Hoán Thân Đổi Thế - Chương 3
5
Vương phi tuy tôn quý nhưng cũng phải xem là Vương gia nào.
Như Cửu vương gia thế này, các tiểu thư khuê các ở kinh thành đều tránh không kịp.
Thứ nhất, tính tình hắn thất thường, khá nóng nảy, đối với nữ tử cũng không hề thương hoa tiếc ngọc, có lời đồn rằng trong hậu viện của Cửu vương phủ có một cái giếng cạn, bên trong toàn là thi thể nữ tử, có nha hoàn, có thiếp thất, đều là những người đắc tội với Cửu vương gia bị đánh chết hoặc là trên giường không chịu nổi những sở thích biến thái đặc biệt của hắn mà chết bất đắc kỳ tử.
Nếu Cửu vương gia được thánh thượng coi trọng, có mẫu tộc chống lưng thì cũng thôi.
Nhưng đằng này, Cửu vương gia từ nhỏ đã bị thương, mất một bên tai, người tàn tật như hắn định sẵn không có duyên với ngôi vị hoàng đế.
Mà thánh thượng lại thương xót nên mới sớm phong vương cho hắn, phóng túng hắn làm bậy nhiều năm như vậy.
Chỉ là những năm gần đây, số người viết tấu chương luận tội hắn ngày càng nhiều, thánh thượng không tiện nhắm một mắt mở một mắt nữa, đã hạ chỉ, để Cửu vương gia sau tết Nguyên đán phải rời kinh đến đất phong.
Cho nên bây giờ, ai bị hắn để mắt tới thì người đó xui xẻo.
Thẩm Thanh Ương xui xẻo, ta sẽ vui vẻ.
Phụ thân nghe tin vội vã chạy về nhưng vẫn muộn, lời đồn Thẩm Thanh Ương và Cửu vương gia trong tiệc rượu nhất kiến chung tình, đã đính ước trọn đời đã truyền ra ngoài.
Phụ thân đột nhiên đập vỡ chiếc cốc bên cạnh, mảnh vỡ bắn vào mặt ta, rạch một đường.
“Nghiệt chướng! Ngươi làm hại muội muội của mình như vậy sao?!”
Liễu di nương khóc lóc xông tới, túm lấy quần áo ta: “Muội muội ngươi và đại công tử nhà Văn quốc công đã đính hôn rồi! Ngươi muốn hủy hoại nó sao!”
Ta nhìn Liễu di nương, từng chút từng chút bẻ tay bà ta ra.
“Liễu di nương, bà nói đùa sao, ta nhớ hôn ước với nhà Văn quốc công là do mẫu thân ta làm chủ định ra, mẫu thân ta và quốc công phu nhân là bạn thân, hôn ước này vốn là định cho ta, liên quan gì đến Thanh Ương muội muội?”
Sau khi mẫu thân ta mất, Liễu di nương chiếm lấy viện của bà, cướp quyền của bà, đuổi nữ nhi của bà đi, tiện tay cướp luôn cả hôn ước này tặng cho nữ nhi của mình.
Đại công tử phủ Văn quốc công Văn Diễn Thanh hiện giờ là vị công tử được mọi người ở kinh thành kính trọng.
Hắn phong thần tuấn lãng, tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ đã là Đại lý tự thiếu khanh, tiền đồ vô lượng.
Thẩm Thanh Ương ái mộ hắn, đối với hôn ước này đương nhiên là vô cùng hài lòng.
Thời gian dài, bọn họ liền thật sự cho rằng tất cả những thứ này đều là của mình.
Thật là buồn cười.
Sắc mặt Liễu di nương đột nhiên thay đổi, giơ tay định đánh ta, ta nắm lấy cổ tay bà ta, dùng sức bóp, Liễu di nương đau đến mức mặt mày trắng bệch.
“Đủ rồi!” Phụ thân quát lớn: “Trông ra thể thống gì!”
Ông nhìn ta, ánh mắt mang theo sự thẩm tra: “Những ngày này, thân thể đã khá hơn chưa?”
Ông ta hỏi như vậy, ta liền biết, ông ta định thừa nhận thân phận tiểu thư của ta ở phủ Thượng thư rồi.
Ta cung kính hành lễ: “Tạ phụ thân quan tâm, nữ nhi đã không sao.”
Liễu di nương sửng sốt, vô thức nắm lấy tay áo phụ thân: “Lão gia! Người phải làm chủ cho Thanh Ương! Con tiện tỳ này hãm hại Thanh Ương như vậy, không thể không trừng phạt chút nào!”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Phụ thân đột nhiên hất tay bà ta ra: “Miếng ngọc bội này rốt cuộc là thế nào mà lại xuất hiện trong tay các ngươi? Nếu thật sự truy cứu đến cùng thì ai cũng không thoát được! Bây giờ chỉ là tự chuốc lấy hậu quả mà thôi!”
Liễu di nương ngây người nhìn ông ta.
Ông ta là Hộ bộ thượng thư đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường, cũng là chủ nhân của một gia đình, sao ông ta có thể không biết chuyện xảy ra trong nhà?
Ông ta đương nhiên biết Thẩm Thanh Ương đã làm gì ta, chỉ là trước kia ông ta coi trọng Thẩm Thanh Ương nên không để ý, không truy cứu.
Nhưng bây giờ…
Lúc rời đi, phụ thân nhìn ta một cái: “Thời gian này ở nhà học lễ nghi cho tốt, qua một thời gian ta sẽ công bố chuyện tiểu thư Thẩm gia trở về kinh, con nhớ đến phủ quốc công nhiều hơn.”
“Vâng, phụ thân.”
Nhanh chóng cân nhắc được lợi hại như vậy, phụ thân quả nhiên là một con cáo già.
Nhị tiểu thư đã vô dụng, vậy thì ta, đại tiểu thư này, đương nhiên sẽ được ông ta để mắt..
6
Tối hôm đó, ta dọn ra khỏi cái viện nhỏ hẹp dột nát kia.
Viện mới tên là Tịnh Thủy các, là một tòa gác tinh xảo, bên dưới còn có một ao sen, hoàn cảnh khác xa với trước kia một trời một vực.
Trăng lên ngọn liễu, phủ Thượng thư trở nên yên tĩnh nhưng cửa phòng ta lại bị người ta lặng lẽ đẩy ra một khe hở.
Tiếng bước chân rất nhẹ, khi ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao lướt qua lông mày ta, ta đột nhiên lật người đá bay con dao trên tay Thẩm Thanh Ương.
Ta đè nàng ta xuống giường, bóp chặt cổ nàng ta: “Hận ta đến vậy sao? Hận đến mức tự mình ra tay cũng phải giết ta?”
Thẩm Thanh Ương kinh ngạc trừng mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Nàng ta hẳn đã cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa ta và nàng ta.
Vì vậy nàng ta bắt đầu sợ hãi.
“Thẩm Hồng Anh! Ngươi đã làm gì?!” Giọng nàng ta run rẩy: “Ta rõ ràng… rõ ràng nhìn thấy sát thủ vào phòng ngươi… còn có Cửu vương gia, sao hắn lại…”
“À, ngươi nói tên phế vật đó à?” Ta cười cười: “Tên sát thủ phế vật đó đã bị ta giết rồi.”
“Còn về Cửu vương gia, muội muội à, muội sinh ra đã xinh đẹp như vậy, hắn để mắt đến muội không phải là chuyện bình thường sao?”
Còn ta, chỉ hơi đẩy thuyền một chút thôi.
Ta đã gieo Hàn Xuân cổ vào cơ thể Cửu vương gia, loại cổ này thường ngày không phát tác, ẩn núp trong cơ thể người, không khiến người ta có cảm giác gì nhưng một khi trùng cổ ngửi thấy Thiên Kiều hương, nó sẽ trở nên kích động, phản ứng này sẽ khiến người trúng cổ tim đập nhanh, đầu óc choáng váng, khiến người ta có một loại ảo giác gần giống với động tình.
Khi ta nhét miếng ngọc bội vào tay áo Thẩm Thanh Ương, ta đã rắc Thiên Kiều hương lên người nàng ta.
Vì vậy, Cửu vương gia đương nhiên sẽ “Nhất kiến chung tình” với nàng ta.
“Ngươi nói dối! Chính ngươi đã thiết kế hãm hại ta!” Thẩm Thanh Ương nghĩ đến chuyện hôn sự mà mình mong ngóng đã bị phá hỏng, bản thân còn phải gả cho Cửu vương gia biến thái rồi rời kinh đến đất phong xa xôi, lòng nàng ta không kìm được trào dâng hận ý.
“Thì sao?”
Ta cười: “Ngươi có thể làm gì ta?”
“Ta giết ngươi!” Thẩm Thanh Ương giãy giụa rút trâm cài trên đầu xuống, sau đó đâm mạnh vào ta.
Ta nghiêng người, mặc cho trâm cài đâm vào vai.
Ta vẫn cười, vừa cười vừa bôi máu lên mặt mình.
“Kẻ điên…” Thẩm Thanh Ương ngây người.
Ta buông tay nàng ta ra, sau đó quay người chạy ra ngoài, chính xác tìm được thư phòng của phụ thân, loạng choạng, đầy máu lao vào.
“Phụ thân! Cứu con!
“Muội muội điên rồi, nàng ta muốn giết con!”
7
Thẩm Thanh Ương bị nhốt chặt trong viện, mỗi ngày chỉ có người đưa cơm qua một ô cửa sổ nhỏ.
Không ai nói chuyện với nàng ta, cũng không ai để ý đến tiếng nàng ta gào thét.
Ta thường nghe thấy tiếng nàng ta vừa khóc vừa cười.
Ngày Cửu vương gia đến đón dâu, Thẩm Thanh Ương mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, được bà mối dìu vào kiệu.
Ta đứng bên cạnh Liễu di nương, nghe thấy tiếng nức nở nhỏ của bà ta.
Ta quay sang nhìn bà ta: “Hôm nay là ngày đại hỉ của nữ nhi bà, sao Liễu di nương lại không cười?”
Liễu di nương cả người run lên, trừng mắt nhìn ta, mắt hơi đỏ: “Thẩm Hồng Anh! Sao ngươi lại độc ác như vậy! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!”
“Ồ, ta không quan tâm.” Ta liếc nhìn về phía chỗ khách khứa: “Chỉ là báo ứng của di nương hình như đến nhanh hơn ta.”
“Ngươi có ý gì?”
Ta cười cười, chỉ tay về phía đó: “Di nương nhìn xem, phụ thân hình như muốn nạp thêm người mới cho phủ chúng ta rồi.”
Ở chỗ khách khứa, một mỹ nhân tuyệt sắc đang nâng ly kính rượu với phụ thân ta.
Nàng ta ngước mắt nhìn ông ta, mắt sóng đưa tình, muốn nói lại thôi.
Ngay cả phụ thân ta, con cáo già như vậy cũng không chịu nổi.
Ly rượu trên tay ông ta hơi run, vài giọt rượu trong vắt bắn ra ngoài.
Như vậy là đã thất thố rồi.
Đó là cầm sư mới đến của Tụy Xuân phong, cầm nghệ tuyệt đỉnh, dung mạo khuynh thành, là phụ thân cố ý mời đến để trợ hứng.
Liễu di nương vừa nhìn thấy nàng ta đã biến sắc, cùng là nữ nhân, lúc này bà ta có một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
Ánh mắt phụ thân nhìn nàng ta, không trong sáng.
Lúc này Liễu di nương không còn để ý đến ta nữa, vội vàng bưng ly rượu đi tới: “Vị cô nương này là?”
“Nô gia Tần Uyển, là cầm sư của Tụy Xuân phong.”
“Tần cô nương cầm nghệ cao siêu…” Nụ cười của Liễu di nương có chút cứng nhắc, bà ta quay sang nhìn phụ thân: “Lão gia, phủ thừa tướng phái người đến, ngài có muốn qua đó một chút không?”
Phụ thân hoàn hồn: “Vậy nàng tiếp đãi khách, ta qua đó xem.”
Ông ta bước đi nhanh chóng, nụ cười trên mặt Liễu di nương biến mất.
Bà ta nhìn Tần Uyển bằng ánh mắt đầy địch ý: “Tần cô nương dung mạo xinh đẹp, lại còn đàn hay như vậy, nếu an phận thủ thường chắc chắn sẽ nổi danh khắp Thịnh kinh.”
Tưởng như khen ngợi nhưng thực chất là cảnh cáo.
Di nương của ta, bắt đầu nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền rồi.
Đến chiều tối, khách khứa dần dần tản đi.
Phủ đệ vẫn còn hỗn loạn, càng không có ai để ý đến ta.
Ta khoác áo choàng đen đi ra khỏi cửa sau của phủ Thượng thư, ở đầu ngõ sau có một chiếc xe ngựa rất bình thường, ta đi thẳng đến đó và lên xe ngựa.
“Sư tỷ.”
Trên xe ngựa đã có một người, thấy ta lên, người đó liền cởi mũ trùm đầu, nhẹ giọng gọi.
Người này không phải ai khác, chính là cầm sư Tần Uyển khiến Liễu di nương như lâm đại địch.
Nàng là tai mắt của Hợp Hoan tông cài cắm ở kinh thành, cũng là sư muội mà ta khá tin tưởng.
Ta gật đầu, ngồi đối diện nàng, xe ngựa từ từ rời khỏi đầu ngõ.
“Liễu Lan Tâm đã để ý đến muội, dạo này muội hãy thêm dầu vào lửa, tìm người diễn một vở kịch hay, rất nhanh thôi bà ta sẽ không ngồi yên được nữa.”
Ta nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên đường, giọng nói bình tĩnh.
“Vâng, sư tỷ.” Tần Uyển nhìn ta, do dự một lát rồi lại hỏi: “Sư tỷ, người thật sự muốn thành thân với công tử phủ Văn quốc công sao?”
Ta nhìn về phía cây cầu đá xa xa, một nam tử phong thần tuấn lãng đứng ở đầu cầu, đang hơi cúi người nói chuyện với bà lão bán đèn lồng.
Dù mặc áo gấm nhưng thần sắc lại không có chút kiêu ngạo của người có địa vị cao.
Nụ cười ôn hòa, trông quả thật không tệ.
“Công tử phủ Văn quốc công, vị đại lý tự khanh nổi danh kia… Ta sẽ đến gặp hắn.”
Nói xong, ta trực tiếp đứng dậy, nhẹ nhàng xuống xe ngựa, chỉnh lại áo choàng trên người, đi về phía cây cầu.