Hoa Hồng Đỏ - Chương 89
Khay đồ ăn trong tay bị Phó Lâm Viễn lấy đi, đặt lên bàn bên cạnh, Trần Tĩnh nhìn anh, Phó Lâm Viễn rõ ràng không có ý định trả lời câu hỏi này của Chương Hân Đồng.
Anh gắp một miếng sushi bỏ vào miệng.
Cổ áo của anh hơi mở, không biết đã để áo khoác ở đâu rồi, quai hàm lộ rõ khi anh ăn đồ ăn. Trần Tĩnh dời tầm nhìn, lịch sự trả lời Chương Hân Đồng: “Thời tiết không được tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ có mưa ạ.”
“Sắp tháng sáu rồi, khó trách người ta nói thời tiết thành phố Chu giống Giang Nam.” Chương Hân Đồng cười nói.
Trần Tĩnh trả lời đúng vậy.
Chương Hân Đồng tiếp tục nói: “Hồi còn trẻ bác đã đi thành phố Chu một lần, ở cổng thành cổ, đông người, nhưng thức ăn ở đó rất ngon, trước kia có thể vượt sông, đi tháp cầu nguyện…”
Trần Tĩnh rất thích giọng nói của Chương Hân Đồng.
Bà nói chuyện nhẹ nhàng, có một cảm giác xoa dịu lòng người. Cô đứng đó, lắng nghe giọng nói của Chương Hân Đồng truyền từ điện thoại ra. Hồi trẻ mẹ của anh là một nhân viên nghiên cứu khoa học, khi Trần Tĩnh còn làm ở Phó Hằng, thỉnh thoảng nghe Kiều Tích buôn chuyện, nói ông Phó bị vợ quản nghiêm, tuy nhiên Trần Tĩnh không cảm thấy vậy.
Bởi vì mặc dù ông Phó không lạnh lùng khó tính như Phó Lâm Viễn, nhưng ông cũng không phải là người dễ chung đụng.
Người một tay thành lập ra Phó Hằng, đương nhiên thủ đoạn sẽ không hiền lành gì, vì vậy mọi người đều rất tò mò về người phụ nữ đằng sau ông là Chương Hân Đồng, thỉnh thoảng sẽ nghĩ liệu bà có phải là một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ. Nhưng hiển nhiên, bà không phải như vậy, thậm chí bà còn dịu dàng đến bất ngờ, hòa nhã ngoài dự đoán.
Trần Tĩnh trả lời: “Đúng là có một tháp cầu nguyện.”
“Đúng nhỉ, Trần Tĩnh cũng đi cầu nguyện chứ?” Chương Hân Đồng cười hỏi.
Trần Tĩnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô, Phó Lâm Viễn dùng đũa gạt một miếng trứng cá trên một miếng sushi sang một bên, đường quai hàm của anh sắc và góc cạnh, Trần Tĩnh không nhìn nữa, trả lời câu hỏi của Chương Hân Đồng, cô nói: “Có ạ, nếu tới đó thì đều sẽ đi cầu nguyện ạ.”
Chương Hân Đồng thích giọng điệu khi nói chuyện của Trần Tĩnh, nghe rất thoải mái, có thể cảm nhận rằng cô là một cô gái có chừng mực.
Bà nở nụ cười hẹn cô: “Lần sau bác đi thành phố Chu, chúng ta cùng nhau đi tháp nhé.”
Trần Tĩnh nói: “Được, hoan nghênh bác.”
Một đôi đũa gắp một miếng sushi được đưa đến bên miệng Trần Tĩnh, Trần Tĩnh há miệng cắn miếng sushi đó theo phản xạ, sau khi cắn xong cô mới có phản ứng lại, liếc nhìn qua. Phó Lâm Viễn hơi uể oải tựa vào bàn, nghiêng đầu gắp thêm một miếng sushi khác bỏ vào miệng, Trần Tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi đũa đó của anh.
Đút cho cô trước, sau đó lại đút cho chính mình.
Trần Tĩnh nhai sushi, im lặng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đưa tay lên lau khóe môi..
Chương Hân Đồng mỉm cười nói: “Vậy thì chúng ta cứ quyết định vậy đi, Trần Tĩnh, bình thường cháu có biệt danh gì không?”
Trần Tĩnh dừng một chút, nói: “Bác cứ gọi cháu Trần Tĩnh là được rồi ạ.”
“Được, lần sau bác sẽ gọi cháu là Tĩnh Tĩnh.”
Trần Tĩnh: “…”
Đầu dây bên kia ông Phó đang lải nhải câu gì đó, Chương Hân Đồng lập tức cười nói: “Được rồi, hai đứa còn đang ở bữa tiệc, không làm phiền hai đứa nữa.”
Trần Tĩnh trả lời một câu dạ, bác gái nghỉ ngơi sớm ạ.
Chương Hân Đồng ừm một tiếng, cúp điện thoại, Phó Lâm Viễn để điện thoại xuống, đặt nó lên bàn, Trần Tĩnh mới nhận ra rằng vừa rồi anh luôn giơ điện thoại cho cô nói chuyện với Chương Hân Đồng. Cô nhìn lướt anh một cái, lúc này Trương Thành cùng hai người khác đi tới.
Cầm ly cười nói: “Anh Phó, cô Trần, chúng tôi mời hai người một ly.”
Trần Tĩnh nhận lấy ly rượu từ khay của người phục vụ, nghiêng đầu nhìn, trên mặt nở nụ cười. Phó Lâm Viễn đặt đũa xuống, đứng thẳng dậy, cầm ly rượu lên khẽ chạm ly với họ, Trương Thành hỏi: “Anh Phó có hài lòng về đồ ăn tối nay chuẩn bị không?”
Phó Lâm Viễn giọng nói trầm thấp: “Cũng được.”
“Vậy thì tốt, cô Trần thì sao? Tôi thấy cô không ăn gì cả.” Trương Thành cười nhìn qua Trần Tĩnh, giọng nói Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Tôi ăn nhiều lắm, lúc ông Trương đang bận, tôi ăn khi đó.”
Trương Thành thấy thú vị, bật cười nói: “Cô Trần là người hài hước.”
Trần Tĩnh nở một nụ cười, nhấp một ngụm rượu trong ly. Phó Lâm Viễn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cũng như nghe câu trả lời khéo léo của cô. Trương Thành thấy đồ ăn trong khay trên bàn của Phó Lâm Viễn đã hết, nên bảo người phục vụ mang khay đi.
Sau khi dọn dẹp chỗ này xong.
Ông nâng ly rượu giới thiệu hai người khác với Phó Lâm Viễn, đó là phó hội trưởng và hội trưởng thành phố Phúc bên cạnh, ông Chung cũng đi đến, Trần Tĩnh cũng không rời đi.
Đứng ở một bên, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Cô bị mời rượu hết lần này đến lần khác.
Uống hết mấy ly.
Mang tai cô hơi ửng đỏ, cũng may rượu này không phải là loại rượu mạnh, cũng không uống cùng với các loại rượu khác.
Bọn họ cần nói chuyện.
Rượu chỉ là phương tiện, chứ không phải nhất định phải uống.
Khác với những người phụ trách ở thôn và thị trấn, nên có vẻ thoải mái hơn một chút. Lát sau lại có người đến, cũng là để nói chuyện với Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh đi vào nhà vệ sinh, cô vừa đi ra đã thấy anh trong đám đông phía xa.
Cổ áo anh hơi mở.
Khuôn mặt nghiêm nghị, lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, lắc nhẹ ly rượu, có vẻ hơi thờ ơ nhưng cũng không tỏ vẻ khinh thường.
Trần Tĩnh nhìn một lúc, rồi rời tầm mắt đi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một số cô gái, họ cũng đang nhìn Phó Lâm Viễn. Trong phòng hơi ngột ngạt, Trần Tĩnh đi ra cửa hít thở không khí, thời tiết rất đẹp, nhưng thỉnh thoảng thổi tới những cơn gió lạnh, Trần Tĩnh đứng ở cửa lắc lắc ly rượu. Lúc này, một chiếc áo khoác khoác lên vai cô.
Trần Tĩnh hơi sững sờ, nghiêng mặt nhìn sang.
Phó Lâm Viễn đặt tay lên vai cô, nhìn cô một cái: “Đợi chút nữa, rồi mình về.”
Trần Tĩnh nghiêng đầu như vậy, bắt gặp ánh mắt của anh, cô ậm ừ. Phó Lâm Viễn buông cô ra, đi về phía ông Chung, ông Chung bên đó đang ký kết một bản thỏa thuận.
Trần Tĩnh không nhìn nữa, ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng từ cổ áo khoác của anh.
Buổi tối rất dễ có gió.
Đợi một lúc, Phó Lâm Viễn mới quay lại, Trương Thành đích thân ra ngoài để tiễn họ, Trần Tĩnh lấy áo khoác của anh xuống, ôm nó vào lòng, Trương Thành đi cùng họ đến cửa, đứng bên cạnh xe, họ lại nói chuyện một lúc mới nói xong, Trương Thành giúp mở cửa xe, Phó Lâm Viễn cúi người ngồi vào trong xe.
Ông Chung cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Trương Thành vẫn đang giữ cửa xe, Trần Tĩnh ngập ngừng vài giây, rồi mới cúi xuống ngồi vào ghế sau.
Cửa xe đóng lại.
Ông Chung đưa một bản thỏa thuận ra, Phó Lâm Viễn nhận lấy, mở ra đọc. Bên ngoài trời khá lạnh, nhưng trong xe vẫn bật điều hòa, Trần Tĩnh nhìn bản thỏa thuận kia, đó là một bản thỏa thuận quyên góp.
Chiếc xe lăn bánh.
Trần Tĩnh nhìn một lát rồi không nhìn nữa, cô nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ.
Ông Chung nói chuyện với Vu Tùng, ghế sau yên tĩnh. Phó Lâm Viễn xem xong bản thỏa thuận, thì đưa nó cho ông Chung, anh nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, chất liệu vải của chiếc váy này mềm mại, để lộ vai và cánh tay. Cô vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó, Phó Lâm Viễn nhìn cô một lát, khi anh định rời tầm mắt thì nhìn thấy những nốt nhỏ xuất hiện trên da của cô.
Anh bấm vách ngăn lên, tăng nhiệt độ của điều hòa, sau đó đột ngột vòng tay qua eo cô, ôm cô lên.
Trần Tĩnh sững sờ một lát, khi hoàn hồn lại thì mình đã ngồi trên đùi anh rồi, cô giật mình, hai tay chống lên đầu vai anh, Phó Lâm Viễn ngước mắt lên: “Lạnh sao không nói? Cũng không mặc áo khoác.”
Chiếc áo khoác rơi thẳng xuống đất.
Trần Tĩnh mím môi đẩy vai anh.
Phó Lâm Viễn một tay ôm eo cô, hai người nhìn nhau, máy điều hòa ở ghế sau bị anh tắt gần hết, Trần Tĩnh cũng không còn lạnh như trước nữa.
Cô giơ tay lên chạm vào cằm anh.
Phó Lâm Viễn hơi nheo mắt, bình tĩnh nhìn cô.
Nếu cô không yêu anh thì những hành động này là ý gì.
“Phó Lâm Viễn.” Cô lên tiếng.
Phó Lâm Viễn lắng nghe, yết hầu anh cử động, anh ừ một tiếng.
Trần Tĩnh ngắm nhìn đường nét tuấn tú trên khuôn mặt của anh, ngay cả trong ánh đèn mờ ảo ở ghế sau, cô vẫn có thể nhìn thấy ngũ quan nổi bật của anh, Trần Tĩnh hỏi anh: “Anh nghiêm túc sao?”
Phó Lâm Viễn: “Em đang nói chuyện gì?”
Trần Tĩnh không nói.
Phó Lâm Viễn giữ cánh tay của cô bằng một tay khác, anh khẽ xoa, cánh tay của cô vẫn còn lạnh, Phó Lâm Viễn vừa xoa vừa nói: “Anh rất nghiêm túc với em.”
Trần Tĩnh im lặng.
Không trả lời.
Cô thật sự lạnh, buổi tối ở thành phố Chu thật sự rất lạnh.
Là kiểu âm u lạnh lẽo, bây giờ điều hòa ở hàng ghế sau đã tắt, anh xoa xoa như vậy vài lần, dần dần ấm lên, vừa rồi cô lạnh tới mức hàm răng run cầm cập.
Chiếc váy này không giữ ấm.
Lúc thấy vách ngăn được nâng lên, cả ông Chung và Vu Tùng đều sững sờ, thậm chí Vu Tùng còn không giữ chặt tay lái, ông Chung và Vu Tùng nhìn nhau, thầm nghĩ may đây là chiếc xe tốt nên khi nâng vách ngăn lên bên ngoài không còn nghe thấy bất cứ điều gì.
_
Trần Tĩnh không chỉ bị lạnh ở tay mà vai và chân cũng rất lạnh. Ngồi trên đùi anh một lúc, nhiệt độ mới trở lại bình thường, nguyên nhân chính là do máy điều hòa trong sảnh tiệc của nhà máy rượu giống như không mất tiền vậy, cứ thổi ra bên ngoài. Phó Lâm Viễn đặt tay lên đùi cô, hỏi: “Còn lạnh không?”
Trần Tĩnh: “Đỡ hơn rồi.”
Lúc này xe đã đến thị trấn Chu, cũng dừng trước cửa nhà Trần Tĩnh, Trần Tĩnh quay đầu nhìn anh, vừa định xuống khỏi đùi anh, Phó Lâm Viễn đã dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào eo cô. Trần Tĩnh ngừng lại, quay sang nhìn anh, Phó Lâm Viễn ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu hôn lên cổ cô.
Trần Tĩnh siết chặt lấy vai anh.
Phó Lâm Viễn mút một lát, nói: “Chúc ngủ ngon.”