Hoa Khôi Kinh Thành Xuyên Không - Chương 4
Cô ấy có chút ngượng ngùng: “Chỉ là thành kiến của chị.”
Tôi mỉm cười: “Con người mà, ai cũng có thể thay đổi. Ai có thể từ đầu đã hoàn hảo được? Chẳng phải trải qua nhiều va vấp, rèn luyện dần dần mới nên người. Chị có thể rèn luyện được tính tình xem nhẹ mọi việc như hiện tại, trước đây hẳn cũng trải qua không ít chuyện, mới có thể nhìn thấu đáo mọi thứ.”
Thẩm Đạm Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Nói quá hay, Lam Lam, chị xin lỗi vì những thành kiến trước đây của chị với em.”
Hai người chúng tôi, cô một câu tôi một câu, trò chuyện thoải mái vui vẻ.
Hoàn toàn không chú ý rằng, màn hình bình luận đang lướt nhanh như chớp——
“Phải làm sao đây, hai người đẹp đẹp đôi quá! Ảnh đế, ca vương, tiểu thịt tươi gì gì đó, đàn ông cút hết đi!”
“Đây là loại CP kỳ quặc gì vậy? Một chương trình ghép đôi yêu đương, tôi vậy mà lại đu bách hợp!”
“Tôi cũng muốn xin lỗi Quý Lam! Trước đây tôi có thành kiến với cô ấy, nhưng từ hôm nay, cô ấy chính là chị gái của tôi!”
“Hu hu hu, tôi rất muốn nằm vào lòng chị Quý Lam, chị có thể ấn huyệt cho em không…”
Ngay khi cuộc thảo luận trên màn hình bình luận đang diễn ra sôi nổi, những người khác cũng đã tìm đến nhà kính.
“Đạm Nghi, Lam Lam, hai người ở đây làm gì vậy? Thấy hai người đi lâu không về, mọi người lo lắng lắm.”
Lữ Quế Quế là người đầu tiên bày tỏ sự quan tâm, muốn tạo dựng hình ảnh hoạt bát, tốt bụng.
Thẩm Đạm Nghi từ trên đùi tôi ngồi dậy, giải thích:
“Vừa nãy tôi bị say nắng một chút, Quý Lam đã giúp tôi massage, giờ đã thoải mái hơn nhiều. Nói ra thì Quý Lam rất giỏi các thủ thuật Đông y, tôi cảm thấy các kinh mạch trên đầu đều được cô ấy khai thông, giờ cả người đều sảng khoái.”
Ca vương Lý Hiển nghe vậy tò mò: “Thần kỳ vậy sao? Lam Lam, dạo này anh cũng hay cảm thấy đầu óc nặng nề, em có thể giúp anh ấn huyệt một chút được không?”
Màn hình bình luận lập tức bắt đầu lướt nhanh:
” A! Massage, quá ư là ái muội! Tôi đồng ý với mối hôn sự này!”
“Ca vương cũng muốn nằm trên đùi của tỷ tỷ sao? Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.”
Nhưng đối mặt với lời nói của Lý Hiển, tôi lại lắc đầu:
“Đầu óc nặng nề có nhiều nguyên nhân, không phải nguyên nhân nào cũng có thể giải quyết bằng ấn huyệt. Anh nên đi khám ở y quán trước, rồi điều trị theo triệu chứng.”
Tôi rất rõ ràng, việc giúp anh ta massage trước mặt mọi người có ý nghĩa gì. Hành động như vậy quá mức thân mật, không có lợi cho hình ảnh.
Hơn nữa, hiện tại tình hình còn chưa rõ ràng.
Nếu tôi đồng ý, vậy sao tôi có thể thu hút những người khác nữa?
Nhưng Lữ Quế Quế hiển nhiên không hiểu được lợi hại trong đó, thấy Lý Hiển thất vọng sau khi bị tôi từ chối, cô ta thế mà vọt ra.
“Anh Hiển, không phải chỉ là massage thôi sao? Em cũng từng học qua. Trong phim trước em đóng vai một cô gái massage khiếm thị. Hay là để em massage cho anh nhé?”
Sắc mặt của Lý Hiển bỗng nhiễn trở nên khó diễn tả thành lời.
Cùng lúc đó, màn hình bình luận cũng theo chiều hướng cạn lời:
“Chán không nói nổi, Lữ Quế Quế có bị bệnh gì không? Ca vương Lý Hiển để Quý Lam massage là để bồi dưỡng tình cảm, cô ta nhảy ra làm gì?”
“Sao tôi lại cảm thấy Lữ Quế Quế có vẻ như đang cố tình tranh thủ tình cảm vậy nhỉ??”
“Haiz, Lữ Quế Quế, sao cô không nhìn thấy biểu cảm đau lòng của tiểu thịt tươi sau lưng? Cô như vậy sẽ mất đi anh ấy đó!”
Mãi đến khi Lý Hiển lên tiếng, cuộc thảo luận này mới tạm thời kết thúc.
“Tôi vừa nhớ ra hôm nay là tôi và Lam Lam chuẩn bị bữa tối. Lam Lam, mau đi thôi, nếu không tối nay mọi người sẽ không có gì để ăn.”
Nói xong, Lý Hiển vẫy tay ra hiệu với tôi, rồi vội vã dắt tôi rời khỏi nhà kính.
Biểu cảm của Lữ Quế Quế càng trở nên khó coi hơn.
Nhưng điều này rõ ràng không nằm trong phạm vi quan tâm của Lý Hiển, anh ta hào hứng dẫn tôi đến bếp, chuẩn bị trổ tài nấu nướng.
Nhưng vấn đề là, tôi hoàn toàn không biết nấu ăn.
Trước khi bị tịch biên, tôi là đích nữ của Lễ bộ thượng thư, mười ngón tay không dính nước.
Sau khi vào Giáo Phường Ti, thức ăn đều do thị nữ chuẩn bị, cũng không cần tôi phải nấu nướng.
Tôi vừa định nói với Lý Hiển rằng tôi không biết nấu ăn, thì không ngờ anh ta đã đi trước một bước chủ động dẫn tôi đến ngồi bên bàn ăn.
“Em đừng làm gì cả. Ngón tay của em là để đàn tranh, không cần dính vào những thứ này.”
Tôi bớt lo lắng một chút, nhưng dù sao cũng không thể ngồi im.
“Vậy em ở đây trò chuyện cùng anh nhé.”
Lý Hiển nở nụ cười mãn nguyện, anh ta cầm tạp dề lên, quay lưng về phía tôi.
Tôi thuận tay giúp anh tôi buộc tạp dề.
Bình luận lướt nhanh:
“Aaaaaa! Cô ấy buộc tạp dề cho anh ấy, tính ra cũng như nắm tay rồi!”
“Tôi sai rồi, trước đây tôi còn ủng hộ ca vương và Lữ Quế Quế, là tôi có mắt mà không tròng!”
” Khóa CP, khóa CP! Đêm nay chuyển cục dân chính đến đây cho hai người!”
Nhưng không ngờ, chiếc tạp dề vừa buộc được một nửa, ảnh đế Phương Dĩ Khiêm đã đến.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt anh ta cứng đờ.
Sau đó, anh ta làm ra một hành động khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Anh ta cố ý đi giữa tôi và Lý Hiển, chen vào giữa hai chúng tôi, đi đến tủ lạnh lấy một miếng dưa hấu.
Lấy xong còn chưa hết, lại quay sang mời tôi và Lý Hiển:
“Sáng nay tôi đi mua dưa hấu, hai người ăn không?”
Lý Hiển không có biểu cảm gì: “Sắp ăn tối rồi, tôi không ăn.”
“Cũng đúng, nếu không lát nữa sẽ không ăn được món ăn do anh và Lam Lam nấu.”
Phương Dĩ Khiêm lại đặt dưa hấu vào tủ lạnh, thản nhiên đi qua giữa tôi và Lý Hiển một lần nữa, rồi rời đi.
Đương nhiên, những người hóng hớt trên màn hình bình luận sẽ không bỏ qua cảnh tượng bùng nổ này:
“Xong rồi xong rồi! Ảnh đế cũng bắt đầu gọi Quý Lam là Lam Lam rồi, trước đây anh ấy rõ ràng đều gọi tên đầy đủ.”
“Trời ơi, tôi không nhìn nhầm chứ, ảnh đế thực sự cố ý chen ngang ca vương và Quý Lam. Đây là tình tiết chiến đấu ác liệt gì vậy?”
“CP của ảnh đế và Đạm Nghi lẽ nào chính thức tan vỡ rồi sao? Fan CP này không phục!”
“Mọi người không ai phát hiện ra sao? Lúc nãy, khi ca vương nói muốn Quý Lam giúp anh ấy massage, biểu cảm của ảnh đế đột nhiên trở nên rất khó coi, suýt chút nữa thì quên mất việc quản lý biểu cảm. Xem ra ảnh đế cũng có ý với Quý Lam!”
Với sự xuất hiện của “tiết mục nhỏ” này, tâm trạng như gió xuân của Lý Hiển rõ ràng đã bị ảnh hưởng.
Đến tối khi ăn cơm, chỗ ngồi của mọi người vẫn giữ nguyên như ngày hôm qua.
Nhưng điều khác biệt là, Phương Dĩ Khiêm liên tục vồn vã hỏi thăm tôi, còn không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
Lý Hiển cảm nhận được mối nguy sâu sắc.
Nhưng tôi lại ứng đối một cách thành thạo.
Dù cho là hai người, hay thậm chí là mười người, tôi cũng không hề e dè.
07.
Mối quan hệ tình cảm của sáu người chúng tôi đã có nhiều thay đổi sau một ngày.
Nhưng vì những ngày chẵn không cần bỏ phiếu, nên những thay đổi này không thể hiện ra ngay lập tức.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày thứ ba.
Hôm đó, Lý Hiển và Thẩm Đạm Nghi có thông cáo phải ra ngoài chạy show.
Để chiếm được trái tim Lữ Quế Quế, tiểu thịt tươi Phạm Nhất Khôn đã mời riêng cô ấy đi chơi.
Trong biệt thự, chỉ còn lại tôi và Phương Dĩ Khiêm.
Phương Dĩ Khiêm lại mời tôi pha trà cho anh ta.
Tôi đáp ứng.
Anh tôi nhấm nháp hương trà đậm đà, uống xong một chén, lại nhấp nhám một cách say mê:
“Chà, nghĩ đến việc sau khi chương trình kết thúc sẽ không còn được uống trà ngon như vậy, thật hy vọng chương trình này sẽ không bao giờ kết thúc…”
Nói rồi anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa.
Tôi quen thuộc với lời thoại này.
Hầu hết khách nhân đến với tôi trong quá khứ, mười người thì chín người đều bày tỏ sự lưu luyến.
Nhưng tôi là hoa khôi, sao lại dễ dàng gặp gỡ họ được.
Dù vậy, tôi vẫn phải vẽ bánh cho họ.
Phải khiến mỗi người đều tin rằng tôi đối xử với họ rất khác biệt, họ mới có thể cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Đối với Phương Dĩ Khiêm, cũng vậy.
Tôi cúi thấp mi mắt, khi ngẩng lên, trong mắt đã tràn đầy sự lưu luyến:
“Trà, chỉ có pha cho người hiểu mới có ý nghĩa. Em đã pha không ít trà, nhưng chỉ có anh Dĩ Khiêm mới có thể nếm ra hương vị ẩn sâu trong đó. Anh không muốn chương trình kết thúc, em cũng vậy.”
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tình cảm sâu nặng luân chuyển trong ánh mắt của chúng tôi.
Khán giả qua màn hình đều choáng váng:
“Cái này… coi như là tỏ tình sao?”
“Phải làm sao đây? Tôi thấy Quý Lam có thể ghép CP với ca vương, ảnh đế và Thẩm Đạm Nghi. Bốn người họ có thể sống chung với nhau không?”
“Ca vương chỉ ra ngoài chạy show một chút, quay lại đã thấy vợ bị cướp, khóc ngất trong nhà vệ sinh.”
Tối hôm đó, tôi bỏ phiếu cho Phương Dĩ Khiêm.
Mặc dù Lý Hiển cũng đối xử tốt với tôi, nhưng không còn cách nào, tôi phải “mưa móc rải đều” mới vui.
Cùng lúc đó, tôi nhận được hai lá thư, từ Lý Hiển và Phương Dĩ Khiêm.
Tôi mỉm cười nhận lấy, mọi chuyện đều như tôi dự liệu.
Tôi không giống Lữ Quế Quế. Tuy cùng lúc “bắt cá hai tay”, nhưng rõ ràng cô ta đã mặc nhiên thừa nhận gắn bó với tiểu thịt tươi, còn dày mặt lấy lòng ca vương không thèm quan tâm đến mình, tự nhiên sẽ mang tiếng xấu; nhưng tôi chưa bao giờ chủ động nịnh hót lấy lòng, chỉ tập trung thể hiện đầy đủ bản thân, chờ cá cắn câu, vì vậy mọi người lại cho rằng tôi là người có thể kết hợp với bất kỳ ai.
Đối với tôi, lăn lộn trong giới giải trí và làm hoa khôi đều là một loại sự nghiệp.
Làm sự nghiệp, chính là để mọi người nhìn thấy nhiều khả năng hơn của bản thân, giành được sự ưu ái của nhiều người hơn.
Từ một ngôi sao trẻ đầy tai tiếng bị mọi người hắt hủi, lật ngược thế cờ trở thành người được yêu thích trong chương trình hẹn hò.
Còn có chuyện gì thú vị hơn thế này?
08.
Ngày hôm sau, Phương Dĩ Khiêm dậy sớm đầy hứng khởi, làm cho tôi một bữa sáng đầy dinh dưỡng.
Lý Hiển với quầng thâm dưới mắt thức dậy, thấy tôi đang cười nói vui vẻ ăn sáng cùng Phương Dĩ Khiêm, càng thêm thất vọng.
Mọi chuyện đều được Lữ Quế Quế nhìn thấy.
Cô ta đoán chừng đã biết, tối qua tôi bỏ phiếu cho Phương Dĩ Khiêm.
“Anh Lý Hiển, tối qua anh không ngủ ngon sao? Có quầng thâm mắt rồi.” Lữ Quế Quế chủ động tiến lên quan tâm.
Tiểu thịt tươi hôm nay đi ra ngoài chạy show. Có lẽ cô ta cảm thấy mình và tiểu thịt tươi kia đã hai lần bầu chọn cho nhau, việc ràng buộc cơ bản đã ổn định, nên có thể tiếp tục tấn công ca vương. Thấy tôi và Phương Dĩ Khiêm có dấu hiệu phát triển, lập tức đối với ca vương phát động thế tấn công.