Loại chuyện này ta vốn định mang vào trong quan tài, nhưng Hoàng thượng bởi vì ngươi muốn đi mà lại triền miên giường bệnh, ta làm nương sao có thể nhẫn tâm… Cho nên, ta là ân nhân của ngươi, hiện tại ta muốn để ngươi gả cho con trai của ta, ngươi đồng ý hay không đồng ý?”
“Ta… Ta…” Quý Chiêu chấn kinh quá mức, nhất thời có chút nói lắp.
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy không bằng hiện tại đến cung Càn Thanh cầm dao đâm chết đứa con ngốc kia của ta đi thôi, cũng tốt hơn để hắn thời thời khắc khắc bị giày vò.”
“Ta đồng ý.”
Thái hậu liền yên tâm, “Nói thật, nếu phụ thân ngươi ở trên trời nhìn ngươi, hắn tất nhiên cũng hi vọng ngươi đồng ý.”
Mắt Quý Chiêu đỏ lên.
Ngươi là một cô nương thông minh, khó được là tâm tính cũng tốt. Kỳ thật điểm khó được nhất trên người ngươi chính là vận khí tốt, cũng bởi vì vận khí tốt, ngươi mới gặp con của ta. Nữ nhân cho dù tu mười kiếp, cũng chưa hẳn có thể tu luyện được một người nam nhân thật lòng đối đãi ngươi. Nếu ngươi không biết trân quý, chẳng những là cô phụ hắn, còn cô phụ thân nhân đã mất của ngươi, cũng cô phụ phúc duyên mà mười kiếp ngươi tu luyện có được. Lời ta nói đến đây, chính ngươi cẩn thận mà suy nghĩ đi.”
Quý Chiêu khóc khẽ gật đầu.
Sau khi ra cung Từ Ninh, Quý Chiêu lại đi cung Càn Thanh. Kỷ Hành vốn ngồi ở trên giường há mồm ừng ực uống thuốc bổ, nghe đến bước chân của Quý Chiêu, hắn lập tức đem thuốc ném xuống đất, một lần nữa nằm xuống giường.
Lúc Quý Chiêu đi tới, thấy được một cái chén vỡ nát trên mặt đất, còn có nước thuốc tung tóe, nhìn thê thảm vô cùng, nàng định dọn dẹp Kỷ Hành lại ngăn cản nàng, “Không cho phép nàng làm nhữg việc này.” Nói xong, ra sức hướng về bên ngoài kêu to, đưa tới hai cung nữ vào dọn dẹp.
“Sao bên cạnh chàng không có ai thế này.” Quý Chiêu nhíu mày nói. Đây tự nhiên không phải là người khác lười biếng, mà là do hắn bình lui tất cả mọi người.
Kỷ Hành không muốn nói những chuyện tào lao này với nàng, hắn nằm ở trên giường, nắm tay nàng cười nói, “Nàng cũng mệt rồi, nằm xuống nghỉ một chút nha?”
Quý Chiêu đem bàn tay gầy như cái que của hắn ôm vào ngực, nghiêm túc nhìn hắn, “Chàng phải nhanh khỏe lên đó.”
Kỷ Hành khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, không có cửa đâu.
“Chàng nhanh khỏe lên, để chúng ta còn thành thân.”
“!!!” Kỷ Hành bỗng nhiên đứng dậy, kinh hỉ nhìn nàng, “Thật?!”
Nàng dùng sức gật đầu.
***
Triệu chứng ho ra máu của Kỷ Hành tự động biến mất sau khi khi Quý Chiêu đồng ý thành thân với hắn, đương nhiên bệnh của hắn cũng không tính khỏi hẳn. Trước đó thân thể của hắn bị hắn tự đập được có chút gầy yếu, cần cực kỳ bù đắp một chút. Thế là Hoàng đế bệ hạ triển khai kỳ hạn cường thân kiện thể trong vòng một tháng. Thân thể căn bản của hắn vốn là tốt, mỗi ngày lại rèn luyện thích hợp, cộng thêm các Thái y tỉ mỉ phối chế thuốc bổ cho hắn, cứ vậy qua một tháng, thân thể của hắn đã tốt không kém ban đầu. Tất cả thủ tục trước đại hôn đều đã chuẩn bị xong xuôi, Hoàng đế bệ hạ muốn thành thân.
Vì để cho hôn lễ của mình càng thêm thú vị, Kỷ Hành cự tuyệt phương án đại hôn lệ thường của Hoàng đế, hắn muốn thành thân giống như người bình thường, nào là bái lạy trời đất, mời bạn bè người thân cùng nhau uống uống rượu mừng vân vân.
Quan viên Lễ bộ vì chuyện này mà gần như mệt thành con chó, đại hôn của Hoàng thượng vừa muốn bình thường lại cũng muốn không bình thường, từng cái khâu đều phải chỉnh sửa, chỉ riêng việc lạy trời đất liền tranh luận mất hai ngày. Kỷ thật Kỷ Hành cũng không phải rất lưu ý những vấn đề về tình tiết kia, cái hắn muốn đơn giản là vui mừng, là sung sướng, là mọi người đều tới nói chúc mừng, mà không phải là uy nghiêm hết thứ này đến thứ khác.
Ngày đại hôn, Kỷ Hành mặc một bộ long bào màu đỏ, cưỡi con ngựa cao to tự mình chạy tới trước nhà của Quý Chiêu để nghênh đón tân nương của mình, đây là chuyện xưa nay chưa từng có trong lịch sử hôn lễ của Hoàng đế các triều đại. Hỉ kiệu mà Quý Chiêu ngồi cũng không phải là loại có màu hạnh hoàng của Hoàng hậu, mà là màu đỏ thẫm, vô cùng vui mừng.
(Màu của Hoàng đế là minh hoàng, là màu vàng kim sáng, còn màu của Hoàng hậu là màu hạnh hoàng, là màu vàng cam của quả hạnh (ở mình gọi là quả đào))
Như Ý cũng mặc màu đỏ hết cả người, trước ngực của nó còn đeo một đóa hoa lụa màu đỏ. Nó vẫn cho là người hôm nay thành thân chính là nó, nhũ mẫu sợ nó khóc nên cũng không có giải thích loại chuyện phức tạp này với đứa trẻ con.
Nơi cuối cùng được xác định dùng để bái đường chính là điện Giao Thái, lúc Như Ý bị nhũ mẫu mang đi tới điện Giao Thái thì nghi thức này đã kết thúc, nó thấy được Điền Thất bị người ta dẫn ra khỏi cửa, lập tức đi theo cùng.
Kỷ Hành bái đường xong, tự nhiên là phải đi bồi vài chén rượu. Hắn không có đem hỉ yến bố trí ở điện Hoàng Cực, mà trực tiếp đãi ở bên ngoài đài ngắm trăng trước cửa cung Càn Thanh, quan viên Lễ bộ đã không biết phải nói cái gì nữa, tóm lại Hoàng thượng cao hứng là được, tùy ý hắn ép buột thôi.
Mâm cỗ được chuẩn bị rất nhiều, cũng xem như là đại yến quần thần, trừ văn võ bá quan ra, một vài cung nữ thái giám tương đối có mặt mũi cũng ngồi vào bàn. Kỷ Hành đi từng bàn mời rượu, đem tất cả mọi người sợ quá chừng chừng, hắn uống một ngụm, bọn họ phải bồi một cốc, hơn nữa luôn không tự giác muốn quỳ xuống mà uống chén rượu này, trường hợp kia vô cùng thú vị.
Về phần mời rượu cho Hoàng thượng uống, trừ Trịnh Thiếu Phong ra đương nhiên là không ai dám. Ở một trình độ nào đó mà nói, Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn đối với Kỷ Hành, xem như là có thân phận “Anh vợ”, thế là hai vị này mời Hoàng thượng uống rượu rất là có chút sức lực.
Nháo một trận như vậy xong, Kỷ Hành lưu lại quan khách uống rượu, còn hắn thì đi động phòng.
Động phòng (danh từ): phòng cưới, phòng tân hôn. Sau lại nói chệch thành nghĩa bóng là xxoo
Động phòng ngay tại cung Không Ninh, hắn chỉ uống ngà say hai phần, mắt cười híp lại toàn là vui sướng, nhìn ai đều vô cùng thuận mắt, hắn tung bước nhẹ nhàng đi tìm tân nương của hắn.
Kết quả trong động phòng xuất hiện khách không mời mà đến.
Tân nương ngồi ở trên giường, trên đầu phủ khăn voan đỏ —- đây là hình ảnh bình thường, nhưng mà bên cạnh vị tân nương này có một đứa bé đang ngồi, trước ngực nó mang theo một đóa hoa đỏ, còn tự mình chụp lên đầu mình một chiếc khăn tay đỏ, nhưng mà khăn tay quá nhỏ, chỉ che khuất từ lỗ mũi trở lên.
Đứa bé còn đang nói chuyện, “Điền Thất, đây chính là động phòng sao?” Trong lúc nói chuyện nó hít hít thở thở, làm cho một góc chiếc khăn kia bị phe phẩy mà phập phà phập phồng theo.
Quý Chiêu đáp, “Ừ.”
“Một chút xíu cũng không tốt chơi.” Như Ý có chút thất vọng.
“Là không quá tốt, không bằng ngươi đi ra ngoài nhìn xem có cái gì khác không.”
“Được rồi, vậy ngươi chờ ta, ta đi nhìn xem có con khỉ không.”
“Ừ.”
Như Ý kéo khăn tay đỏ trên đầu xuống, sau đó nó liền thấy được phụ hoàng của nó, “Phụ hoàng, người tới đây làm gì?” Nó hỏi được rất là lẽ thẳng khí hùng.
Kỷ Hành lười phải nói chuyện với nó, trực tiếp nắm áo nó xách lên. Hiện tại hắn thật muốn đem thằng oắt con này vo rồi lại vo thành một cục sau đó quăng ra ngoài cửa sổ, nhưng mà phí tâm phí lực dưỡng nhiều năm như vậy, ngã té thành con chim ngốc cũng thật đáng tiếc. Vừa lúc, nhũ mẫu và hỉ nương đang ở trong phòng kề ăn vụng điểm tâm, lúc này nghe được Hoàng thượng tới sớm như vậy, hai người đều kinh hãi, vội vàng chạy ra.
Nhũ mẫu từ trong tay Kỷ Hành tiếp lấy Như Ý, ôm nó mà hỏa tốc rút lui khỏi hiện trường. Hỉ nương cẩn thận dùng hai tay nâng một cái đòn cân lên đưa cho Kỷ Hành.
Lễ nghi trong động phòng thật ra cũng rất rườm rà. Hỉ nương mang theo áp lực rất lớn giúp Hoàng thượng hoàn thành những việc đó, rốt cuộc có thể lui xuống.
Kỷ Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Quý Chiêu, mắt bốc lục quang. Hắn ăn chay quá lâu, cuối cùng cũng nghênh đón được bữa tối thịnh soạn này.
Quý Chiêu thấy vết sẹo bắt mắt dưới xương quai xanh của hắn, nàng đến gần mà nhẹ nhàng hôn lên nó, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi.”
“Đừng nói những chuyện này với ta.” hắn nằm xuống người nàng, không nhanh không chậm đẩy lưng hành động, khẽ cười, “Nàng chỉ cần thật vui vẻ cùng ta sống qua ngày là đủ.”
Bởi vì nguyên nhân ánh sáng, nên Kỷ Hành không có để màn giường xuống. Hắn muốn rõ rõ ràng ràng nhìn mỗi một tia mỗi một tấc của người trong lòng hắn.
Hai người tình đến chỗ nồng, ai cũng không có chú ý đến một trận tiếng vang nhỏ cách vách. Ngay sau đó, một thứ to như đá tảng từ trong cách vách bò ra, thò đầu bò vào gian phòng của bọn họ.
Một con rùa đen vừa tỉnh lại từ giấc ngủ đông, bụng đói kêu vang nên chẳng quan tâm sợ hãi, nó bò đến trước giường, nâng cái đầu lên, trong mắt ngập tràn mong đợi nhìn người ở trên giường.
Nó nghĩ thầm, trên tay nàng có cá.
Hoàn