Hoán Mệnh Đoạt Thiên - Chương 5
17.
Lâm Tố Tâm vốn đã run rẩy, đôi chân mềm nhũn. Bị đẩy một cái, nàng ngã nhào xuống đất, bộ y phục trắng tinh rối loạn, trông thật thảm hại.
“Ta… ta…”
Nàng sợ hãi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt bình thản của ta.
Nàng biết mình đã mắc nợ ta quá nhiều, vì giữ mạng, cuối cùng chỉ còn cách nghiến răng, giọng run run thốt lên:
“Đều… đều là lỗi của ta!
“Là ta tham lam những bảo vật trong tay đại sư tỷ, bị lòng tham che mờ lý trí, mới…”
Ta ngắt lời nàng:
“Thật vậy sao? Vậy những gì trong bức thư ngươi nói về đổi mệnh’ thì giải thích thế nào?”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm trắng bệch, hồi lâu mới khó nhọc mở miệng:
“Là ta… Là ta tính ra rằng đại sư tỷ là Thiên mệnh Phượng Nữ, thân phận cao quý vô cùng. Ta ghen tị với mệnh cách của tỷ, nên đã làm phép đổi mệnh, khiến đại sư tỷ thay ta gánh chịu vận mệnh bi thảm, rơi vào vạn kiếp bất phục. Vì vậy… ta mới làm ra chuyện này.”
Cả đại điện lập tức rúng động.
Đổi mệnh, đoạt mệnh là cấm thuật bị khinh bỉ nhất trong tu chân giới.
Lời này vừa nói ra, con đường tu hành của Lâm Tố Tâm xem như hoàn toàn bị hủy hoại.
Nàng chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị cả giới tu chân truy sát.
Nhưng nàng lại đổi giọng, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Dung Thanh, nói đầy tình cảm:
“Nhưng tất cả những gì ta làm, đều vì điện hạ!
“Điện hạ rơi xuống Vĩnh Kiếp thâm uyên, thần hồn bị tổn thương, chỉ có dẫn hồn thảo mà đại sư tỷ kế thừa từ tông chủ mới có thể chữa lành. Vì vậy ta mới…”
Nàng dồn tất cả hy vọng vào Dung Thanh, nhưng hắn lại thẳng thừng dập tắt hy vọng cuối cùng của nàng:
“Ta khi nào từng nói muốn ngươi làm những việc này?
“Trăm năm trước, Vân Tịch đã giải thích với ta rằng tất cả đều do ngươi lừa gạt ta.”
Hắn nói những lời vô sỉ như thể việc bị “lừa gạt” suốt trăm năm không phải là điều đáng xấu hổ.
Suy cho cùng, so với mạng sống, chút sĩ diện quả thật chẳng đáng gì.
Lâm Tố Tâm ngẩn người, sau đó quỳ xuống ôm lấy chân Dung Thanh, gào khóc đầy thê lương:
“Điện hạ! Điện hạ! Mọi thứ ta làm đều vì người, sao người có thể…”
Dung Thanh đầy vẻ chán ghét, lập tức ra lệnh:
“Người đâu, lôi nữ nhân dùng cấm thuật này xuống!”
Người còn chưa kịp động, ta đã mở miệng:
“Không cần. Dù sao, nàng cũng là Thái tử phi.”
Lời ta vừa dứt, tất cả đều im bặt, không ai dám động đến Lâm Tố Tâm nữa.
Lúc này, Thiên Đế, kẻ vẫn im lặng bấy giờ, đột nhiên cất lời:
“Nếu Lạc cô nương mới là Thiên mệnh Phượng Nữ, vậy vị trí Thái tử phi, cũng nên đổi chủ.
“Thanh nhi mang chân Long mệnh cách, long phụng hòa hợp, mới là thiên ý.”
Dung Thanh nhanh chóng phản ứng, tiếp lời:
“Đúng vậy. Từ đầu đến cuối, ta luôn dành tình cảm cho Vân Tịch. Chỉ vì Lâm Tố Tâm đổi đi mệnh Phượng, mới khiến ta bị nàng mê hoặc.”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, cất giọng đầy chân thành:
“Vân Tịch, nàng có nguyện ý, cho ta thêm một cơ hội nữa không?”
Còn dám mơ tưởng đến ta?
Một lớn một nhỏ, cả hai đều giả dối đến mức buồn cười.
Ta bật cười:
“Ai nói phượng hoàng, nhất định phải dựa vào rồng?”
18.
Chỉ có Lâm Tố Tâm mới ngu ngốc đến vậy. Đổi lấy mệnh Phượng, rồi lại đem hy vọng và cuộc đời của mình đặt vào một nam nhân khác.
Hơn nữa, lại là một kẻ bội bạc, chỉ được vẻ bề ngoài như Dung Thanh.
Phượng vốn có thể tung cánh chín tầng trời, hà tất phải phụ thuộc vào rồng?
Ta không chút lưu tình, vạch trần toan tính của bọn họ:
“Ta đã sớm độc bộ thiên hạ, cần gì đến longmệnh của ngươi?
“Người thật sự cần dẫn hồn thảo trong tay ta, chẳng phải là ngươi sao, Dung Thanh?”
Sắc mặt Dung Thanh tối sầm lại, không nói nên lời.
Thiên Đế thoáng chút biến sắc, nhưng quả nhiên, gừng càng già càng cay, ông nhanh chóng tìm được cách xoay chuyển:
“Hôm nay, Lạc cô nương đã rửa sạch oan khuất, tất cả chỉ là do kẻ xấu gây ra.
“Đã là hiểu lầm, chúng ta nên mời Lạc cô nương làm thượng khách.”
Lời vừa dứt, đám đông trong đại điện lập tức hưởng ứng rầm rộ.
Từ chỗ trách móc không ngừng, giờ họ quay sang tán dương ta không ngớt:
“Lạc đạo hữu quả thật có lòng dạ rộng lớn. Bị vu oan như vậy, không chỉ không kiêu ngạo, còn nhẫn nhịn suốt trăm năm!”
“Đúng thế! Với tu vi cao thâm như Lạc tiền bối, bị vu cáo đến vậy mà chỉ tự bảo vệ mình, không làm hại người vô tội, thật sự từ bi đức hạnh!”
“Không sai! Nếu là ta, bị bọn người xấu xa này sỉ nhục, nhất định sẽ khiến chúng trả giá đắt!”
Giữa những lời bàn tán, sắc mặt Lâm Tố Tâm và Nam Cung trưởng lão trắng bệch như đất, bị mọi người chỉ trỏ, xa lánh như rắn độc.
Ta liếc nhìn những “vết máu muỗi” còn vương trên mặt đất, chỉ thấy nực cười.
Khóe môi ta khẽ cong lên, cười nhạt:
“Thượng khách?
“Chỉ sợ đây lại là Hồng Môn yến thôi.”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt mọi người trong đại điện lập tức biến đổi.
19.
Ta nhìn về phía Dung Thanh và Lâm Tố Tâm, chậm rãi cất giọng:
“Các ngươi trong thư mời đã dùng những lời lẽ đầy tình cảm để xin lỗi, thực chất chỉ là một cái bẫy để lừa ta đến đây.
“Để công khai xét xử ta, mưu toan lần nữa chiếm đoạt linh bảo trong tay ta, đặc biệt là dẫn hồn thảo.
“Nếu hôm nay ta không có thực lực này, dưới sự vây giết của chư tiên Thiên giới, ta sẽ ra sao?”
Cả đại điện im lặng, không ai dám lên tiếng.
Nếu ta không sở hữu sức mạnh kinh người như vậy, chắc chắn sẽ bị nghiền nát trong cái gọi là “phiên tòa công lý” của Thái tử và Thái tử phi.
Thân xác bị tiêu diệt, thần hồn tan biến.
Nhưng giờ đây, khi phát hiện kẻ sắp bị tiêu diệt lại chính là bọn họ, những kẻ mắt mù tâm mờ đột nhiên “khỏi bệnh”.
Ta khẽ cười nhạt, đối diện Thiên Đế, thẳng thắn nói:
“Thoái vị đi.
“Địa tương hợp, mưa thuận gió hòa, dân chúng tự khắc yên vui.
“Muốn tu thân, phải chính tâm; muốn chính tâm, cần thành ý.
“Tu chân giả cần giữ lòng chân thành, quay về bản chất thuần khiết, không dung thứ những kẻ âm mưu tính toán, giả nhân giả nghĩa, dơ bẩn như thế!”
Thiên Đế biến sắc, mặt mày tái mét.
Ta muốn tước bỏ quyền lực của Thiên giới trong tay ông ta!
Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của ta, nếu ông dám chống lại, chỉ e kết cục cũng không khác gì những “vũng máu muỗi” trên sàn.
Lặng im hồi lâu, cuối cùng ông ta chỉ có thể cười khổ, tuyên bố thoái vị.
Tin này lập tức gây chấn động khắp Thiên giới. Ai ai cũng biết, Thiên giới đã đến lúc tan rã.
Ta bình thản đưa mắt quét qua mọi người trong đại điện.
Bất kỳ ai chạm vào ánh mắt ta đều sợ hãi, tim đập thình thịch, toàn thân lạnh toát.
Ta nhẹ nhàng nói:
“Chư vị không cần lo lắng. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng người nếu phạm ta…”
Ta dừng lại, nhưng tất cả đều đã hiểu rõ ý tứ:
Kẻ nào gần ta mà phạm ta, nhất định phải chết. Kẻ xa ta, chỉ còn đường chạy trốn.
Cuối cùng, ta nhìn về phía ba người: Dung Thanh, Lâm Tố Tâm, và Nam Cung trưởng lão.
Những kẻ mà ta từng đối xử chân thành nhất, nhưng cũng là những kẻ hãm hại ta đau đớn nhất.
Thời gian đã qua, lòng ta giờ đây như mặt nước tĩnh lặng.
“Trời có đức hiếu sinh, ta cũng không phải kẻ hiếu sát.
“Nhưng các ngươi tu hành bao năm, tâm địa vẫn bất chính, buông thả dục vọng, tham lam không đáy.
“Hôm nay, ta ban cho các ngươi ‘Nhất Chỉ Thiên Âm’, treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Nếu từ nay các ngươi vẫn không chịu sửa đổi, ngày nào lại làm điều ác, ‘Nhất Chỉ Thiên Âm’ sẽ giáng xuống, khiến các ngươi chết không toàn thây.”
Sắc mặt cả ba người lập tức trắng bệch.
Sự việc này kết thúc, Lâm Tố Tâm và Nam Cung trưởng lão bị Nhất Thiền Tông trục xuất ngay tại chỗ.
Những trưởng lão từng tham gia hãm hại ta cũng sợ hãi đến mức đóng cửa bế quan, không dám lộ diện.
Thiên Đế thoái vị, Thiên giới suy tàn.
Dung Thanh mất đi chỗ dựa, hắn đã hai lần rơi xuống Vĩnh Kiếp thâm uyên, thần hồn tổn thương chưa được dẫn hồn thảo chữa trị.
Không còn Thiên Đế sử dụng tài nguyên toàn Thiên giới để cứu chữa, hắn chỉ có thể sống cuộc đời của một phàm nhân, hoàn toàn đoạn tuyệt con đường tu chân.
Về phần ba người họ, cả đời sau này sẽ sống trong sợ hãi, cẩn trọng dè dặt, không dám thêm bất kỳ toan tính hay hành vi độc ác nào nữa.
20
Lâm Tố Tâm đổi lấy sinh mệnh của ta, nhưng lại chỉ gửi gắm vào mối nhân duyên hư vô mờ mịt.
Nàng đem vận mệnh trắc trở, gian truân của “nữ phụ ác độc” chuyển cho ta, nhưng đồng thời cũng trao cho ta cơ hội để rèn luyện.
Vậy nên, ta nắm chặt từng cơ hội để trở nên mạnh mẽ, từng bước leo lên từ vực sâu.
Ban đầu, ta cũng từng tràn đầy oán hận với những kẻ đã làm tổn thương ta.
Nhưng không biết từ khi nào, ta bắt đầu thực sự tận hưởng việc tu luyện, tâm tư ngày càng bình thản.
Nhất Thiền Tông vốn tu luyện con đường “vạn vật quy nhất, phản phác quy chân”.
Suốt trăm năm qua, ta ẩn cư trong núi rừng, hòa mình với trời đất, sông núi, tu luyện cùng vạn vật.
Ta luyện chân khí đến mức tinh thuần tuyệt đối, đạt đến cảnh giới hóa cực.
Cuối cùng thành tựu được pháp thuật sơ cấp nhất của Nhất Thiền Tông – Nhất Chỉ Thiền.
Thái tử và Thái tử phi Thiên giới đứng giữa đại điện, nhận lời chúc phúc của muôn người.
Tu vi của ta từng bước đạt đến đỉnh cao.
Lâm Tố Tâm từng bói rằng ta là “Phượng Mệnh Nữ Chính”, nhưng một “nữ phụ ác độc” đủ sức đối chọi với nữ chính, sao có thể tầm thường được?
Dù là mệnh cách nào, ta đều biết cách nắm bắt.
Đáng tiếc thay, Lâm Tố Tâm cướp lấy “mệnh nữ chính” của ta, vốn dĩ có thể hóa rồng hóa phượng, lại phí hết tâm cơ chỉ để trèo cao bám quyền.
Nàng đã phung phí hoàn toàn mệnh cách đó.
Rời khỏi Thiên cung, ta ngửa đầu hít thở không khí tự do.
Nhìn hoa nở hoa tàn, ngắm mây cuộn mây tan.
Hấp thu linh khí của trời đất, trải nghiệm dòng chảy luân chuyển của vạn vật.
Cuộc gặp gỡ hôm nay, chỉ để chấm dứt những vướng bận cũ.
Ta không phải kẻ hiếu sát, tất cả những gì ta làm chỉ là để tự bảo vệ mình.
Giữa đất trời bao la, long mệnh, phượng mệnh đều chỉ là hư không.
Chỉ có bản thân đủ mạnh mẽ mới là chỗ dựa vững chắc không bao giờ phản bội ta.
Trên trời dưới đất, duy ta độc tôn!
– Hết –