Hoán Mệnh Đoạt Thiên - Chương 2
5.
Thấy ta làm ngơ không để tâm, một vị đại năng ngồi bên cạnh Dung Thanh bỗng trừng mắt quát lớn:
“Phàm phu tục tử! Thiên giới há có thể để ngươi ngông cuồng như vậy?!”
Đó chính là ân sư của Dung Thanh – Minh Húc Thiên Tôn, đại năng đứng trên đỉnh cao của cả tu chân giới.
Tại hôn lễ của đệ tử yêu quý, việc ông đứng ra chủ trì công đạo, quả là đạo lý trời đất.
Minh Húc Thiên Tôn bừng bừng phóng ra chân khí tinh thuần mãnh liệt, hóa thành một luồng uy áp khổng lồ, dữ dội như bài sơn đảo hải, ào ạt ập về phía ta!
Chúng tiên xung quanh đều im lặng như chết, sắc mặt tái nhợt:
“Chọc giận Minh Húc Thiên Tôn, nàng ta coi như xong rồi!”
Uy áp của Minh Húc Thiên Tôn thật khủng khiếp, đủ để khiến tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ quỳ rạp tại chỗ, thậm chí làm trọng thương cả tu sĩ Kim Đan kỳ.
Trong mắt bọn họ, một “yêu nữ” vô danh như ta, cùng lắm cũng chỉ có tu vi Kim Đan kỳ.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với dự đoán, ta không hề bị trọng thương, cũng chẳng nhổ ra một búng máu, càng không quỳ gối trong chật vật.
Ta chỉ tiếp tục cúi mắt, bình thản không chút gợn sóng.
Sắc mặt Minh Húc Thiên Tôn thoáng trầm xuống, uy áp càng ngày càng được gia tăng.
Thế nhưng ta vẫn chẳng mảy may lay động.
Minh Húc Thiên Tôn ngờ rằng mình đã thất bại trong việc thi triển pháp thuật, liền thử phóng một tia uy áp về phía một tu sĩ đứng gần nhất bên cạnh ta.
“Bịch!”
Kẻ xui xẻo kia ngay lập tức hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, gào lên thảm thiết:
“A a a!”
Sắc mặt Minh Húc Thiên Tôn đại biến, lập tức thu hồi pháp lực.
Không gian bỗng chốc rơi vào yên lặng tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của kẻ tu sĩ xui xẻo kia.
Bầu không khí lúc này ngượng ngùng đến cùng cực.
Chúng tiên xung quanh, tận mắt chứng kiến sự việc, không khỏi kinh hãi. Tất cả như lấy ta làm trung tâm, đều vội vã lùi lại một khoảng chừng ba trượng.
Sắc mặt Minh Húc Thiên Tôn biến đổi không ngừng.
Lâm Tố Tâm đứng bên cạnh thấy vậy, vội vã lên tiếng giải vây. Nàng đau lòng đến mức tưởng như đứt từng khúc ruột, chỉ trích ta không chút nể tình:
“Đại sư tỷ! Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, ngươi lại dùng thủ đoạn di hoa tiếp mộc như vậy, bắt người khác gánh thay! Dẫu ngươi có sa vào ma đạo, cũng không thể coi rẻ tính mạng người khác như thế!”
Lời nàng vừa dứt, đám người xung quanh mới bừng tỉnh, đồng loạt gật đầu phụ họa.
Họ đồng tâm đồng lòng, căm phẫn trách móc ta, tiếng mắng chửi vang lên càng lớn.
Minh Húc Thiên Tôn lúc này mới khôi phục chút thần sắc, lạnh giọng quát:
“Ma đạo gian tà, dám giở thủ đoạn hèn hạ tại Thiên giới, còn không mau thúc thủ chịu tội?!”
Thế nhưng, cùng với tiếng quát ấy, không ai dám bước lên.
Họ đều kiêng dè “thủ đoạn” mà ta vừa “thi triển”.
“Phụt!”
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Gương mặt già nua của Minh Húc Thiên Tôn lập tức đỏ bừng như ráng chiều.
6
Tiếng cười nhạo của ta lập tức châm ngòi cơn phẫn nộ từ mọi người.
Từng lời mắng nhiếc cay nghiệt vang lên không ngớt, như thể họ muốn dùng nước bọt nhấn chìm ta trong sự khinh miệt.
Có lẽ, việc tráo đổi mệnh cách của Lâm Tố Tâm thực sự đã thành công.
Trăm năm trước, ta là đại sư tỷ của tông môn, ngôi sao sáng của tu chân giới.
Khi đó, ta sắp có được một nhân duyên tốt đẹp, chuẩn bị cùng người trong lòng kết làm đạo lữ.
Trăm năm sau, Lâm Tố Tâm đã cướp đi duyên phận từng thuộc về ta, cùng Thái tử Thiên giới – kẻ đứng trên muôn người – thành thân.
Nàng cùng Dung Thanh đứng ở trên đài cao của Thiên giới, bày ra một hồi Hồng Môn yến, mời ta đến dự.
Chỉ để chứng kiến ta, kẻ giờ đây như một “nữ phụ độc ác”, bị người đời khinh ghét, chịu đủ nhục nhã.
Cuối cùng, bị mọi người truy đuổi, không có kết cục tốt đẹp.
Lâm Tố Tâm từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt chan chứa nước mắt, gương mặt đầy vẻ đau lòng khổ sở:
“Đại sư tỷ! Trước mặt chư tiên gia Thiên giới, xin tỷ chớ cố chấp không tỉnh ngộ nữa… hu hu…
“Nếu đại sư tỷ bằng lòng hối cải, sửa chữa lỗi lầm, thì nghĩ đến tình đồng môn năm xưa, sư muội chắc chắn sẽ xin chư vị tiền bối và trưởng lão tha thứ cho tỷ, nương tay xử lý!”
Dứt lời, nàng liền “đau buồn khôn xiết” gục vào lòng Dung Thanh.
Dung Thanh nhìn ta, ánh mắt phức tạp, giọng điệu cao ngạo vẫn như trước:
“Đã lâu không gặp, Lạc Vân Tịch. Tố Tố nhân hậu, không quên tình cũ, nhưng cô ấy không thể không dựa vào ta để làm chủ.
“Đã đến đây, hôm nay ngươi hãy đem tất cả những gì ngươi nợ ta và Tố Tố trả lại hết đi!”
Lời hắn vừa dứt, cả đại điện vốn ồn ào lập tức rơi vào im lặng.
Theo khẩu dụ của hắn, bốn phía lập tức vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Thiên binh thiên tướng vây chặt xung quanh, trường thương sắc lạnh rít gió, chĩa thẳng vào ta!
Nhìn đội quân đông nghịt ấy, ta không khỏi khẽ biến sắc, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Nếu bọn họ thực sự đồng loạt xông lên, ta sẽ phải tạo ra bao nhiêu sát nghiệp đây?
Lời của Dung Thanh, quả thật là vô lý đến nực cười.
Giữa ta và hắn, sớm đã không còn nợ nần gì.
Ta không muốn nhiều lời.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Ta nhắm mắt, định tự mình nhập định.
Bởi vì kẻ mạnh, không cần phải nhiều lời.
Nhưng bọn họ vốn dĩ không thể hiểu được điều này.
Một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng vang lên trách móc:
“Nghiệt chướng! Thánh địa Thiên giới, sao ngươi dám vô lễ như thế!”
“Những pháp bảo của tông môn mà ngươi tham lam chiếm đoạt, hôm nay cũng nên trả lại hết đi!”
Ta tất nhiên nhận ra giọng nói này.
Đó chính là Nam Cung trưởng lão, kẻ từng đứng trên hình đường tuyên phạt ta năm xưa.
7.
Năm đó, sau khi Lâm Tố Tâm câu kết với Dung Thanh, nàng lại liên thủ cùng mấy vị trưởng lão trong tông môn, âm mưu chiếm đoạt di vật mà mẫu thân để lại cho ta.
Ta bị áp giải đến hình đường, bị buộc tội với những điều hoàn toàn bịa đặt.
Bọn họ lớn tiếng quát tháo, cáo buộc ta đã tư tàng bảo vật của tông môn suốt một thời gian dài.
Lâm Tố Tâm giả vờ đau lòng khôn xiết, nghẹn ngào nói:
“Đại sư tỷ, vì sao tỷ lại chấp mê bất ngộ như vậy, đến mức tư tàng di vật của Lăng Vân Tiên Quân? Đó là bảo vật mà tiền tông chủ để lại cho tông môn, sao tỷ có thể tham lam chiếm giữ cho riêng mình?”
Ta bật cười vì tức giận.
Lăng Vân Tiên Quân đúng là tiền tông chủ, nhưng cũng là mẫu thân của ta!
Trước khi mẫu thân ngã xuống, người cố ý để lại di vật cho ta, sao có thể gọi là tham lam?
Nhưng vừa định mở miệng phản bác, Nam Cung trưởng lão đã nghiêm giọng nói:
“Lạc Vân Tịch! Lăng Vân Tiên Quân thu nhận ngươi làm nghĩa nữ, tông môn trên dưới đều kính trọng, tôn ngươi làm đại sư tỷ. Đối với một cô nhi như ngươi, đó đã là ân điển lớn lao! Ngươi còn dám tham tàng di vật của người? Còn không mau trả lại?!”
Trong hình đường, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Giống như từng con dã thú đói khát, khao khát xé thịt ta để thỏa mãn lòng tham của chúng.
Ta cùng đường, chỉ còn biết tuyệt vọng nhìn về phía Dung Thanh.
Thế nhưng, hắn chỉ đứng bên cạnh Lâm Tố Tâm, cao ngạo cất tiếng:
“Lạc cô nương, tông môn có ân dưỡng dục với ngươi.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim từng rung động vì hắn của ta hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Nước mắt chảy dài trên mặt, ta chất vấn họ vì sao phải làm như vậy.
Là đại sư tỷ của tông môn, ta luôn sống nhân từ, thiện tâm, không ngại vất vả, chưa từng làm tổn hại ai. Ta có lỗi gì với bọn họ chứ?
Nhưng không ai đáp lại.
Thứ chờ đợi ta chỉ là thiên la địa võng giăng khắp nơi.
Không muốn di vật của mẫu thân bị cướp đoạt, ta điên cuồng phản kháng.
Nhưng lực lượng đơn độc của ta không thể chống lại tất cả.
Cuối cùng, sau khi bị các trưởng lão trọng thương, ta liều mình trốn thoát khỏi tông môn.
8.
Dung Thanh tìm hiểu được nơi ta ẩn thân, một mình chặn đường ta trong bí cảnh.
“Lạc Vân Tịch, trong di vật Lăng Vân Tiên Quân để lại ngươi, rõ ràng có dẫn hồn thảo chữa trị thần hồn. Vậy mà ngươi giấu ta, còn hàng ngày giả bộ tìm kiếm linh dược cho ta, dùng nó để dây dưa với ta.”
“Nếu không phải tiểu sư muội của ngươi nói cho ta biết, ta còn chẳng rõ vết thương này sẽ bị ngươi trì hoãn đến khi nào.”
Ta hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.
Hắn tưởng rằng ta chột dạ, lại càng hống hách ra lệnh:
“Lạc Vân Tịch, giao dẫn hồn thảo cho ta. Ta sẽ xem như hôm nay chưa từng gặp ngươi. Ngươi cũng đừng bám lấy ta nữa, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Ta đã mơ hồ đoán ra thân phận của hắn không tầm thường.
Nhưng khi ta cứu người, thứ ta để tâm chỉ là thiện ý trong lòng, chưa bao giờ quan tâm đến thân phận!
Cũng giống như năm xưa, mẫu thân thu nhận ta, một cô nhi không nơi nương tựa.
Ta ngửa đầu cười lớn, chỉ trách bản thân mình mù mắt, cứu phải con sói vong ân bội nghĩa.
“Dung Thanh, ngươi quên rồi sao? Ta bị trọng thương là thật, nhưng ngươi lại là kẻ thần hồn bị tổn hại.
“Ngươi nghĩ, chỉ dựa vào bản thân hiện tại của ngươi, cũng có thể nắm được ta sao?”
Sắc mặt hắn biến đổi, rõ ràng không ngờ đến điều này.
“Lạc Vân Tịch, ngươi dám?!”
“Dung Thanh, đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì dứt khoát đi!”
Ta nắm lấy vạt áo hắn, kéo cả người hắn vào sâu trong bí cảnh.
Mặc cho hắn vùng vẫy, ta lôi hắn thẳng đến trước Vĩnh Kiếp thâm uyên.
Nơi mọi chuyện bắt đầu.
“Dung Thanh, trong linh bảo mẫu thân để lại cho ta, đúng là có dẫn hồn thảo. Nhưng động phủ ấy chỉ có thể mở ra khi ta bước vào Hóa Thần kỳ. Nếu không, ai cũng không lấy được.
“Đã vậy, ngươi lại thà nghe lời vu khống của Lâm Tố Tâm, không chịu tin tưởng những gì ta đã làm vì ngươi suốt thời gian qua. Vậy thì chúng ta chấm dứt ở đây.”
Dung Thanh không ngờ sự thật lại như vậy, sắc mặt thoáng thay đổi.
“Vân Tịch, ta không biết…”
Ta kéo hắn đến sát mép vực, ngắt lời:
“Ta đã cứu ngươi ở đây, linh thảo cho ngươi ăn cũng không lấy lại được. Cứ coi như ta nuôi chó, tự nhận xui xẻo.
“Dung Thanh, nếu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì tự mình nhảy xuống đi!
“Coi như ta chưa từng cứu ngươi!”
Sắc mặt hắn tái nhợt, lúc này mới nhận rõ tình thế.