Hoa Khôi Kinh Thành Xuyên Không - Chương 7
Đoạn điên ngây người nhìn tôi hồi lâu, thấy tôi đẫm lệ gật đầu, ôm chặt tôi vào lòng, “Anh biết em thật lòng yêu anh, anh vì em mà ruồng bỏ vợ con cũng không uổng phí, anh, anh…”
Hắn xúc động đến mức không nói nên lời, lúc này, tai nghe của tôi vang lên lời nhắc nhở của ekip chương trình:
“Quý Lam, theo như yêu cầu của cô, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng trên du thuyền ở bờ biển, ngay tại bến tàu số 3 gần cô nhất.”
Tôi gật đầu, thấy Đoạn điên vẫn lúng búng không nói được câu hoàn chỉnh, liền đưa ngón tay lên môi hắn:
“Đoạn ca ca, giờ không phải lúc nói chuyện này. Tâm ý của anh em tự nhiên biết, nhưng anh em nhà em phát hiện không thấy em, chắc chắn đang điên cuồng tìm kiếm em. Bây giờ việc quan trọng nhất là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, cao chạy xa bay. Em đã tìm hiểu qua, bến tàu số 3 sắp có một chuyến du thuyền bình thường, đi đến các thành phố khác, chúng ta mau đi thôi, kẻo anh em bất lương nhà em bắt em về!”
“Tốt! Tốt!” Đoạn điên bị tôi khơi gợi cảm xúc, kéo vali, cùng tôi đi đến bến tàu số 3.
Nhưng ngay cả đến lúc này, con dao trong tay hắn vẫn nắm chặt. Ekip chương trình và cảnh sát không dám manh động, sợ hắn nhất thời kích động sẽ đâm tôi.
Chỉ khoảng năm sáu phút, hai người chúng tôi đã đến bến tàu số 3.
“Hai người kia, đứng lại!”
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng quát tháo, chỉ nghe giọng là biết ngay là Phương Dĩ Khiêm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra họ nghe tôi và Đoạn điên nói chuyện lâu như vậy cũng hiểu ra rồi.
Đoạn điên rùng mình, cảnh giác quay đầu lại, thấy Phương Dĩ Khiêm, Lý Hiển và Phạm Nhất Khôn hùng hổ đi về phía này, sau lưng còn có một đám nhân viên nam của ekip chương trình cầm dao, rìu, gậy gộc.
Để phù hợp với nhân vật, họ còn cố ý bôi kem nền màu tối lên mặt, tạo vẻ phong trần, hung tợn.
Phương Dĩ Khiêm thể hiện bản lĩnh ảnh đế, giọng ồm ồm quát mắng: “Em gái, mày lấy trộm nhiều đồ trong nhà như vậy, liều mạng trốn ra ngoài chỉ để tư thông với tên đàn ông này sao? Hắn ta đã túng quẫn, có thể mang lại cho mày điều gì? Mau về nhà với chúng tao ngay!”
Phạm Nhất Khôn cũng phối hợp diễn vai em trai: “Chị ơi, nghe lời em đi, chúng em đã sắp xếp hôn sự cho chị rồi, ông lão đó giàu có, có quyền thế, chị gả qua đó đảm bảo hưởng phúc! Em còn chờ tiền mừng của chị để lấy vợ đây!”
Lý Hiển là người lớn tuổi nhất trong đám, vác rìu lên vai, dọa nạt: “Nếu mày còn ngoan cố, đừng trách anh em không khách khí!”
Nói rồi, cả đám hùng hổ xông lên, dọa cho Đoạn điên liên tục lùi lại.
Giữa lúc lơ mơ, tôi như trở về những ngày diễn kịch ở Giáo Phường Ti, chỉ khác là lúc đó, tú bà cùng một đám sai vặt đến phối hợp diễn.
Còn bây giờ, đã thay đổi thành 3 người bọn họ.
Tôi thuận theo vở kịch cũ mà diễn tiếp: “Chết rồi! Bị anh em nhà em phát hiện, coi như xong rồi! Ba anh em nhà em đều là dân giang hồ, anh cả em làm nghề buôn bán nội tạng, anh hai chuyên đi đòi nợ bằng bạo lực, còn em trai em trước đây vì tội giết người mà vào tù. Giờ phải làm sao đây!”
Đoạn điên vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao. Lúc này tôi cũng nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng hắn cứ giữ chặt con dao nên tôi không dám hành động liều lĩnh.
Lúc này, trên thuyền, cảnh sát mặc thường phục giả vờ là thuyền viên, thúc giục: “Sắp sửa khởi hành rồi. Các vị đi hay không?”
Tôi lập tức nhét vali vào tay Đoạn điên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vội vàng và tha thiết:
“Đoạn ca ca, anh nghe em nói, em không sao đâu. Anh em trai bắt được em, chỉ đánh đập vài trận, rồi gả em đi đổi tiền. Nhưng nếu anh rơi vào tay họ, tim gan phèo phổi e rằng đều bị cắt mất! Bây giờ em sẽ đi ngăn cản họ, anh lên thuyền đi! Mau lên thuyền! Chỉ cần anh bình an, cũng không phụ lòng em dành cho anh một mảnh tình sâu!”
Đoạn điên bị lời nói của tôi làm cảm động, nắm chặt tay tôi không chịu buông: “Tú Tú, em…”
“Yêu, không hối hận!”
Nói rồi tôi dùng sức đẩy Đoạn điên lên thuyền, hắn vừa lảo đảo hai bước, thuyền đã rời bến, nhanh chóng ra khơi.
Cuối cùng cũng cách xa tôi.
Tôi toàn thân thả lỏng, nhìn thấy cảnh sát mặc thường phục từ trong khoang tàu ùa ra, khống chế chặt chẽ Đoạn điên.
Đoạn điên nhìn tôi từ xa, trong mắt lẫn lộn sự hoang mang và kinh ngạc, sau đó biến thành sự tức giận ngút trời.
Nhưng những điều đó, đều không liên quan đến tôi nữa.
Tôi quay người đi, không nhìn hắn nữa.
Đến đây, vở kịch hài hước kinh hoàng này, cuối cùng cũng kết thúc.
Và toàn bộ quá trình, cũng được khán giả thu vào tầm mắt ——
“Đáng sợ quá! Suýt chút nữa là xảy ra chuyện rồi, may mà có Quý Lam ra tay!”
“Đây chính là cao thủ ngôn ngữ thực sự sao? CPU của tên bệnh tâm thần này chắc cũng choáng váng luôn.”
“Tuy rất khâm phục lòng dũng cảm của chị Quý Lam, nhưng em càng muốn nói: Chị ơi, truyền bí kíp này cho em với!!”
“Còn có ca vương, ảnh đế, tiểu thịt tươi, mọi người cùng nhau hợp tác diễn vở kịch này, mọi người đều tuyệt vời!”
“Gửi lời xin lỗi đến chị Quý Lam, trước đây em đã nói chuyện quá to tiếng.”
“Từ hôm nay, em tuyên bố em là fan cuồng của chị Quý Lam!”
“Em cũng vậy, em cũng vậy!”
Và lúc này, bên ngoài màn hình bình luận.
Lữ Quế Quế mắt đỏ hoe nhìn toàn bộ quá trình, thấy tôi cuối cùng cũng thoát hiểm, khóc nức nở lao vào lòng tôi:
“Lam Lam, xin lỗi! Em sai rồi!”
Cô ấy khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa, người còn run rẩy.
Cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
Tôi biết cô ấy muốn nói gì, cũng hiểu lý do cô ấy làm vậy trước đây.
Tại Giáo Phường Ti, tôi đã gặp quá nhiều cô gái nhỏ hay mang tâm cơ như vậy.
Nhưng những thủ đoạn vặt vãnh đó, chỉ cần nhìn thấu là được, không cần bận tâm so đo.
Bởi vì người mạnh mẽ, không cần thông qua việc giẫm đạp người khác để thỏa mãn bản thân.
Vì vậy, tôi chỉ cúi đầu nhìn xuống cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy:
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Lữ Quế Quế khóc lớn hơn, cảm động đến rơi nước mắt.
12.
Chuyện ầm ĩ đến mức, người quản lý của tôi lo lắng đến mức nhảy dựng.
Chưa đợi chương trình ghi hình xong, nhất quyết phải đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.
Đợi đến khi tất cả các kiểm tra lớn nhỏ hoàn thành, thời gian ghi hình chương trình cũng kết thúc.
Nhưng người phụ trách của ekip chương trình đã truyền đạt kết quả cuối cùng cho tôi.
Anh ta nói, trong lượt bình chọn cuối cùng, 5 người còn lại không hẹn mà gặp, đều bỏ phiếu cho tôi.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử của các chương trình hẹn hò.
Anh ta cũng mang thư đến, tôi mở ra từng cái.
Lý Hiển: “Rất may mắn, ngay ngày đầu tiên tham gia chương trình đã xác định là em. Cuối cùng, anh muốn nói rằng, anh có mắt nhìn người thật tốt, gặp được em là điều may mắn nhất của anh khi tham gia chương trình này.”
Phương Dĩ Khiêm: “Ban đầu thích em, đúng là vì mê mẩn trà em pha. Nhưng sau này, anh càng ngày càng bị thu hút bởi sức hút của em. Mong rằng một ngày nào đó, em có thể trở thành nữ chính của anh.”
Phạm Nhất Khôn: “Tôi sẽ luôn nhớ những lời chị nói với tôi tối hôm đó. Trong tình yêu, điều quan trọng nhất không phải là người đó, mà là trái tim mình dành cho họ. Nhưng chị là ngoại lệ, chị luôn là quan trọng nhất.”
Thẩm Đạm Nghi: “Lam Lam, em xứng đáng với mọi lời khen ngợi tốt đẹp nhất. Chị chờ cùng em trở thành cặp đại sứ song sinh, thường xuyên gặp gỡ.”
Lữ Quế Quế: “Thua chị, em tâm phục khẩu phục. Nhưng đây đại khái cũng không thể coi là thua, bởi vì cho dù biết rõ kết quả như vậy, em vẫn hy vọng có cơ hội được gặp gỡ chị. Lam Lam, hãy cho phép em trở thành bạn của chị nhé.”
Tôi nắm chặt năm lá thư này trong tay, mũi cay cay, muốn khóc lại cũng muốn cười..
Trước khi xuyên không đến thế giới này, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhận được năm sự công nhận như vậy ở đây.
Mà tôi biết rõ rằng, trong tương lai, tôi sẽ còn thu hoạch được nhiều hơn nữa.
“Lam Lam, em nổi tiếng rồi! Nổi đình nổi đám!”
Người quản lý hưng phấn chạy vào phòng, giọng gần như lạc đi:
Đạo diễn quốc tế Trương An Ca đã xem qua đoạn tiết mục ngắn của em, mời em đóng vai nữ chính trong phim mới của anh ta, đóng vai một hoa khôi thời Đường! Anh ta nói anh ta đã tìm kiếm rất lâu, em là nữ diễn viên thích hợp nhất mà anh ta thấy có thể đảm nhận vai trò hoa khôi này! Có tài năng, có nhan sắc, từng trải nhưng vẫn giữ được cốt cách, tinh tế về mọi mặt nhưng không tự mãn. Nghe đánh giá cao như vậy! Đây lại là Trương An Ca nha, là tài nguyên mà bao nhiêu nữ diễn viên mơ ước cả đời!”
Tôi không khỏi mỉm cười, vị đạo diễn này, có tầm nhìn xa.
Xem ra, lời mời của ca vương, ảnh đế, tiểu thịt tươi và Thẩm Đạm Nghi đều phải dời lại.
“Nhân vật này, quả thực rất hợp với em.”
Tôi mỉm cười đứng dậy, đón ánh hoàng hôn rực rỡ rồi hít một hơi thật sâu.
Từ đích nữ của Lễ bộ Thượng thư, đến hoa khôi của Giáo Phường Ti.
Từ tiểu hoa thị phi hiện đại, đến ngôi sao mới của làng giải trí.
Mỗi bước đi, đều gian nan nhưng lại rực rỡ như vậy.
Tôi đã nói từ lâu, dù ở đâu, tôi cũng có thể tạo dựng một bầu trời riêng cho mình.
Thành tích ngày nay, chỉ là một sự khởi đầu.
Tương lai, còn có những ánh hào quang rực rỡ hơn đang chờ tôi tỏa sáng.
Dù sao, tôi cũng là hoa khôi mà.
-HẾT-