Hoa Nở Trong Gió Xuân - Chương 1
1
Hiếm thấy Tiêu Thịnh Trạch mua về một đống điểm tâm từ tiệm bánh cho ta.
Hắn thậm chí còn nhón một miếng, đích thân đưa đến bên miệng ta.
“Mau nếm thử đi, ta phải chờ rất lâu mới mua được đấy.”
Ta ngây người cắn một miếng.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã chuẩn bị sính lễ thật hậu hĩnh để sang nhà họ Triệu cầu hôn, chuyện này ta đều biết rõ.
Nhưng giờ phút này lại tỏ ra chiều chuộng ta như vậy, rốt cuộc là vì cớ gì?
Đã thành thân hơn hai năm, khắp trong phủ không ai không biết, đại thiếu gia khinh thường người thê tử xuất thân thô thiển như ta.
Khi cắn đến nhân đậu đỏ bên trong, động tác của ta khựng lại.
Ta ăn đậu đỏ sẽ nổi mẩn đỏ khắp người.
Nhưng chỉ ngập ngừng trong chốc lát, ta vẫn tham luyến chút dịu dàng hiếm hoi này, ngoan ngoãn ăn hết.
Ngẩng đầu lên, gượng cười đáp: “Ta rất thích.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, một luồng nhiệt nóng hừng hực trào dâng trong cơ thể, khiến ta khó lòng chống đỡ.
Nhìn thoáng qua đĩa điểm tâm trên bàn, ta đột nhiên trợn to mắt, “Chàng đã hạ dược ta!”
“Đúng vậy, tối nay ta muốn cùng nàng viên phòng.”
Vừa mới vui mừng trong khoảnh khắc, lông mày ta liền nhíu lại.
“Nhưng chẳng phải hôm nay chàng sang nhà họ Triệu cầu hôn sao?”
Thậm chí ta còn nảy sinh ý nghĩ thấp hèn rằng
— Phải chăng… hắn bị nhà họ Triệu từ chối rồi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hy vọng mong manh đó liền tan vỡ.
“Đương nhiên là đã thành công rồi, dù có đôi chút trắc trở, nhưng ta và Uyển Ngọc vẫn một lòng son sắt.”
Khi nhắc đến chuyện này, trong mắt hắn ngập tràn ý cười, vui sướng tựa như một thiếu niên mới lớn.
Nhìn thấy cảnh đó, ta bỗng thấy bản thân thật nực cười.
Nhưng rồi cơn ngứa ngáy khó chịu phía dưới lập tức kéo ta trở về thực tại.
Trong mắt ta rưng rưng lệ, ngập ngừng hỏi: “Vậy… tại sao chàng còn muốn cùng ta viên phòng?”
Đã thành thân hơn hai năm, hắn chưa từng chạm vào ta.
Nay đã thành công cầu thân với người trong lòng, vì sao đột nhiên lại đến tìm ta?
Ta không hiểu.
Mái tóc đen như thác nước xõa trên giường.
Ta bị hắn đè xuống, giãy giụa cũng vô ích.
“Uyển Ngọc yếu đuối sợ đau, ta cần dùng nàng để luyện tập trước, tránh làm nàng ấy bị thương trong đêm động phòng.”
Vừa xé toạc y phục của ta, hắn vừa thản nhiên giải thích mà không buồn ngẩng đầu lên.
Hắn sợ bản thân không có kinh nghiệm.
Hắn nói lần đầu của nữ tử khó tránh khỏi uất ức, cần phải nâng niu trân trọng.
Vậy nên, hắn dùng lần đầu của ta để luyện tập.
Ta muốn hỏi hắn, vậy còn ta thì sao?
Nỗi đau đớn nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng, nhưng ta lại nuốt ngược trở vào.
Chỉ thấy bản thân mình thật đáng thương hèn mọn.
Ta quay mặt đi, vùi đầu vào chiếc gối thêu uyên ương, che giấu đi giọt lệ bất lực.
Ngọc quan rơi xuống, mái tóc đen rủ xuống quấn quanh sợi dây đỏ trên cổ tay ta —
Đó là năm ngoái, khi bệnh tình của hắn chuyển biến tốt, tình cảm của chúng ta ngày càng khăng khít,
Ta đã đích thân đến chùa, quỳ lạy từng bước một để xin về.
Cầu mong cho mối nhân duyên của chúng ta.
Khoảnh khắc này, sợi dây đỏ bỗng chốc nóng rực, thiêu đốt lồng ngực ta đau nhói.
2
Sau khi cha mẹ qua đời, ta không còn nhà để về.
Vì vậy, khi Tiêu Thịnh Trạch cứu ta, lão phu nhân Tiêu gia mua ta về để xung hỷ cho nhi tử, ta thực sự rất cảm kích.
Ta cứ ngỡ rằng cuối cùng mình cũng đã có gia đình.
Ta tận tâm tận lực đối xử tốt với phu quân, phụng dưỡng lão phu nhân.
Nhưng Tiêu Thịnh Trạch vẫn không thích ta.
Người trong lòng Tiêu Thịnh Trạch là Triệu Uyển Ngọc, tiểu thư nhà họ Triệu, thanh mai trúc mã cùng hắn lớn lên.
Hai người bọn họ thanh mai trúc mã, vốn dĩ nên trở thành một đôi uyên ương.
Nhưng ông trời trêu ngươi, nhân duyên đầy ngang trái.
Tiêu gia giàu có quyền quý, nhưng độc đinh Tiêu Thịnh Trạch lại là một kẻ ốm yếu, hôm nay còn không biết ngày mai có sống được hay không.
Nhà họ Triệu sao có thể để đích nữ gả vào nơi đầy rủi ro “thủ tiết” như vậy.
Nghe nói Tiêu Thịnh Trạch muốn bàn chuyện hôn sự, Triệu Uyển Ngọc liền tránh né hắn.
Cuối cùng, người gả cho hắn để xung hỷ chính là ta.
Trước ngày đại hôn, Tiêu Thịnh Trạch không ngại quỳ dưới mưa suốt một ngày, quyết tuyệt từ chối hôn sự với ta.
Bệnh nặng sốt cao, không thể dậy nổi.
Nhưng ngày lành tháng tốt đã định, không thể trì hoãn.
Cuối cùng, ta cùng một con gà trống lớn bái đường thành thân, trở thành trò cười lớn nhất trong thành.
Đêm tân hôn, hắn vén khăn voan đỏ rồi lập tức đuổi ta ra khỏi phòng.
Khởi đầu gian nan, đến nay đã được hai năm rồi.
Ta đối với Tiêu Thịnh Trạch ngày càng tốt hơn, chu đáo tận tụy không chút oán thán.
Hắn uống rượu giải sầu, khiến bệnh tình trở nặng, ta liền không rời nửa bước, chăm sóc cẩn thận chu toàn.
Lòng người vốn bằng xương bằng thịt.
Nghe nói ngoại ô thành có một vị thần y dọn đến.
Tay ta bị nước thuốc làm phỏng đỏ rực, ta đứng ngập ngừng trước cửa, suy nghĩ xem nên khuyên nhủ hắn thế nào để cùng ta đi khám bệnh.
Ta gõ cửa bước vào, Tiêu Thịnh Trạch nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn ta thật sâu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên quầng thâm dưới mắt và đôi môi nứt nẻ của ta, hiếm khi lộ ra vài phần động lòng.
Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn.
Trong phòng ánh nến lập lòe, chỉ nghe thấy hắn khẽ ừ một tiếng từ cổ họng.
Hiếm khi ngoan ngoãn uống thuốc, lại còn bảo ta nghỉ ngơi trước, sau đó mới lên đường.
Ta mỉm cười, chỉ cảm thấy khổ tận cam lai.
Khi ấy, ta ngây thơ nghĩ rằng, sống cùng nhau mà, chỉ cần ta dốc hết tấm chân tình, nhất định có thể sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc.
Nhưng khi thân thể Tiêu Thịnh Trạch vừa khởi sắc, chuyện đầu tiên hắn làm lại là hân hoan chuẩn bị sính lễ, sang nhà họ Triệu cầu hôn.
Hắn muốn ta nhường lại vị trí chính thê.
Ta muốn gì, hắn đều có thể đáp ứng.
Chỉ cần trả lại thân phận “thê tử” duy nhất của hắn cho Triệu Uyển Ngọc.
Hắn muốn tám kiệu lớn, cưới hỏi đàng hoàng rước tiểu thư mà hắn luôn khắc cốt ghi tâm kia về làm chính thất.
Khoảnh khắc ấy, ta mới nhận ra, tất cả những gì trước đây chỉ là một giấc mộng si của ta.
Giữa ta và Tiêu Thịnh Trạch, vốn dĩ chưa bao giờ có khả năng.
Người mà hắn muốn cùng sống chung cả đời, từ đầu đến cuối vẫn luôn là Triệu Uyển Ngọc.
3
Ta mê man ngủ vùi đến tận trưa hôm sau.
Chậm rãi ôm chăn tỉnh dậy, bên cạnh đã lạnh lẽo tự bao giờ.
Trước khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác đau đớn đã ùa về, lan khắp đầu óc.
Thắt lưng và đôi chân nhức mỏi, hạ thân nóng rát, từng cơn đau buốt nhắc nhở ta về đêm qua.
— Bị chính phu quân của mình coi như công cụ luyện tập chuyện phòng the, thô bạo giày vò suốt một đêm.
Ta thà rằng bản thân không nhớ rõ mọi chuyện.
Trong bồn tắm.
Ta cố nhịn đau, hết lần này đến lần khác kỳ cọ những vết bầm tím loang lổ trên da.
Ngoài ra, những nốt mẩn đỏ trên người vẫn chưa lặn đi. Dấu vết nước mắt nơi khóe mắt cũng chưa phai nhòa.
Càng lau, vành mắt càng đỏ hoe.
Đêm qua trong lúc mê man, Tiêu Thịnh Trạch đâu phải không nhận ra.
Chỉ là hắn không quan tâm.
“Ngươi chịu khó nhịn một chút, trời sáng có lẽ sẽ đỡ hơn.”
Trong lòng hắn chưa bao giờ có ta.
Cho nên, hắn luôn bảo ta nhẫn nhịn.
Trước đây, ta cũng ngây ngốc nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Nhẫn nhịn, rồi phu quân của ta sẽ đối xử dịu dàng hơn một chút.
Nhẫn nhịn, rồi dần dần trong lòng hắn sẽ có ta.
Vô dụng thôi.
Sau khi chỉnh trang y phục, ta cố gắng gượng đi ra ngoài đến y quán.
Nha hoàn Thúy Ngọc thấy ta bước đi loạng choạng, nhất quyết đi theo ta.
Lấy thuốc xong, hai người cùng nhau quay về.
Từ xa đã thấy một người bán hoa vác trên vai cả một bầu xuân sắc, vừa đi vừa rao hàng khắp phố.
Một cô nương vận y phục lụa là gấm vóc bước đến gọi lại.
Nàng ta chọn tới chọn lui, cuối cùng rút ra một nhành hoa vừa ý nhất.
Cô nương ấy cúi đầu ngửi hoa, rồi nũng nịu dựa vào người nam tử tuấn tú bên cạnh.
“Chàng nói xem, nhành hoa này có đẹp không?”
Ta nhìn thấy Tiêu Thịnh Trạch tự nhiên trả tiền, sau đó nhẹ nhàng cầm nhành hoa tươi thắm cài lên tóc mai của nàng ấy.
Ánh mắt đầy dịu dàng, hắn nói:
“Đương nhiên là người còn đẹp hơn hoa, hoa kiều diễm, nàng càng diễm lệ hơn.”
Sợ chàng nhận ra, thiếp nhan sắc chẳng bằng hoa.
Với rất nhiều nữ nhân trên đời này, được người mình yêu khen ngợi một câu chân thành, thật sự là điều may mắn biết bao.
Tiêu Thịnh Trạch xưa nay lạnh lùng xa cách, có lẽ chỉ khi đối diện với Triệu Uyển Ngọc mới có thể lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.
“Đó chẳng phải là thiếu gia sao! Còn chưa thành thân, sao lại có thể công khai thân mật với Triệu tiểu thư như thế…”
Thúy Ngọc hốt hoảng kêu lên, sau đó liếc nhìn ta, vội vàng im bặt.
Ta cúi đầu đứng yên tại chỗ.
Dưới lớp y phục, những vết bầm tím chằng chịt trên da bỗng nhiên đau nhói vô cùng.
Ta chỉ muốn xoay người bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
“Ây da, A Trạch, kia chẳng phải là nương tử của huynh sao?”
Bước chân ta khựng lại.
Tiêu Thịnh Trạch nhìn theo hướng đó, ánh mắt thoáng vẻ bối rối, lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại dịu dàng bất đắc dĩ nhìn người trước mặt.
“Uyển Ngọc, đừng giận dỗi với ta.”
“Đó không phải nương tử của ta. Nàng mới là, nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, là người duy nhất!”
Dù sớm đã đoán trước được, nhưng tim ta vẫn nhói lên một cái.
Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt không nghe lời.
Chỉ đành lúng túng gật đầu, định xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Lại bị vị Triệu tiểu thư ấy từ tốn gọi lại.
“Ngươi là Tô Lê tỷ tỷ, xin hãy dừng bước.”
Nàng ta nói: “A Trạch, dù gì cũng chỉ còn vài ngày nữa, ta sẽ gả cho huynh rồi.”
“Hay là để Tô Lê tỷ tỷ mang những món đồ này về trước giúp ta nhé, như vậy khi ta vào cửa cũng đỡ phải vất vả chuyển dọn. Chỉ là không biết có làm phiền Tô Lê tỷ tỷ không thôi?”
“Được thôi.”
Vừa nhắc đến hôn sự, Tiêu Thịnh Trạch liền vui mừng rạng rỡ, không chút chần chừ đồng ý ngay.
Hắn bước đến, đem từng gói đồ lớn nhỏ trao vào tay ta và Thúy Ngọc.
Ta cúi đầu ngoan ngoãn nhận lấy, cố nén cảm giác nghèn nghẹn trong lòng.
Trên y phục của hắn, trước nay đều do chính tay ta giặt sạch bằng bồ kết, thoang thoảng hương thanh khiết nhè nhẹ.
Nhưng giờ đây lại phảng phất mùi phấn son ngọt ngào khó chịu.
Hương thơm ấy khiến lòng ta chua xót đắng cay.
Mới chỉ nửa ngày ngắn ngủi, hơi thở trên người hắn đã không còn thuộc về ta nữa rồi.
Cùng Thúy Ngọc khó nhọc mang đống đồ lớn nhỏ vào phòng của Tiêu Thịnh Trạch.
Nhìn một đống chất đầy trong phòng.
Tiêu Thịnh Trạch đã dặn dò kỹ, phải đặt trong phòng hắn để tránh hư hỏng mất mát.
Ta vịn vào thắt lưng đang đau nhức, trầm ngâm suy nghĩ.
Chật quá rồi.
Đồ của ba người làm sao có thể cùng đặt chung trong một căn phòng được.
Vì vậy ta nhờ Thúy Ngọc giúp chuyển hết đồ của ta ra ngoài phòng của Tiêu Thịnh Trạch.
Nhường chỗ cho đồ của Triệu Uyển Ngọc.
Thúy Ngọc lộ vẻ không đành lòng: “Thiếu phu nhân, người hà tất phải khổ sở như vậy?”
Ta khẽ mỉm cười, trong nụ cười ấy phảng phất vẻ bi thương đầy cam chịu.
“Thúy Ngọc, từ nay ngươi cứ gọi ta là A Lê là được rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, ta sẽ không còn là thiếu phu nhân của Tiêu phủ nữa, Triệu tiểu thư mới là.”
“Chi bằng từ hôm nay đổi cách xưng hô luôn đi, để sau này không bị nhầm lẫn, nói sai rồi lại khó xử.”