Hoàng Hậu Chiêu Quốc - Chương 3
8
Lâm quý phi đã thai
Bạch Dực từng với chỉ khi hạ sinh trưởng tử những nữ nhân khác trong hậu cung mới tư cách mang thai
giờ đây Lâm quý phi đã thai
Bạch Dực với ánh mắt đầy cảnh giác từng động tác đều cẩn thận dè chừng
Ta chỉ thấy buồn
Lâm quý phi với vẻ đắc ý ngạo mạn phô trương sự chiến thắng
Mà chỉ cảm thấy đáng thương thay cho nàng
Ngày hôm đó hiếm khi bên hồ sen lâu
Ta nghĩ lẽ cũng từng cơ hội một cuộc hôn nhân mỹ mãn
Dù thể viên mãn chí ít cũng hai đứa con đáng yêu
Sau khi thành thân với Bạch Dực nhanh đó đã mang thai đứa con đầu lòng
Lúc đó chỉ nghĩ là một thái tử ngây thơ lương thiện cuốn vòng xoáy tranh đấu quyền lực
Trong lòng vẫn chút thương cảm và đồng tình với
Khi mất đứa con đầu tiên phụ thân vô cùng bất mãn với trách mắng biết chăm sóc chu
Ta khi phụ thân rời run rẩy thật lâu một lời
Ta kéo theo thân thể hồi phục định đến an ủi nhưng khi ngang qua góc hành lang thấy tự lẩm bẩm một
“Hên là sinh … Hên là sinh …”
Chưa đầy hai tháng trong thư phòng ánh mắt ôn hòa luyện chữ dáng vẻ như nặng tình sâu nghĩa phía vẫn là mặt hồ đầy bèo xanh
Toàn thân lạnh toát
Ta bắt đầu nghi ngờ
Lần thứ hai mang thai vô cùng cẩn thận
Hắn vẫn như ngày ngày đến thăm
đứa trẻ trong bụng vẫn thể giữ
Ta âm thầm điều tra lâu cuối cùng phát hiện manh mối trong Thượng phục cục
Hắn dùng xạ hương và băng phiến xông lên y phục mỗi ngày mặc bộ y phục đó đến thăm
cùng lý do đưa vẫn là thể trạng yếu ớt
Lúc đó đau lòng
Nếu đứa bé đó thể chào đời bình an thì lẽ cả đời cũng chỉ một đứa con duy nhất
Thế nhưng khi thấy Bạch Dực lóc thảm thương thống khổ đến tuyệt vọng trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn
May mà sinh
Nếu đứa bé cũng trở thành một như … thì làm đây
Về chuyện Lâm Thư Nhiên mang thai vốn nghĩ rằng phụ thân và trưởng sẽ giận dữ vô cùng
ngoài dự đoán của bọn họ tỏ vô cùng bình thản
Đại ca thậm chí còn an ủi rằng cần vội con cái sẽ thôi
Khi rời vặn đụng Bạch Dực đang đến tẩm cung thăm
Huynh hành lễ đúng mực nhưng trong ánh mắt giấu nổi sự ngạo nghễ
Bạch Dực rõ ràng ánh mắt kích động
Hắn trút giận lên cung nhân hầu hạ nổi trận lôi đình cuối cùng vẫn là một tiểu thái giám to gan mấy câu giúp tìm một đường lui
Hắn cũng nán thêm giây nào phất tay áo rời
Ta cảm thấy từ khi Lâm quý phi cung Bạch Dực càng ngày càng kìm chế bản thân
Những chuyện như đây là từng
Phụ thân và trưởng luôn tự hào là danh môn vọng tộc dòng dõi chính thống từng cử chỉ lời đều vô tình mang theo sự kiêu ngạo khó chịu
Điều khiến một kẻ xuất thân từ thứ tử như Bạch Dực từ nhỏ đã luôn chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của kẻ khác cảm thấy vô cùng nhục nhã
nhẫn nhịn
Không chỉ nhẫn nhịn mà còn thể vui vẻ tươi mà đối diện với bọn họ
9
Bụng của Lâm quý phi ngày một lớn
Đại ca đến thăm mấy lần bóng gió nhiều điều
Những lời đại khái đã hiểu rõ
Có lẽ đứa bé trong bụng Lâm quý phi khi sinh sẽ ghi danh nghĩa của
Mỗi lần đại ca đến Bạch Dực căng thẳng một lần
Gần đến ngày sinh trong cung của Lâm quý phi vội vã chạy đến tìm rằng quý phi đau bụng dữ dội thỉnh đến chủ trì đại cục
Ta lập tức sai truyền thái y nhưng tiểu cung nữ đã truyền
Trong lòng thoáng nghi hoặc
Nếu đã thái y tìm làm gì
nhớ đến thân phận trung cung vẫn dẫn theo mấy cung nữ và thái giám thân tín đến đó
Vừa bước Ngọc Phù cung cánh cửa phía liền đóng sập
Lâm quý phi ung dung bậc thềm điện cao cao tại thượng nào vẻ gì là đau bụng chịu nổi
Bốn phía trong viện cung nhân cầm vũ khí vây chặt chỉ chực xông lên bất cứ lúc nào
Nếu nhớ lầm tất cả đều là trong cung của nàng
Nàng nghiêng đầu rạng rỡ vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên
“Tặc hoàng hậu thật đáng thương”
“Nếu Dực ca ca yêu ngươi ngươi vị trí hoàng hậu cũng chỉ là chịu đựng từng ngày mà thôi Chi bằng cho ngươi một sự giải thoát”
Nói xong nàng vung tay khẽ hiệu
Ánh mắt nàng tựa như đang thương hại một con vật sắp chết
Đám cung nhân vung đao lao đến những thị vệ theo lập tức bảo vệ giữa
Dưới ánh trăng tia sáng từ lưỡi kiếm lóe lên lạnh lẽo mùi máu tươi hòa cùng khí ẩm ướt nặng nề và mục rữa
Một tiểu thái giám áo lam chắn hứng trọn một nhát đao máu từ vết thương ngừng chảy
Thanh kiếm sắc bén đang từng bước ép sát chỉ còn cách một đường ranh sinh tử
Đột nhiên một thanh kiếm xé gió bay tới chặn nhát chém chí mạng
Người đến lẻn từ bức tường cung khoác chiến bào của cấm quân hoàng thành
Hắn vốn mang song kiếm lúc chỉ nắm một thanh đoản kiếm lập tức gia nhập vòng chiến
Thân ảnh linh hoạt như rồng lượn nước vung kiếm gọn gàng sạch sẽ nhanh chóng kết liễu đám thích khách
Thi thể la liệt khắp sân
Hắn thu kiếm quỳ một gối xuống
“Vi thần Lâm Diêu Thanh đến cứu giá chậm trễ”
Lâm Thư Nhiên gần như sụp đổ
“Ca đang làm gì Đây là hoàng…”
Chữ “hoàng” còn kịp thốt hết thì đã tiếng cửa cung vỡ tung cùng đội cấm quân xông chặn
Lâm Diêu Thanh giáng cho nàng một cái tát
“Muội chết thì đừng kéo cả nhà chết theo”
Lâm Thư Nhiên cái tát đánh cho lảo đảo ngã xuống ghế sắc mặt trắng bệch
Ta đoán nàng vốn định —
“Đây là do Bạch Dực sắp xếp”
Chỉ tiếc rằng từ đầu đến cuối kẻ mà nàng tưởng là đồng lõa vẫn từng xuất hiện
Lại là ngón nghề quen thuộc của Bạch Dực
Thực khi đến Ngọc Phù cung đã sai báo cho cấm quân còn đặc biệt nhắc tên Lâm Diêu Thanh
Ta và Lâm Diêu Thanh cũng xem như quen biết từ thuở thiếu niên từng gặp mặt vài lần
Một thanh niên đầy triển vọng nếu liên lụy vì cô biểu ngu xuẩn thật đành lòng
Ta đoán Lâm Thư Nhiên sẽ tay với nhưng ngờ nàng lớn gan đến
Bạch Dực dỗ ngày càng cao tay
một sai lầm do nàng gây thì chỉ nàng gánh chịu
Mưu sát hoàng hậu là tội tru di cửu tộc cái giá nàng gánh nổi
Cuối cùng chuyện vẫn giao cho Bạch Dực xử lý
Khi ban chiếu đến cả mắt cũng buồn chớp
Sau khi Lâm Thư Nhiên sinh hạ hoàng tự lập tức ban rượu độc
Còn những khác trong Lâm gia xét thấy biết nội tình mà công cứu giá nên miễn tội chết chỉ giáng chức đày biên cương
Ta đã cầu xin cho Lâm Diêu Thanh tiếp tục trấn thủ hoàng thành chỉ là chức quan giáng ba bậc
Ta thà tin tưởng Lâm Diêu Thanh còn hơn đặt niềm tin Bạch Dực lần nữa
Sau nhiều lần âm thầm nâng đỡ
Bạch Dực và phụ đều biết rõ chân tướng của Lâm quý phi họ nghĩ đang tìm một tấm bùa hộ thân nên can thiệp quá nhiều
Còn phụ ít nhiều vẫn chút quan tâm
Còn Bạch Dực thì chỉ đơn thuần là chột
Sau chuyện của Lâm quý phi Bạch Dực bày dáng vẻ như liên quan đến gặp
lòng thực sự phiền muộn
Tiểu thái giám vì đỡ đao vẫn rõ sống chết
Người từng yêu thương tha thiết còn đang giam cầm trong lãnh cung
Vậy mà thể thản nhiên như một mực dỗ dành
Có lẽ là thấy ánh mắt lạnh lẽo của cuối cùng cũng ngừng
Hắn : “A Sơ hôm nay khác quá”
Lại gọi là “A Sơ”
Ta đã mất hết kiên nhẫn với lạnh nhạt đáp:
“Ta vẫn luôn như chỉ là bệ hạ từng hiểu mà thôi”
Hắn xa một chút tựa hồ đang cân nhắc lợi hại
Cuối cùng : “Hoàng hậu nên nghỉ ngơi ”
Từ đó chút bình yên cuối cùng giữa và cũng tan vỡ
—
Sau khi Lâm Thư Nhiên sinh xong đến tiễn nàng lần cuối
Khoảnh khắc cửa lãnh cung mở thấy vẻ mong chờ trong mắt nàng
ngay khi thấy nàng lập tức phá lên
Tiếng chói tai thê lương điên loạn đến cực điểm
“Ngươi nhất định thấy buồn lắm đúng Ta mà vẫn mong sẽ đến”
“Hắn những lời đó đều tin Ta đều tin cả”
Lâm Thư Nhiên ánh mắt tuyệt vọng điên cuồng hỏi:
“Hoàng hậu ngươi xem từng thật lòng với Có dù chỉ một chút thật lòng nào với ”
Ta với nàng rằng bao giờ bận tâm đến lòng của Bạch Dực
Một như thật lòng căn bản quan trọng
Những ngày tháng nàng từng ở bên hẳn là cũng thực sự động tình
Chỉ là luôn tiến về phía
Bất cứ ai cản đường đều do dự mà vứt bỏ
cuối cùng chỉ khẽ thở dài :
“Tâm đế vương khó dò”
“Tâm đế vương khó dò”
Nàng lạnh một tiếng ngửa đầu dứt khoát uống cạn chén rượu độc
10
Rốt cuộc đế vương vẫn là bạc tình
Cũng may đã thấu điều đó từ sớm
Vì chuyện của Lâm quý phi Lâm Diêu Thanh vô cùng cảm kích
yêu
Ta cứu chỉ là liên lụy mà thôi
“Ngươi Kẻ gian phu đó rốt cuộc là ai”
Bạch Dực lúc đã bộc phát cơn giận cần tìm sai lầm của để dùng làm con bài đối phó với Giang gia
Hắn tát mạnh một cái ngã xuống đất bàn ghế đồ vật đổ vương vãi khắp nơi
La liệt nền gạch là những phong thư tích góp bao năm gửi cho mà yêu chỉ bút danh ký ở cuối hề tiêu đề
Tên thái giám mới đề bạt vội vàng chạy đến đỡ dậy
Bạch Dực giơ chân định đá nhưng né bám tay áo chậm rãi dậy
Rồi cúi xuống nhặt từng bức thư lên
Bạch Dực dường như ý thức điều gì đó sững sờ
“Một thái giám…”
Hắn như thể bật
khi mà gọi là “thái giám” chậm rãi thẳng lưng chăm chú nụ rốt cuộc đông cứng môi
“Ngươi là… Hứa Hoán Chi…”
Ta một yêu trong lòng chúng quen biết từ thuở thiếu thời
Chín năm ở Đông cung sợ phế thái tử mà Hứa Hoán Chi là duy nhất bên cạnh
Hắn vô cùng nghiêm khắc dạy luyện chữ một lần hàng giờ liền
Hắn bảo giữ thẳng tay để lơ lửng trong trung run rẩy
Khi lười biếng ngước liền bảo chữ
Khi chữ bảo chữ mà
Chữ thanh thoát tựa như nước chảy mây trôi nhưng vẫn lộ rõ phong cốt từng nét xuyên thấu giấy tuyên
Hắn với làm cũng như chữ
Phải cho tự tại nhưng cũng vững ngay ngắn
Hắn là thầy là bạn là duy nhất bên cạnh bao nhiêu năm nay mà vẫn… bình thường
Sau năm mười bốn tuổi hôn kỳ gần kề luôn phiền muộn bất an
Hắn : “Không cần sợ thái tử là ôn hòa sẽ đối với ngươi”
Ta hỏi : “Thật ”