Hóa Ra Là Thích - Chương 3
5
Dưới sự phản đối quyết liệt của bố mẹ, tôi vẫn kiên quyết dọn đến nhà của Cố Tây Minh.
Dù sao thì ai bảo họ cứ ép tôi liên hôn làm gì.
Đây chính là cái giá phải trả!
Cố Tây Minh rất hiểu ý, để cuộc sống độc lập của tôi thêm hoàn hảo, anh còn đặc biệt chọn cho tôi căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố mà anh mua nhưng chưa từng ở.
Không gian rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng, vừa bước vào tôi đã lập tức yêu thích nơi này.
Ngồi trên ghế xích đu trước cửa sổ sát đất, tôi không kìm được mà chụp một bức ảnh hoàng hôn rồi đăng lên vòng bạn bè để khoe.
【Chính thức bắt đầu cuộc sống độc thân, hehe.】 (Chế độ chặn bố mẹ xem)
Không lâu sau, bạn bè đã vào bình luận:
【Đây chẳng phải nhà của anh Cố sao?】
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, không ngờ bình luận cứ thế tuôn ra.
【Cậu với anh Cố sống chung rồi à?】
【Trời đất! Hai người từ bao giờ thành một cặp thế?】
【Chúc mừng chúc mừng nhé!】
Tôi vội xóa bài đăng, vẫn còn kinh hãi, liền chụp ảnh gửi cho Cố Tây Minh hỏi tội:
【Sao ai cũng biết đây là nhà anh?】
Cố Tây Minh trực tiếp gọi đến:
“Đây là căn hộ tôi từng chuẩn bị làm nhà tân hôn.”
“…”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Sao anh không nói sớm?”
Anh giải thích:
“Các căn nhà khác tôi ít nhiều cũng từng ở qua, tôi sợ cậu khó chịu nếu thấy dấu vết tôi từng sống. Còn căn này thì tôi có thể đảm bảo là chưa bao giờ ở.”
“…”
Nghe cũng có lý thật.
Tôi cố gắng tự trấn an, dù sao tôi cũng sắp liên hôn với anh rồi, ở trước nhà tân hôn cũng chẳng có gì to tát.
Cố Tây Minh đổi giọng, hỏi như muốn đánh lạc hướng:
“Sống một mình vui không?”
Tất nhiên rồi, tôi chỉ còn thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui.
Tôi vắt chân lên ghế, cố giữ giọng điệu điềm tĩnh:
“Thì… cũng tạm.”
Anh bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tôi vô thức đưa tay gãi nhẹ vành tai.
Cuộc trò chuyện với Cố Tây Minh kéo dài đến mức điện thoại nóng rực.
Cúp máy rồi, tâm trạng tôi vẫn còn hưng phấn, không nhịn được mà nhắn tin cho bạn thân.
【Không phải lần trước cậu bảo có anh chàng nhảy đẹp lắm sao? Mau dẫn đến nhà tôi đi!】
Ôn Linh: 【Cậu điên rồi à?】
Ôn Linh: 【Tớ sợ bác trai bác gái cầm dao rượt chém đấy.】
Tôi gửi cho cô ấy định vị thời gian thực, còn dặn dò:
【Địa chỉ là đây nhé.】
Bạn thân tôi lập tức gọi điện:
“Chuyện gì thế? Bố mẹ cậu mà cũng đồng ý cho cậu dọn ra ở riêng à?”
Tôi cố tình ra vẻ bí ẩn:
“Cậu đến đây rồi sẽ biết, nhớ mang theo anh chàng nhảy đẹp đấy.”
“Không vấn đề,” cô ấy nói, “Cậu muốn bao nhiêu, tớ mang bấy nhiêu.”
Tôi giả bộ nghiêm túc:
“Lần đầu không nên nhiều quá, cậu mang khoảng 20 người đi.”
“Hả?”
Tôi không nhịn được cười sảng khoái:
“Ý là mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.”
Cúp điện thoại, tôi cuộn mình trên ghế sofa, tưởng tượng viễn cảnh sắp tới.
Trước cửa sổ sát đất đứng một hàng, trước màn hình TV đứng một hàng, nếu còn dư thì đứng chen vào các góc.
Tóm lại, những gì tôi đã bỏ lỡ trước đây, nhất định phải bù lại hết!
Một giờ sau, chuông cửa vang lên.
Nhìn từng nhóm trai đẹp nối đuôi nhau bước vào, tâm trạng tôi phấn khởi vô cùng.
Bạn thân đi cùng đợt thứ hai, vừa đến liền nhéo tai tôi:
“Đi thang máy phải chia hai lượt, cậu đúng là oách thật đấy!”
Tôi kéo cô ấy vào nhà, nghiêng đầu cười:
“Cuộc sống đắc ý thì phải tận hưởng chứ.”
“Cậu không sợ lên hot search với tiêu đề ‘minh tinh Giang Yên bí mật gặp gỡ 20 nam người mẫu’ à?”
“Nhảy nhót thôi mà, có gì to tát.”
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống vị trí đã chuẩn bị sẵn, rồi quay sang đám trai đẹp:
“Từng người một, đã xem chương trình tuyển chọn thực tập sinh chưa? Cứ làm như thế nhé.”
Trong lúc các anh chàng bận sắp xếp thứ tự, bạn thân lo lắng hỏi:
“Nhà này của ai thế?”
“Của Cố Tây Minh.”
Cô ấy ngạc nhiên:
“Hai người không phải vốn ghét nhau sao?”
“Không không, tớ sắp kết hôn với anh ấy rồi.”
“Trời đất!”
Cô ấy lập tức chộp lấy cổ tôi:
“Nói rõ xem nào!”
Dưới sự chất vấn của cô ấy, tôi tóm tắt lại sự việc.
Bạn thân nhăn nhó, lẩm bẩm:
“Sao nghe chuyện này cứ thấy kỳ quặc thế nhỉ.”
“Kỳ quặc gì chứ?” Tôi đáp, “Chẳng lẽ Cố Tây Minh thầm thích tớ?”
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, không nói gì.
Tôi xoay đầu cô ấy về phía đám trai đẹp:
“Chương trình bắt đầu rồi.”
Thực tế chứng minh, gọi đám đàn ông về nhà nhảy nhót đúng là quyết định sáng suốt.
Trước cửa sổ sát đất, toàn cảnh thành phố trải dài, bên trong là những chàng trai điển trai nhảy múa đẹp mắt, quả thực rất đáng xem.
Bạn thân thỉnh thoảng lại hét lên bên tai tôi:
“Trời ơi, anh này đẹp trai quá!”
“Anh kia nhảy cũng ổn đấy.”
“Anh này gợi cảm ghê, haha!”
Vừa dứt lời, người đàn ông được cô ấy khen “gợi cảm” tháo chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi, rồi vứt chiếc áo lụa lên đầu tôi.
Áo vẫn còn ấm, tôi bỗng thấy có gì đó không ổn.
Theo phản xạ, tôi giật áo xuống, định bảo dừng lại thì đột nhiên nghe tiếng nhập mật mã mở cửa sau lưng.
Tôi quay đầu lại.
Và chạm mặt với Cố Tây Minh vừa trở về nhà.
6
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc đông cứng lại.
Bạn thân tôi rất hiểu chuyện, lập tức tắt nhạc, khiến sự im lặng càng thêm chói tai.
Tôi nhìn Cố Tây Minh, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Cố Tây Minh bước tới, khoác áo vest trên tay, vẻ mặt thản nhiên:
“Nhảy đi chứ, sao lại dừng rồi?”
Bạn thân tôi cười gian:
“Hôm nay tạm ngừng rồi.”
Cô ấy đứng dậy, đưa tay ra hiệu một vòng, rồi nói:
“Mọi người, theo tôi ra ngoài!”
Đám trai đẹp lại lũ lượt theo sau cô ấy, đông đến mức ngay cả lúc rời đi cũng hỗn loạn.
Nhất là anh chàng vừa nãy còn đang nhảy nhót.
Đi được nửa chừng mới nhớ ra áo sơ mi ném lên đầu tôi, vội vàng quay lại, để lộ cơ bụng rắn chắc, cúi đầu khẽ nói:
“À… áo của tôi.”
Tôi đưa áo sơ mi cho anh ta, vô thức liếc nhìn sắc mặt của Cố Tây Minh.
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người đàn ông trước mặt, từ trên xuống dưới, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi mọi người rời đi, trong căn hộ rộng lớn chỉ còn lại tôi và Cố Tây Minh.
Không gian yên tĩnh đến trống trải.
Tôi mở lời trước:
“Mai tôi sẽ gọi cô giúp việc đến dọn dẹp, không để bừa bộn nhà anh đâu.”
“Không sao.”
Cố Tây Minh ngồi xuống sofa, dùng ngón tay móc lấy chiếc cà vạt màu tím không biết của ai bỏ lại, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Anh nhìn tôi, bình thản nói:
“Cậu vui là được.”
“Anh giận à?”
“Không.”
“Vậy sao tự dưng anh về nhà?”
“Chuyện trên vòng bạn bè.”
Cố Tây Minh đổi tư thế ngồi, đưa điện thoại ra trước mặt tôi.
Đó là một nhóm chat sáu người, hình như là bạn thân của anh.
【Tin nóng: Căn hộ của Minh Tử có người ở rồi!】
【Trời đất! Ai thế?】
【Thằng này sắp kết hôn mà không báo trước à? Phải giảm cân ngay thôi!】
【Còn coi là anh em không đây? Kết hôn mà không định mời bọn tôi sao?】
【@Cố Tây Minh ra đây nói một tiếng!】
Cuối cùng Cố Tây Minh cũng trả lời sau hàng loạt lời gọi:
【Đúng là có chuyện như vậy, nhưng còn chưa chắc chắn.】
【Chưa chắc chắn? Nhưng ít nhất cô dâu là ai thì phải chắc chắn chứ?】
Chu Thịnh cũng ở trong nhóm, liền nói một câu:
【Có phải là Giang Yên không?】
Câu đó vừa gửi đi, cả nhóm lập tức nổ tung.
Tôi lướt qua nội dung cuộc trò chuyện rồi ngẩng đầu nhìn Cố Tây Minh:
“Vậy anh về là để rủ tôi đi ăn à?”
“Ừ,” Cố Tây Minh mỉm cười, “Chỉ là tôi không ngờ lại bắt gặp cảnh… náo nhiệt như vậy.”
Hiếm khi tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Thì tôi dọn ra ở riêng rồi, tất nhiên phải thả lỏng một chút chứ?”
“Cứ thả lỏng đi, tận hưởng hết mình đi.”
Cố Tây Minh nói.
Tôi đứng dậy, định thay đồ để đi ăn cùng anh, nhưng trực giác lại mách bảo rằng anh vẫn đang để bụng chuyện vừa rồi.
Tôi nhấn mạnh:
“Tôi thật sự sẽ gọi cô giúp việc dọn dẹp nhà anh sạch sẽ.”
Cố Tây Minh ngẩng đầu lên:
“Cậu nghĩ tôi để tâm đến căn nhà này à?”
“Chẳng lẽ còn chuyện gì khác?”
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Không có gì đâu, cậu thay đồ đi.”
Trên đường đến nhà hàng, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Tôi đang nghĩ xem có nên nói gì đó để xoa dịu không khí, thì đột nhiên anh lên tiếng:
“Anh chàng ném áo lên đầu cậu khi nãy, cơ ngực to lắm à?”
“Không để ý, sao thế?”
“Không có gì, chỉ là tò mò về gu thẩm mỹ của cậu thôi.”
Anh nói, giọng điệu có chút mỉa mai:
“Loại công tử bột, nhìn được mà chẳng làm được.”
Tôi lườm anh một cái.
Anh không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào tôi:
“Thường xuyên chơi như vậy à?”
“Lần đầu tiên.”
Anh nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương:
“Lần đầu mà đã chơi lớn thế này rồi…”
“…”
Tôi phản bác:
“Không phải anh nói là không quản tôi sao?”
Anh lập tức im bặt, không phản bác thêm câu nào.