Hoàng Hậu Chiêu Quốc - Chương 2
5
Năm gả cho Bạch Dực tròn mười bảy tuổi
Làm thái tử phi của một phế thái tử suốt gần mười năm cuối cùng đầu gả cho một hoàng tử mà chỉ duyên gặp thoáng qua
Trong lòng dậy nổi sóng gió
Từ sớm đã biết rằng gả là thái tử
Còn thái tử là ai gì khác biệt
phản ứng của Bạch Dực khiến vô cùng bất ngờ
Hắn dường như vui khi cưới
Là vui vì cưới chứ vì cưới thái tử phi Giang Minh Sơ
Hắn vén khăn voan của lên câu đầu tiên là:
“A Sơ vui vì nàng bằng lòng gả cho ”
Nói lời mắt lấp lánh như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lần đầu nếm trải tình yêu
Mà thực cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi
Nếu tính theo năm sinh thậm chí còn nhỏ hơn hai tháng
Hắn từng xưng “trẫm” mặt còn bảo gọi nhũ danh của
Ta luôn rằng điều đó hợp lễ nghi nhưng làm nũng gọi là “tỷ tỷ”
Ta tự nhận là tu dưỡng cũng từng trải qua sóng gió
mỗi lần gọi là “tỷ tỷ” đều tát
Một bộ dạng cáo già như chẳng lẽ thật sự cho rằng ngây thơ đáng yêu lắm
Bạch Dực nhanh chóng nhận sự vui của đổi chiến thuật
Lời ngon tiếng ngọt mãi dứt mọi việc đều nhường nhịn
Người ngoài đều chúng là đôi vợ chồng trẻ ân ái vô song
Phụ thân và trưởng cũng vị phu quân chọn
Đôi lúc ngay cả cũng cảm thấy hoang mang
Ta theo diễn trò cũng chờ xem lộ chân tướng
Không biết vì nhưng luôn cảm thấy những điều mà dành cho thật giả dối
Năm mười chín tuổi thiên tử băng hà Bạch Dực kế vị trở thành hoàng đế
Sau khi đăng cơ cải cách triều chính suốt ba năm nhưng vẫn nạp thêm bất kỳ phi tần nào
Hắn thay đổi đủ cách để lấy lòng tình thâm như biển khiến thiên hạ ngớt lời ca tụng
Phụ thân và trưởng cũng vô cùng hài lòng với dần dần bắt đầu buông quyền về tay
Ta hiểu phụ thân và trưởng của hơn bất kỳ ai
Dưới ánh hào quang của thế gia họ buông bỏ quyền thế trong tay nhưng cũng coi trọng danh dự tuyệt đối ý tạo phản
Họ hài lòng với Bạch Dực
Chỉ là hài lòng với
Ta đã gả cho Bạch Dực gần năm năm nhưng vẫn con
Ta từng sẩy thai hai lần
Một lần là khi còn là thái tử phi thái y từng rơi xuống nước lúc nhỏ để di chứng khó giữ thai nhi
Một lần là ba năm khi Bạch Dực đăng cơ mang thai nhưng đến ba tháng đã mất
Thái y di chứng năm xưa vẫn chữa khỏi
Ta đau lòng
Bởi vì thực sự đã nếm trải nỗi đau từng cơn đau thấu tim gan
cũng quá đau lòng
Đặc biệt là khi thấy gương mặt đẫm lệ của Bạch Dực dường như đau thấu tim gan miệng ngừng về sự hối hận đau lòng và cam tâm của
Giống như… mọi đau khổ mà gánh chịu đều đã thực sự cảm nhận
Nhiều lúc với rằng là một hoàng đế chứ một diễn viên
Cuối cùng giữa trăm ngàn nỗi thống khổ và tiến thoái lưỡng nan miễn cưỡng theo tiếng gọi của bá quan
Năm đầu tiên tuyển tú nữ chấn động khắp triều đình
Phụ thân và trưởng cho rằng tất cả là do vô dụng
Bạch Dực với : “Trẫm tuy nạp ba cung lục viện nhưng trong lòng trẫm chỉ một nàng”
Ta tỏ hiểu chuyện
Hắn cũng thật sự làm
Phi tần trong hậu cung từng sủng ái cũng ai sinh hạ hoàng tử
Mỗi lần trở về trung cung mang theo mùi phấn son nồng đậm luôn ôm lấy dịu dàng :
“Vẫn là A Sơ của trẫm nhất Trong lòng trẫm chỉ hoàng hậu”
Ta luôn im lặng đầu
Ta ghét mùi phấn son
Hoặc lẽ chỉ ghét mùi phấn son
Ba nghìn sông chỉ lấy một gàu nước
Ba cung lục viện nhưng chỉ thật lòng yêu một
Ta cảm thấy lời của Bạch Dực cũng thật thú vị
Chỉ là… dường như quên mất đây bao giờ tự xưng “trẫm” mặt
6
“Là đúng Là phế thái tử Hai thanh mai trúc mã cùng lớn lên trong lòng nàng chính là ”
Hắn trông như con mèo tóm chuột trong mắt ánh lên tia sáng phấn khích
Ta biết đang hưng phấn vì điều gì
Nếu đó thực sự là phế thái tử sẽ mang tội tư thông với nghịch đảng
Giang gia – ngọn núi lớn đè nặng con đường đế vương của
Sẽ thể nhân cơ hội mà lật đổ
Đáng tiếc
Hơn nữa Bạch Dực dám nhắc đến phế thái tử chứ
“Trẫm gì mà dám” Hắn cao giọng hỏi vẻ hùng hồn
Ta lặng lẽ “Bệ hạ mượn đao giết hưởng lợi từ trong bóng tối chẳng lẽ nhanh quên đống xương trắng chất chồng chân đến ”
Hắn kinh hoàng ngờ thẳng như chút che giấu mà phơi bày sự thật mà đã cố gắng giấu kín bao năm nay
Hắn hốt hoảng đảo mắt quanh thấy cung nhân trong đình đã rút lui đến tận bờ hồ từ lâu lúc mới thở phào nhẹ nhõm
Ngay từ khi cuộc tranh cãi nổ vị đại thái giám mới đề bạt đã lặng lẽ cho lui tất cả cung nhân theo hầu
Bọn họ đã sự chuẩn
Lúc đình hóng mát chỉ còn hai chúng
Hắn cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật xé bỏ lớp vỏ bọc giả tạo
Ánh mắt hờ hững như đang một chết
“Hoàng hậu đã biết tất cả cũng chẳng cần hỏi thêm nữa Trẫm dám làm thì cũng sợ Chỉ là ngờ hoàng hậu thông minh hơn tưởng nhiều đấy”
Đây luôn là điều khiến Bạch Dực vô cùng tự đắc
Hắn cẩn trọng từng li từng tí nhẫn nhịn mai phục dựa tài quan sát sắc mặt khác mà biến bản thân thành một kẻ vô hại trong mắt mọi
Hắn mượn tay tam hoàng tử để trừ khử thái tử
Sau đó nắm nhược điểm của tam hoàng tử dễ dàng đoạt lấy ngôi vị hoàng đế
Ai ai cũng ngôi vị rơi tay chỉ là nhặt mà thôi
Chẳng ai từng nghi ngờ dù thì… tay quá mức sạch sẽ
Ta là khi gả cho mới biết tất cả những điều
Khi chúng còn ở Đông cung một ngày nọ trong thư phòng luyện chữ
Gió mát khẽ lùa qua song cửa phía là khung cửa gỗ cổ trong đó phản chiếu mặt hồ phủ đầy bèo xanh
Hắn cứ thế ôn hòa trong mắt phảng phất sự trong sáng thuần khiết tựa như một tâm hồn nhiễm chút bụi trần
Cảnh tượng đó quen thuộc
Ta nhớ rằng đã từng thấy một hình ảnh tương tự
Gió khẽ thổi làm xấp giấy tuyên thư bàn xào xạc lay động
Hắn mỉm bước tới dịu dàng : “Nghĩ gì mà nhập thần thế”
Ta bỗng nhiên nhớ
Năm mười bốn tuổi theo phế thái tử học thư pháp hôm đó Hứa Hoán Chi đến một bên bàn thư án
Phía là phế thái tử A Ngọc đang mài mực bên cạnh bàn
Thất hoàng tử Bạch Dực đúng vị trí đó lưng cũng là mặt hồ xanh rợp bèo trôi
Hắn khi cũng mỉm chúng trong mắt là sự hồn nhiên vô hại
Không lâu A Ngọc chết thái tử phế
Còn chỉ trong một cái xoay đã trở thành thái tử kế vị
7
Hắn lẽ biết và phế thái tử thể nào tư tình
Thế nhưng cố chấp tìm đó
Tìm mà bao giờ miệng
“Là Lâm Diêu Thanh đúng Trẫm thấy nàng và tên tiểu tướng giữ cổng sớm đã tư tình qua dây dưa rõ”
Lâm Diêu Thanh
Ta nhẩm nhẩm cái tên hai lần nhịn mà nhắc nhở Bạch Dực: “Bệ hạ quả thực là quên quá”
Lâm Diêu Thanh là biểu ca của Lâm quý phi
Sắc mặt lập tức thay đổi
Danh hào của Lâm quý phi đã lâu ai dám nhắc đến
Từ quan hệ tương kính như tân đến chán ghét giữa và Bạch Dực chỉ cách một – Lâm quý phi Lâm Thư Nhiên
Đầu hạ năm Thiên Thịnh thứ tư sắc xanh nhạt phủ lên khắp hoàng thành
Hậu cung trống vắng đã nhiều năm nên cuộc tuyển tú vốn cách ba năm mới tổ chức một lần một lần nữa đưa lịch trình
Trời trong sáng và Bạch Dực cùng chính vị quan sát từng tú nữ tiến cử cung
Có lẽ vì thời gian tuyển chọn cách quá ngắn nên tìm ai quá xuất sắc
Bạch Dực vẻ cũng mấy hứng thú
đến khi tuyên Lâm thị nữ lên điện ánh mắt bỗng nhiên sáng lên
Ta theo ánh mắt
Đó là một thiếu nữ tròn cập kê dáng uyển chuyển mắt ngọc mày ngài khoác bộ váy gấm hồng đào thêu hoa bằng tơ thiên nhiên điểm xuyết thêm áo choàng màu xanh biếc e lệ kiều diễm động lòng
Ta mà cũng thấy thương tiếc
Lại càng làm nổi bật sự nhạt nhẽo vô vị của
Bạch Dực cứ chăm chú nàng hỏi : “Hoàng hậu thấy thế nào”
“Đây là lần đầu tiên bệ hạ vui đến ” Ta khẽ giọng điệu hờ hững
Hắn bối rối ho khẽ một tiếng đó sang : “Trẫm nghĩ nàng linh động như hẳn thể khiến nàng vui vẻ”
Nạp một mỹ nhân cung để làm vui ư
Ta chớp mắt Bạch Dực quả thực quan tâm đến
vẫn ngoan ngoãn gật đầu
Hắn thả lỏng nét mặt khóe môi mang theo ý
Hắn thực sự vui điều thể
Những lời “ba nghìn sông chỉ lấy một gàu nước” từng thề thốt những phân tích lợi ích rằng hậu cung phi tần để cân bằng thế lực bốn phương giờ đều còn ý nghĩa gì nữa
Hắn mê Lâm Thư Nhiên liên tục lưu cung của nàng suốt nửa tháng
Giữa tháng chợt nhớ còn một hoàng hậu
Hắn giấu dáng vẻ hân hoan phong tình rời khỏi giường mỹ nhân đến cùng dùng bữa
Giây còn thề nguyền son sắt với giây đã cung nhân cắt ngang
Người báo rằng Lâm quý phi thân thể khỏe làm ầm ĩ cả cung
Hắn với vẻ mặt áy náy nhưng vẫn vội vàng rời chút chần chừ
Tiểu cung nữ hầu hạ bất bình thay nhưng hiếm khi cắt ngang lời nàng
“Đừng nữa đang ăn cơm đấy”
Nói nữa e rằng sẽ thấy buồn nôn đến chẳng nuốt nổi
Nửa năm khi tiến cung Lâm Thư Nhiên từ Lâm mỹ nhân phong lên thành Lâm quý phi
Xuất thân của nàng hiển hách thế nên Bạch Dực sức nâng đỡ gia tộc của nàng
Lâm Thư Nhiên rằng vấn an mỗi ngày thật phiền phức liền đến với miễn cho nàng lệ vấn an hằng ngày
Hắn với : “Thư Nhiên còn nhỏ hiểu chuyện”
Nghe mới nhận thời gian trôi qua vội vã đã còn trẻ nữa
Bạch Dực cứ thế từng bước một nâng Lâm Thư Nhiên lên tận trời cao sủng ái vô biên rực rỡ vô song
Những phi tần khác trong hậu cung thuận mắt thỉnh thoảng đến bên tai bàn tán
Ta chỉ khuyên bọn họ nên nghĩ thoáng hơn
Sủng ái thể kéo dài bao lâu
Hầu hết thời gian đều đồng tình với câu của Bạch Dực
Nàng còn quá nhỏ hiểu chuyện
Được nâng niu như châu ngọc tính tình kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu
Trong cung ngoài Bạch Dực nàng chẳng đặt ai mắt
Thỉnh thoảng thể cảm nhận ánh mắt thương hại nàng dành cho
Ta đoán rằng những lời tình thâm mà Bạch Dực từng với hẳn là cũng nguyên vẹn mà lặp với nàng
Chỉ là… với nàng chắc hẳn còn thêm vài phần động tình hơn nữa
Người tin là thật
Người cũng tin là thật
Lâm Thư Nhiên bây giờ chắc cho rằng là kẻ duy nhất trong ba nghìn dòng nước
Là duy nhất trong ba cung sáu viện chân tình
Những lúc hoàng đế ghé thăm cung khác nàng lóc náo loạn khiến hậu cung chẳng lấy một ngày yên
Mà tận tâm tận lực khuyên giải nàng
Ta với nàng mưa móc đều phân đều để rộng rãi ân trạch khắp sinh dân
Nàng đáp nàng yêu bệ hạ quá nhiều
Ta với nàng cây cao giữa rừng sẽ gió quật ngã bớt phô trương vẫn hơn
Nàng đáp bệ hạ yêu nàng quá nhiều
Ta định gì đó với nàng…
nữa
E rằng nàng đã thể cứu vãn
Chắc hẳn nàng thật sự nghĩ rằng và Bạch Dực chính là cặp uyên ương ngăn cấm là đôi tình nhân cuối cùng khắc cốt ghi tâm thế gian