Hoa Hồng Đỏ - Chương 98
Trong phòng truyền ra âm thanh ngắt quãng, tóc Trần Tĩnh xõa tung trên vai, cô đứng thẳng người dậy hôn lên đôi môi mỏng, đặt hai tay lên vai anh.
Phó Lâm Viễn ôm eo hôn lên môi cô. Sau đó dùng tay ấn xuống, Trần Tĩnh nuốt âm thanh xuống cổ họng, khóe mắt đỏ hoe. Cô cứ để tùy ý mặc anh thích làm gì thì làm.
Một lúc lâu sau…
Trần Tĩnh bị anh ôm eo đi vào phòng tắm, ga trải giường bị kéo xuống đất, màu khăn của ga trải giường khớp với màu xám của sàn nhà, tạo nên cảm giác quyến rũ. Phòng tắm của anh cũng được trang trí lại, Trần Tĩnh đứng dưới vòi hoa sen ôm cổ anh rồi chủ động hôn anh.
Phó Lâm Viễn giữ gáy Trần Tĩnh, cúi đầu tiếp nụ hôn của cô.
Tiếng nước chảy tí tách, ướt đẫm bàn chân hai người.
Trần Tĩnh mơ màng nhìn khuôn mặt của anh, dùng chân quấn lấy anh. Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày nắm eo đáp lại cô. Anh vốn định tối nay cứ như vậy, ai biết rằng cô lại đến trêu chọc anh nên thời gian ra khỏi phòng tắm lại kéo dài thêm.
Cuối cùng, Trần Tĩnh được anh ôm ra khỏi phòng tắm, cả người cô run rẩy.
Trở lại phòng, Phó Lâm Viễn lấy một chiếc áo sơ mi tự mình mặc vào cho cô. Trần Tĩnh khôi phục một chút ý thức, cô ngồi ở mép giường ngẩng đầu nhìn anh.
Vì vậy, mỗi lần quấn quýt cô đều nhanh chóng thả mình để anh điều khiển cả thể xác lẫn tinh thần.
Phó Lâm Viễn véo cằm cô.
Ánh mắt sâu thẳm của hai người nhìn nhau.
Một lúc sau.
Cô ngẩng đầu lên ôm lấy cổ anh, Phó Lâm Viễn lại cúi xuống hôn cô lần nữa. Hai người dây dưa một hồi thì điện thoại bên ngoài vang lên, Phó Lâm Viễn buông cô ra, hôn lên trán: “Chờ anh một chút.”
Trần Tĩnh “ừ” một tiếng.
Cô buông cổ anh ra, Phó Lâm Viễn xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng khách ánh sáng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn ngủ bật sáng, Trần Tĩnh ngồi ở đầu giường nhìn thấy trong này còn có máy chiếu, cô lấy điều khiển từ xa bật lên, màn chiếu từ từ hạ xuống, màn hình hiện lên.
Trần Tĩnh tùy ý nhấn nút.
Phó Lâm Viễn gọi điện thoại xong, anh rót một ly nước bước vào, nhìn thấy cô đang xem một bộ phim không tiếng trên giường, ánh sáng chiếu vào người cô, đôi chân dài để trong chăn, trông khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nghiêm túc
Anh đưa ly nước cho cô.
Trần Tĩnh nhận lấy, Phó Lâm Viễn cũng ngồi xuống kéo cô vào trong lòng, cô cũng dựa vào người anh, uống nước rồi hỏi: “Anh thuê chỗ này khi nào thế?”
Phó Lâm Viễn ôm eo ngửi mùi thơm trên người cô, anh nói: “Mới đây không lâu.”
Trần Tĩnh “ồ” một tiếng.
“Cách thiết kế ở chỗ này của anh còn đẹp hơn nhà em nữa.”
Anh lắng nghe rồi hôn lên đ ỉ nh đầu của cô
“Chìa khóa đưa em giữ nhé.”
Trần Tĩnh mỉm cười.
“Được.”
Phó Lâm Viễn thấy cô uống xong, tay cầm ly nước, tập trung xem phim, anh vươn tay lấy ly nước của cô, tay lại ôm lấy eo cô, hỏi: “Đói bụng không?”
Trần Tĩnh lắc đầu.
Phó Lâm Viễn nhìn bộ phim.
Anh không thể nào xem được thể loại phim nghệ thuật này, anh lấy máy tính bảng nhập ngày sinh của Trần Tĩnh vào mở khóa ra rồi nhấp vào hộp thư. Sau khi Trần Tĩnh xem phim một lúc, từ khóe mắt thấy anh đang làm việc, cô chỉ nhìn khuôn mặt của anh, cả hai đều sử dụng cùng một loại sữa tắm mùi rất thơm.
Trần Tĩnh tập trung nhìn góc mặt anh.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên tiến lại gần cắn vào yết hầu của anh.
Phó Lâm Viễn dừng lại.
Bàn tay trên eo cô càng siết chặt hơn.
Giây tiếp theo, anh bế cô lên đặt lên đùi, Trần Tĩnh buông anh ra thì bắt gặp ánh mắt anh, yết hầu của Phó Lâm Viễn động đậy, anh nhìn cô chằm chằm.
“Đêm nay em không muốn ngủ? Hay là ngày mai không muốn đi nữa?”
Trần Tĩnh biết rằng bản thân đã trêu chọc tới anh rồi.
Cô đặt tay lên vai anh nhướng mày, ghé sát vào hôn lên khóe môi anh.
“Bây giờ muốn ngủ và cũng muốn ngày mai đi được cơ.”
Phó Lâm Viễn ấn eo cô.
“Vậy sao?.”
“Xem biểu hiện của em hình như không giống thì phải.”
Áo sơ mi của anh khoác trên người cô, không quá dài, vòng eo thon thả cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh, Trần Tĩnh hơi căng thẳng, cô lắc đầu: “Anh nhìn kỹ đi, em muốn mà.”
Phó Lâm Viễn im lặng nhìn cô.
Trong phòng tắm, cô rõ ràng không thể chịu được nữa.
Anh tựa vào đầu giường nhìn cô chằm chằm.
Trần Tĩnh cũng kiên định nhìn anh, chỉ là dáng vẻ này của cô, mái tóc rối bời, da dẻ hồng hào, cổ áo sơ mi nới lỏng như này càng khiến người ta càng muốn cô.
Hai người giằng co một lúc, Phó Lâm Viễn ngồi thẳng dậy hôn lên cổ cô, khàn giọng nói: “Vậy sau này anh sẽ tính chút lãi.”
Trần Tĩnh hơi run lên, cúi đầu nhìn anh.
Cô chợt nhớ tới một câu.
Không trêu chọc nổi, nhưng lại thích trêu chọc.
Có lẽ là nói về cô.
Sau khi lăn qua lăn lại một hồi mà vẫn chưa xem xong bộ phim, màn hình máy chiếu cuộn lên, anh vẫn đang hôn cô. Trần Tĩnh ôm cổ đáp lại anh, một lúc lâu sau, anh buông cô ra, xuống giường để rót nước ấm cho cô. Trần Tĩnh khát nước nhưng anh đi ra ngoài khá lâu, sau khi vào phòng tắm mới đi ra rót nước đi vào.
Trần Tĩnh hơi buồn ngủ.
Cô uống nước xong kéo tay anh nói: “Sáng mai em phải dậy sớm, anh đặt đồng hồ báo thức đi.”
Phó Lâm Viễn: “Ừm.”
Anh tháo đồng hồ, tắt máy tính bảng, đặt đồng hồ báo thức xong cũng lên giường nằm xuống. Trần Tĩnh thừa dịp gối lên cánh tay anh, Phó Lâm Viễn hôn lên trán của cô, cô hơi cọ vào người người anh, tóc xõa trên vai và cánh tay anh, sau đó hai người dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khoảng hơn sáu giờ sáng.
Đồng hồ báo thức đổ chuông.
Sau khi Phó Lâm Viễn tắt đồng hồ báo thức, gạt sợi tóc của cô: “Trần Tĩnh.”
Trần Tĩnh đứng dậy, mái tóc rối tung, dáng vẻ vừa ngủ dậy rất đáng yêu, Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn bộ dạng này của cô, mắt cô đối diện với anh.
Cô nhớ ra bộ đồ ngủ của mình.
Cô hỏi: “Còn có thể mặc được không? Anh không làm hỏng nó chứ?”
Sau khi nghe xong, Phó Lâm Viễn xuống giường đi ra ngoài và mang bộ đồ ngủ của cô vào. Trần Tĩnh nhận lấy đang định vào phòng tắm thay, anh đã ôm lấy eo cô.
“Thay ở đây đi.”
Trần Tĩnh ngước mắt nhìn anh một lúc.
Nhìn thời gian trên máy tính bảng, cô định về trước khi Tiếu Mai thức dậy.
Cô không nhìn nữa.
Trực tiếp cởi áo sơ mi ra.
Phó Lâm Viễn nhìn cô chằm chằm.
Yết hầu hơi di chuyển.
Trần Tĩnh cũng nhìn anh, ánh mắt hai người dây dưa với nhau, cô thong thả đổi đồ ngủ, thay xong thì nói: “Em về đây.”
Phó Lâm Viễn nói ừ.
Anh hơi kéo cổ áo, nắm tay cô đi ra khỏi phòng, cầm lấy chiếc áo khoác mỏng bên ngoài khoác cho cô, sau đó dẫn cô ra ngoài.
Buổi sáng ở thị trấn Chu có sương mù giăng mỏng, rất nhiều người dậy sớm. Khi Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn đi xuống cầu thang, chủ cửa hàng tiện lợi đối diện vừa thức dậy, mở cửa đi ra ngoài vươn vai, vừa hạ tay xuống thì thấy Trần Tĩnh được một người đàn ông cao lớn dắt tay đi về nhà.
Mới sáng sớm!
Mới sáng sớm thôi đó!
Mắt người đó mở to.
Trần Tĩnh cũng nhìn thấy chủ cửa hàng tiện lợi, cô gật đầu chào đối phương. Đối phương sửng sốt vài giây, nhìn thấy sự thoải mái của Trần Tĩnh thì lập tức hỏi: “Trần Tĩnh, là bạn trai của cháu sao?”
Phó Lâm Viễn nghe thấy ba từ này, anh quay đầu nhìn người con gái bên cạnh.
Trần Tĩnh cười khẽ: “Đúng vậy, bạn trai cháu ạ.”
“Chúc mừng chúc mừng nhé! Anh chàng đẹp trai quá.”
Phó Lâm Viễn nhướng mắt gật đầu với chủ cửa hàng tiện lợi.
Chủ cửa hàng tiện lợi không ngờ anh sẽ đáp lại nên vội vàng gật đầu, thầm nghĩ ngoại hình và chiều cao như vậy chắc hẳn là một nhân vật lớn nào đó rồi. Trần Tĩnh liếc nhìn Phó Lâm Viễn, hai người nhìn nhau một lúc. Tim Trần Tĩnh đập thình thịch, cô nhìn đi chỗ khác, tay còn lại nắm lấy tay anh, tiếp tục đi về nhà.
Trong mắt Phó Lâm Viễn tràn đầy ý cười.
Bước đến cửa nhà cô.
Tình cờ Chu Thần Vĩ đẩy xe đạp từ trong ngõ đi ra, anh ta rẽ vào hướng này vì thế hai bên gặp phải, anh ta dừng lại, xe đạp cũng dừng lại theo. Nhìn hai người bên cạnh nhau, đặc biệt là Trần Tĩnh. Không khí giống như yên tĩnh trong chốc lát, vẻ mặt Phó Lâm Viễn lạnh nhạt, ánh mắt khẽ lướt qua người Chu Thần Vĩ.
Lúc này Chu Thần Vĩ mới hiểu ra.
Anh Phó này ngay từ đầu đã có thái độ thù địch với mình, vì thái độ không rõ nên anh ta vẫn không nhận ra.
Trần Tĩnh không quan tâ m đến những điều này.
Cô gật đầu với Chu Thần Vĩ, sau đó quay lại và nói với Phó Lâm Viễn: “Em lên trên nhà đây.”
Phó Lâm Viễn thu ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Thần Vĩ lại, anh nhìn về phía cô: “Ừm.”
Biết anh còn có việc ở Bắc Kinh, Trần Tĩnh hỏi: “Khi nào anh về Bắc Kinh?”
Phó Lâm Viễn: “Anh ở thêm một ngày nữa với em.”
Trần Tĩnh nghĩ hôm nay còn có việc phải làm, cô nắm chặt đầu ngón tay anh, có hơi không nỡ nói: “Ừm, em biết rồi.”
Phó Lâm Viễn: “Ăn sáng xong anh tới đón em nhé.”
Trần Tĩnh ngập ngừng.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn cùng đi đến bệnh viện à?”
Buổi sáng, Tiếu Mai phải đi kiểm tra lại.
“Ừm.”
“Được.”
Cô buông anh ra, anh cũng buông cô ra. Trần Tĩnh xoay người đi lên nhà, Phó Lâm Viễn đứng yên nhìn cô đi lên cầu thang, sau đó anh cũng rời đi trở về nhà giải quyết công việc.
Ông Chung thức dậy từ sáng sớm.
Ở cổng siêu thị, nhìn thấy ông chủ mình yêu đương, không biết có nên nói tổng giám đốc Phó rất có giáo dưỡng hay không, cả đêm đưa người ta về ngủ, sáng hôm sau lại đưa người ta về, chỉ vì sợ mẹ của Trần Tĩnh sẽ cảm thấy lo lắng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trần Tĩnh cũng nghĩ như vậy, sau khi vào cửa cô nghĩ sao hai người họ giống yêu sớm thế, lại còn lén lén lút lút…
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, dùng kem che khuyết điểm che vết trên cổ rồi đi ra. Tiếu Mai cũng đã thức dậy, bà từ trong phòng đi ra, Trần Tĩnh đi pha cà phê, cô hỏi Tiếu Mai bữa sáng muốn ăn gì. Tiếu Mai nhìn cô hỏi: “Sao con dậy sớm thế?”
Trần Tĩnh vừa xay bột cà phê vừa nói: “Tối qua con ngủ ở chỗ Phó Lâm Viễn.”
Cô trực tiếp khai ra.
Tiếu Mai sững sờ một lúc.
Trần Tĩnh quay sang nhìn bà.
“Mẹ, con đã hai mươi sáu rồi.”
Tiếu Mai đứng hình vài giây rồi mới lấy lại tinh thần, bà ấy đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy sao con không ngủ thêm một lát đi, về sớm vậy làm gì?”
Trần Tĩnh mỉm cười và rót cho bà ấy một ly nước.
“Còn không phải là con sợ mẹ nghĩ nhiều sao.”
“Mẹ sẽ không như thế đâu.” Tiểu Mai bưng ly nước nhìn con gái nói: “Mẹ rất vui vì con đã đạt được điều mình muốn.”
Đôi mắt Trần Tĩnh dịu dàng, lắng nghe mẹ mình nói.
Cô nói: “Con sẽ trân trọng thật tốt những thứ này.”
Tiếu Mai biết rằng Trần Tĩnh luôn làm theo trái tim của cô, khi cô cảm thấy có thể thì sẽ tiến về phía trước. Mà đối với cậu Phó này, Tiếu Mai cũng thực sự rất hài lòng. Bà ấy hỏi: “Sau này bọn con sẽ cách nhau hai nơi như thế này sao? Cậu Phó có nói đến chuyện kết hôn không?”
Trần Tĩnh dừng một chút rồi mới trả lời: “Bọn con mới ở bên nhau mà, chưa gì đã tính đến chuyện kết hôn làm gì ạ?”
“Vậy sau này cậu ấy cứ chạy tới chạy lui như thế này à?”
Trần Tĩnh vừa pha cà phê vừa nói: “Để xem đã ạ, chạy tới chạy lui cũng được mà mẹ.”
Tiếu Mai hơi lo lắng.
Dù sao cậu Phó không phải là người bình thường mà giống như pháo hoa rực rỡ mê hoặc ở Bắc Kinh.
Nhưng sáng sớm nói chuyện này cũng không tốt, bà ấy đi rửa mặt, Trần Tĩnh uống cà phê sau đó vào bếp hấp bánh bao. Sau bữa sáng thì khoảng chín giờ rưỡi, Tiếu Mai thay quần áo xong, Trần Tĩnh nắm tay bà ấy đi xuống dưới, Phó Lâm Viễn đút hai tay vào túi quần đứng bên dưới đợi.
Anh đưa tay cầm chiếc túi trong tay Trần Tĩnh rồi nói: “Cháu chào dì ạ.”
“Chào cậu Phó.”
Trần Tĩnh mở cửa xe cho Tiếu Mai ngồi ở ghế sau, sau đó cô đóng cửa xe vào, ngẩng đầu nhìn Phó Lâm Viễn, anh mở cửa ghế phụ cho cô, Trần Tĩnh cười nói: “Tổng giám đốc Phó, hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Phó Lâm Viễn điềm nhiên liếc nhìn cô.
Trần Tĩnh mỉm cười ngồi vào.
Phó Lâm Viễn cúi người xuống kéo dây an toàn thắt cho cô, tim Trần Tĩnh đập loạn nhịp nhìn anh. Phó Lâm Viễn liếc cô một cái rồi rời đi đóng cửa xe lại, đi vòng qua ghế lái để lái xe, chiếc xe màu đen nổ máy, một tay anh cầm vô lăng xoay một vòng, đồng hồ đeo trên cổ tay, ống tay áo sơ mi xắn lên lộ ra cánh tay.
Đến cổng bệnh viện.
Đúng lúc có một chỗ đỗ xe, Trần Tĩnh dìu Tiếu Mai đi ra, Phó Lâm Viễn đóng cửa xe xong cũng đi đến, anh nắm tay cô đi vào bệnh viện.
Vẫn là bác sĩ lần trước.
Ông ấy đưa Tiếu Mai đi kiểm tra lại.
Trần Tĩnh nắm tay của Phó Lâm Viễn đứng ở bên cạnh đợi, cô rất lo lắng. Phó Lâm Viễn ôm ấy eo cô nên cô cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn. Một lúc sau, bác sĩ nói rằng Tiếu Mai đang hồi phục tốt, sau này chỉ cần chú ý nhiều hơn là được.
Lúc này, Trần Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Mai cũng vậy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tiếu Mai nói với Phó Lâm Viễn: “Trưa nay cậu Phó đến nhà ăn cơm nhé?”
Phó Lâm Viễn: “Vâng ạ.”
Về đến nhà, Tiếu Mai đi nấu cơm, Tiểu Mang đi xuống giúp đỡ một tay. Chỉ còn Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn trong phòng khách. Trần Tĩnh cầm laptop lên, cô mở sơ đồ tổng thể của khách sạn lên cho Phó Lâm Viễn xem: “Thời gian khai trương ban đầu là vào giữa tháng nhưng dự định đổi thành ngày hai mươi.”
Phó Lâm Viễn dựa vào ghế, tay đặt lên eo cô, nhìn sơ đồ rồi nói ừ.
Trần Tĩnh quay đầu nhìn anh: “Anh có thời gian đến cắt băng khánh thành không?”
Phó Lâm Viễn: “Chưa biết được.”
Trần Tĩnh gật đầu.
Cô cũng không ép anh, anh thật sự có rất nhiều việc phải làm, dự án nhỏ như vậy cũng không cần đích thân tới. Trần Tĩnh chống cằm tiếp tục di chuột laptop.
Phó Lâm Viễn ấn mở email bên trong ra.
Hai người yên lặng ngồi xuống, tay anh thi thoảng lại kéo eo cô về bên cạnh. Tiểu Manh đang bưng bát canh ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người họ ngồi rất gần.
Nhưng mỗi người đều làm việc của riêng mình.
Thỉnh thoảng, Trần Tĩnh muốn hỏi Phó Lâm Viễn một số câu hỏi, cô ngước mắt lên hỏi, Phó Lâm Viễn trả lời cô, Tiểu Mang đã nhìn thấy cảnh này nhiều lần rồi.
Anh Phó nhìn vào đôi mắt của chị Trần Tĩnh, trông hai người rất tình cảm.
_
Sau bữa trưa.
Ngồi một lúc, Phó Lâm Viễn đứng dậy tạm biệt, anh phải về Bắc Kinh. Trần Tĩnh tiễn anh xuống, ông Chung lái xe đến dừng dưới nhà, đứng bên cạnh xe.
Sau khi đi xuống tầng một.
Phó Lâm Viễn quay lại, nhìn cô một lúc rồi dùng một tay vòng qua eo cô. Trần Tĩnh nắm cánh tay của anh, giương mắt nhìn anh, nhìn nhau mấy giây cô mới lên tiếng, ngàn lời muốn nói chỉ thành một câu: “Chú ý an toàn.”
Phó Lâm Viễn ôm cô.
“Ừm.”
Lòng bàn tay anh nóng bừng.
“Trần Tĩnh.”
Trần Tĩnh đáp lời.
Phó Lâm Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, Trần Tĩnh để anh hôn, sau khi Phó Lâm Viễn hôn xong, anh nói: “Tìm thời gian về gặp bố mẹ anh nhé.”
Trần Tĩnh sửng sốt.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Phó Lâm Viễn trầm giọng nói: “Bọn họ muốn gặp em.”
Từ lần cuối cùng Chương Hân Đồng nói chuyện điện thoại với Trần Tĩnh, cô đã biết rằng bà và ông Phó đã biết về sự tồn tại của cô, mà Phó Lâm Viễn chắc chắn đã thông báo cho họ rồi.
Vì vậy, lần này dường như không có gì quá ngạc nhiên.
Chỉ là Trần Tĩnh cảm thấy cô dường như đã đánh giá sai sự nghiêm túc của người đàn ông này, anh thực sự muốn phát triển quan hệ một cách nghiêm túc với cô, anh muốn có một tương lai.
Trần Tĩnh chăm chú nhìn gương mặt anh một lúc lâu.
Cô gật đầu.
“Được ạ.”