Hoàng Hậu Chiêu Quốc - Chương 4
Hắn đáp: “Đương nhiên thái tử phi cũng là một ”
Ta vui vì
cũng giận vì gọi là “thái tử phi”
Ta làm thái tử phi gì hết
dám
Ta xoắn xuýt ngón tay buồn bực lâu nhỏ giọng hỏi:
“Hứa Hoán Chi ngươi sẽ cưới thế nào làm thê tử”
Hắn khẽ đáp:
“Ta Ta sẽ cưới một thể cùng luyện chữ cùng ngắm trăng cùng tiếng ve mùa hạ Ta sẽ đối với nàng khiến nàng mãi mãi ngây thơ trong sáng lo lắng phiền muộn Chúng sẽ thật nhiều con cái cùng bạc đầu”
Lúc lời ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh trăng đêm
Nghe xong kìm mà bật
Hắn bên cạnh nghiêng đầu
Tốt quá thật sự quá
đáng tiếc đó thể là
Ta mãi mãi nhớ đêm hôm
Gió thổi nhè nhẹ trăng sáng mờ ảo bóng trúc lay động xa xa vọng tiếng ve kêu cùng ếch nhái râm ran
—
Sau đó thái tử phế Hứa gia cũng liên lụy
Ta lén chạy đến gõ cửa nhà
Hắn mở cửa lưng vẫn thẳng nhưng trong mắt đã ánh lên nét ảm đạm
Hắn :
“Thái tử phi đừng đến nữa”
Thái tử đã mất nhưng vẫn là “thái tử phi”
Trên đường trở về đến sưng cả mắt
Sợ phát hiện trốn giả sơn bình tâm trạng
thấy tiếng phụ thân và trưởng
“A Sơ dạo thân cận với tên tiểu tử Hứa gia quá”
“Chuyện của thái tử chẳng lẽ Hứa gia dính líu ”
“Điều tra lâu Hứa gia là dòng thư hương trong sạch quả thực bất cứ nhược điểm nào”
“Vậy là ngươi điều tra đủ kỹ thôi”
Ta chạy đến báo cho Hứa Hoán Chi
tâm trí rối bời bước khỏi giả sơn liền trượt chân ngã thẳng xuống hồ nước
Nước hồ lạnh buốt tận xương sâu thẳm và vẩn đục
Ta vùng vẫy cố gắng ngoi lên mở mắt liền thấy đáy hồ—
Những bộ xương trắng chồng chất
Ta nhớ
Ta vốn dòng chính thống cũng chẳng huyết mạch cao quý gì
Ta là con của một thị
Trước năm bốn tuổi và nương sống trong tiểu viện hẻo lánh của Giang phủ
Ta tên
Ta sinh chỉ để làm thế thân cho trưởng nữ của Giang gia
Giang Minh Sơ bẩm sinh thân thể yếu ớt nếu nàng sống chỉ là một cái bóng tên
Nếu nàng chết chính là Giang Minh Sơ
Nàng muôn vàn yêu thương còn chẳng gì cả
vẫn vui vì nương nhất thế gian
Thế Giang Minh Sơ chết yểu
Ta trở thành Giang Minh Sơ
Họ ôm
Ta gào đến khản giọng từng tiếng từng tiếng gọi “Nương”
Nương kìm chạy giành
Một đôi tay thô bạo đẩy nàng xuống hồ
Nàng chật vật bò lên nhưng đè đầu xuống nước
Rất nhanh đó mặt hồ chỉ nổi lên vài bọt khí
Một trống giữa bèo nước lấp đầy hồ nước phẳng lặng như từng chuyện gì xảy
Ta vươn tay chạm những bộ xương trắng đáy hồ
Bộ nào mới là nương của
kéo khỏi nước
Không còn nương nữa
Không còn Hứa Hoán Chi nữa
Hứa gia khép tội bè đảng của thái tử gia sản tịch thu đàn ông làm nô đàn bà làm kỹ
Giá như lúc đó gọi “Nương” thì biết mấy
Giá như Hứa Hoán Chi thêm một lần nào nữa thì biết mấy
Tại gọi
Tại
Tại yêu
Tại là Giang Minh Sơ
Ta hận
Ta hận
Ta hận
11
Mang theo nỗi hận thấu xương vẫn giả vờ hiền lương thục đức
Lúc đầu còn tưởng Bạch Dực là đồng minh của
Cho đến khi thấy những lời tàn nhẫn
Hôm đó bên hồ sen trong Đông cung những đóa thanh liên nở rộ tiếng ếch kêu ngừng
Ta nghĩ cứ nhảy xuống đó là
Ta chết Bạch Dực cũng thể làm hoàng đế
Ta thực sự đã nhảy xuống
một bàn tay đã đỡ lấy
Ý thức mơ hồ rõ gương mặt đó
nhớ mùi hương của —
Hương mực hòa cùng hương trúc xanh
Là Hứa Hoán Chi
tìm lâu tìm khắp từng gương mặt trong Đông cung vẫn thấy
Không Hứa Hoán Chi
—
Đến lễ sắc phong hoàng hậu cung nhân trình danh sách lễ vật cho xem qua
Ta tờ danh sách trải rộng mắt bỗng nhiên bật
Trong đó bốn chữ “Dao Côn Mỹ Ngọc”
chữ “Dao” thiếu một nét phẩy
“Thái tử phi sai chữ chữ ‘Dao’ thêm một nét phẩy nữa”
“Ta theo ngươi ngươi cũng sai ”
“Thần kiêng húy mẫu thân nên đủ nét thái tử phi cần bắt chước”
Những ký ức ùa về từng cảnh tượng hiện lên rõ ràng
Cảm xúc trong lòng vỡ òa thành tiếng
Cung nữ hầu hạ chải tóc hoảng loạn biết làm
Một thái giám biết sắc mặt khác bước lên dịu dàng an ủi:
“Hoàng hậu đừng nữa chậm trễ giờ lành thì ”
Nói xong nhận lấy lược từ tay cung nữ nhẹ nhàng chải tóc cho
Ta đồng kính thấy rõ bóng dáng
Công tử như trúc vẫn như năm nào
Mỗi một đường lược chải qua tựa như đôi tay dịu dàng đang vuốt ve trái tim
Ta đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng —
“Một chải vợ chồng hòa thuận”
“Hai chải bách niên giai lão”
“Ba chải đầu bạc răng long”
Cuối cùng đã tìm Hứa Hoán Chi
Những khổ nạn mà số mệnh dành cho thể khiến biến thành một kẻ khác
Hắn chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt của :
“A Sơ trách nàng Thân thể đã còn lành lặn nhưng trái tim vẫn nguyên vẹn”
vì
Hứa Hoán Chi của như vì
Ta ngày đêm trằn trọc chỉ chờ đợi ngày hôm nay
Hứa Hoán Chi thẳng mặt Bạch Dực lúc mới nhận rằng đã bỏ sót một
Hắn cuối cùng cũng hiểu trong lòng là ai
“Thì là thì là ”
Bạch Dực lớn đắc ý
“Một con súc sinh tàn phế như ngươi trẫm sẽ khiến các ngươi chết chỗ chôn thân”
“Ồ ”
Ta kéo Hứa Hoán Chi lùi một bước rời khỏi đình giữa hồ hành lang bên ngoài
Bạch Dực cảnh giác định mở miệng—
Một ngọn lửa bùng lên bao trùm lấy đình giữa hồ
Hắn hét lên thất thanh trong biển lửa:
“Ngươi dám giết vua Người ”
những cung nhân rút lui từ đã biết đã trốn
Bên bờ hồ một bóng sẵn từ bao giờ
Lâm Diêu Thanh giương cung mũi tên nhắm thẳng Bạch Dực
Ta khẽ nhắc nhở :
“Ta đã sắp đặt cho ngày hôm nay— suốt bảy năm trời”
Nói xong trong đình bùng lên một luồng lửa khác
Là những bình rượu mà đập vỡ lúc nãy
Hắn vẫn ngừng gào thét phía
“Giang Minh Sơ Ngươi giết vua Ngươi sẽ tru di cửu tộc”
Cầu còn
Từ khi gặp Hứa Hoán Chi đã hạ quyết tâm khiến bọn họ trả giá bằng máu
Dù tan xương nát thịt hồn phi phách tán cũng hối hận
Ta đã dành bảy năm trời thêm với Hứa Hoán Chi dù chỉ một câu
Chỉ để âm thầm đưa đến bên cạnh Bạch Dực
Vì khoảnh khắc thể chậm trễ dù chỉ một giây
Ta thể để Hứa Hoán Chi xuất hiện mặt phụ thân và trưởng
Lần đầu tiên Bạch Dực chạm mặt Hứa Hoán Chi thực sự toát mồ hôi lạnh
may mắn thay nhận
Phải ai thể ngờ rằng—
Thiếu niên phong quang năm giờ là một thái giám thạo đời giỏi sắc mặt mà ứng phó
Ta sớm đã hé lộ từng chút manh mối khiến Bạch Dực nghi ngờ làm loạn hậu cung
Ta hiểu rõ tâm cơ thâm sâu của
Hắn nhất định bắt bằng chứng xác thực mới thể dùng nó để trừ khử
Vì thế cố ý cho lui những tai mắt mà gài bên cạnh lén dẫn theo tâm phúc đến đình giữa hồ gặp Lâm Diêu Thanh đã chờ sẵn ở đó
Tên nội gián của từ xa liếc mắt một cái lập tức chạy bẩm báo
Quả nhiên chỉ trong chốc lát Bạch Dực đã dẫn đến
đáng tiếc chẳng thấy ai cả
Chỉ một uống rượu ánh trăng bên cạnh là những bức thư ghi tên nhận
Hắn chắc chắn rằng đã phạm tội
Cơn giận ngùn ngụt bùng lên mà biết—
Người bên cạnh từ lâu đã Hứa Hoán Chi âm thầm sai lui hết
Chỉ còn đơn độc ai giúp đỡ
—
Hứa Hoán Chi đã mất bảy năm lặng lẽ theo lão thái giám tổng quản cần mẫn phục vụ
Đến khi lão tổng quản lui về liền tiến cử cho Bạch Dực
Bạch Dực nhớ vài lần từng lên tiếng hòa giải liền đồng ý
Hắn mơ cũng ngờ rằng—
Người mà yêu sâu sắc chính là kẻ mà từng thèm liếc mắt lấy một lần
—
Ngọn lửa bùng lên phía nắm tay Hứa Hoán Chi bước
Đột nhiên dừng hướng về phía xa cúi thật sâu
Ta theo ánh mắt —
Là một cung nữ thường ngày theo hầu Bạch Dực
Nàng khẽ gật đầu với chúng dẫn tiến về đình giữa hồ giúp dập lửa
Không còn ai ngoái về phía nữa
—
Lâm Diêu Thanh dẫn và Hứa Hoán Chi rời khỏi hoàng cung
Cuối cùng thể nắm tay cần buông nữa
Ta nghiêng đầu
Hắn đã cởi bỏ bộ y phục của thái giám khoác lên trường sam xanh biếc lưng vẫn thẳng như ngày nào
Hắn hỏi : “Nhìn gì ”
Ta đáp:
“Công tử thanh tao tựa ánh trăng sáng”
Hắn bật nhẹ nhàng gõ lên đầu một cái
—
Nghe trong cung vị hoàng hậu đã cùng hoàng đế chết cháy trong biển lửa
Còn để di thư rằng tất cả là do Giang gia cha con chủ mưu tự thấy với trời đất nên để tỏ tường
Một thái giám đồng lõa cũng để thư tuyệt mệnh từng chữ từng chữ bi thương kể về tai ương liên lụy
Tân hoàng đế kế vị thư mà lạnh sống lưng
Sau khi chém đầu phụ thân và trưởng lập tức ban đại xá thiên hạ hủy bỏ luật tru di tam tộc
—
Sông xanh nước biếc non cao mây trắng phong cảnh như tranh
Ta nắm chặt tay Hứa Hoán Chi từng buông lơi dù chỉ một giây
Hắn hỏi: “Chúng sẽ ”
Ta đáp:
“Đi đến nơi ánh trăng sáng rừng trúc rì rào tiếng ve mùa hạ tiếng ếch kêu cơn mưa”
“Chờ khi gió mát thổi đến sẽ dùng chặn giấy đè lên những tờ giấy bay tán loạn của Chúng sẽ cùng luyện chữ cùng thưởng nguyệt cùng già ”
Chỉ đáng tiếc…
“Chàng từng con cháu đầy đàn nhi tử nhi nữ quấn quýt bên chân”
“Chỉ riêng điều thể thực hiện cho ”
— Hoàn —