Hoa Hồng Đỏ - Chương 76
Nhưng thật sự cần thiết phải làm thế ư? Hay là tư bản vốn dĩ luôn độc đoán như vậy?
Tài liệu trong tay Trần Tĩnh hơi khó cầm, cô đổi tư thế, ôm vào ngực, sau đó giương mắt nhìn Phó Lâm Viễn: “Tổng giám đốc Phó, không nói trước với anh chuyện Chu Thần Vĩ mua cổ phiếu chui là lỗi của bản thân tôi. Nhưng anh ấy đầu tư cũng không nhiều, thậm chí chỉ bằng một phần tư của tôi thôi. Hiện giờ nhà trọ chưa bắt đầu đi vào hoạt động, tương lai thế nào vẫn còn là một ẩn số. Tập đoàn Phó Hằng không cần phải bỏ thêm tiền để mua cổ phần của anh ấy.”
Cô phân tích vấn đề một cách tỉnh táo và lý trí.
Tập đoàn Phó Hằng chưa đến mức không chấp nhận một cổ đông nhỏ như vậy, huống chi đây còn là một hạng mục cực kỳ bình thường.
Trời âm u, thỉnh thoảng có chút gió.
Gió thổi tung tóc mái của cô, gương mặt xinh đẹp được sợi tóc quấn quanh. Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần, im lặng nhìn cô vài giây rồi nói: “Em phân tích không sai.”
“Nhưng em cho rằng chỉ vì tôi không chấp nhận một cổ đông nhỏ thôi ư?”
Anh quá cao khiến Trần Tĩnh phải ngửa đầu lên, làn gió mang theo sợi tóc lướt qua bờ môi cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông rất rõ ràng.
Giống như ánh mắt anh nhìn cô trong căn hộ lần đó, thậm chí còn sâu sắc hơn.
Trần Tĩnh mím môi: “Phó Lâm Viễn, tôi cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi.”
Phó Lâm Viễn rủ mắt nhìn khuôn mặt cô: “Tôi cũng đã nói rất rõ ràng.”
Trần Tĩnh híp mắt.
Thậm chí cô còn cảm nhận được áp lực mà anh mang lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Thấy cô như vậy, Phó Lâm Viễn tiến tới gần cô một bước, nhìn cô từ trên cao: “Em nhất định phải vì anh ta mà làm vậy với tôi sao?”
Giọng điệu Trần Tĩnh thản nhiên: “Là do anh quá đáng trước.”
Hàm dưới Phó Lâm Viễn siết chặt hơn, có thể thấp thoáng thấy được độ cong của xương quai hàm khiến đường nét của anh càng thêm lạnh lùng. Hai người giằng co, không ai nhường ai. Từ giây phút Chu Thần Vĩ xuất hiện, Phó Lâm Viễn đã thoáng cảm giác được điều gì đó. Nhưng từ trước đến anh vẫn luôn lý trí, cũng không quá xem trọng việc này.
Chỉ cần từng có được, kiểu gì cũng sẽ có chút ham muốn chiếm hữu.
Mãi đến hôm nay, Chu Thần Vĩ đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong lòng mà Phó Lâm Viễn muốn nhanh chóng nhổ đi. Phó Lâm Viễn không còn tỉnh táo và ẩn nhẫn nữa, cũng không có ý định tuân thủ những lợi ích chó má mà anh đã từng đồng ý trước kia.
Trần Tĩnh cảm nhận được rất rõ tâm trạng của anh.
Đi theo anh hơn hai năm, cho dù đã xin nghỉ việc, cô vẫn vô thức chú ý và hiểu rõ mọi hành động, cử chỉ của anh. Trần Tĩnh giương mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh.
“Tôi có thể nói chuyện với anh ấy nhưng anh cũng đừng hy vọng chuyện gì cũng thuận lợi như ý muốn.” Nói xong, Trần Tĩnh liếc anh một cái rồi xoay người rời đi.
Phó Lâm Viễn đứng tại chỗ, hai hàm răng siết chặt lại.
Anh lấy điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, cho dù đến thời điểm hiện tại, anh vẫn để ý mà nhìn dưới chân cô.
Sợ cô lại suýt bước hụt như vừa rồi.
Phó Lâm Viễn, con mẹ nó, mày xong đời rồi!
_
Trần Tĩnh đi ra khỏi nơi này, Vu Tùng mở cửa xe, Trần Tĩnh không thèm liếc một cái mà đi thẳng về phía khác. Vu Tùng ngại ngùng đóng cửa xe lại. Anh ta cảm giác được hai người họ đều tức giận, Trần Tĩnh thì vẫn bình tĩnh nhưng phong thái trên người cô sắc bén hơn không ít, còn tổng giám đốc Phó thì càng không cần nói, nhìn sắc mặt là biết ngay.
Ngẫm lại, nhiều năm như vậy, ai có thể khiến tổng giám đốc Phó tức giận đến mức mất đi lý trí và bình tĩnh như vậy?
Ngoại trừ một mình Trần Tĩnh ra thì chẳng còn ai nữa.
Trần Tĩnh không muốn ngồi xe, Vu Tùng không thể cưỡng cầu nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ. Nếu không con dao của tổng giám đốc Phó sẽ rơi xuống người anh ta mất. Vu Tùng lấy điện thoại ra, định đặt xe cho Trần Tĩnh.
Lúc này.
Một chiếc xe màu bạc tiến vào, dừng lại bên cạnh Trần Tĩnh. Vu Tùng nhận ra đó là xe của Chu Thần Vĩ. Cửa sổ xe hạ xuống, không biết Chu Thần Vĩ nói gì mà Trần Tĩnh khom lưng lắng nghe, sau đó lên xe. Chiếc xe màu bạc rời đi, Vu Tùng buông điện thoại xuống, vừa ngước mắt lên thì Phó Lâm Viễn cũng đi ra, Vu Tùng lập tức mở cửa xe phía sau cho anh.
Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, khẽ liếc mắt nhìn chiếc xe màu bạc đang chạy đi với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó khom lưng ngồi vào ghế sau.
Vu Tùng đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe màu đen.
Xử lý xong chuyện tổ chức bán khống, Phó Lâm Viễn rảnh rỗi hơn, e là khoảng thời gian tiếp theo sẽ ở lại thị trấn Chu nhiều hơn. Dù sao ông Phó đã biết chuyện, cũng xem như là cho tổng giám đốc Phó một kỳ nghỉ. Thật ra mấy năm nay tổng giám đốc Phó gần như không nghỉ ngơi, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc. Lần này, vì Trần Tĩnh, trái lại anh có thể thả lỏng một chút.
_
Chiếc xe màu bạc đi tới thị trấn Chu.
Trong cốp xe đặt không ít đồ mà Chu Thần Vĩ vừa mới mua, vang lên tiếng loảng xoảng. Trần Tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Ở thành phố Chu, có vài con đường, hai bên đều là đồng ruộng, hoặc hai bên đều là cây dương liễu, đường ở giữa trông vừa nhỏ hẹp vừa dài dằng dặc lại vừa sâu hun hút, nhất là con đường có cây dương liễu.
Lúc này, xe đang chạy giữa hai hàng dương liễu, gió thổi qua khiến cành cây đung đưa theo gió.
Trần Tĩnh nghĩ đến Phó Lâm Viễn.
Hiện giờ cô đã có thể cảm nhận được ý nghĩ của anh.
Giống như lúc trước anh mang theo thế công mạnh mẽ, ép cô thừa nhận mình cũng rung động với anh. Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, lấy ra một viên kẹo từ trong túi rồi bỏ vào miệng.
Nhai nuốt.
Chu Thần Vĩ nhìn cô vài lần, phát hiện cô đang ngẩn người thì cũng không quấy rầy cô.
Hai người yên lặng lái xe tới dưới lầu văn phòng. Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Trần Tĩnh tỉnh táo lại. Cô nhìn về phía Chu Thần Vĩ và nói: “Anh lên cùng tôi nhé? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Thần Vĩ mỉm cười gật đầu: “Được, tiện thể để cô xem danh sách mua hàng luôn, có vài thứ không mua được.”
Trần Tĩnh đáp ‘ừ’.
Cô đẩy cửa xuống xe trước.
Siêu thị lớn ở phía đối diện đã chuẩn bị đi vào hoạt động, chiếc xe màu đen lái tới cửa thì cũng dừng lại, Trần Tĩnh liếc nhìn một cái rồi không nhìn nữa, đi lên cầu thang. Chu Thần Vĩ dừng xe xong, cũng đi theo phía sau Trần Tĩnh bước lên cầu thang. Cửa xe màu đen kia mở ra, đầu ngón tay Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc, bước lên cầu thang bên cạnh siêu thị.
Có một cô gái từ trên lầu đi xuống lướt qua anh, mới nhìn anh một cái mà cô gái đó đã đỏ mặt.
Người đàn ông ngậm thuốc lá trong miệng, vừa bấm điện thoại vừa tiến vào văn phòng trên lầu hai.
_
Bên này, Trần Tĩnh cũng đi vào văn phòng. Cô đặt tài liệu lên bàn, rót hai ly nước, một ly cho mình, một ly cho Chu Thần Vĩ.
Chu Thần Vĩ buông danh sách mua hàng xuống, bưng ly lên uống một ngụm.
Trần Tĩnh nhìn anh ấy.
Cô cảm thấy hơi áy náy đối với cuộc trò chuyện tiếp theo. Nhưng cô không phải Chu Thần Vĩ, không thể thay anh ấy đưa ra bất kỳ quyết định nào. Cô đi tới sau bàn, nói: “Anh ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe vậy, Chu Thần Vĩ bèn nói được.
Anh kéo ghế, đặt ly lên bàn, sau đó còn có một danh sách mua hàng.
Trần Tĩnh cầm danh sách mua hàng kia lên nhìn một cái rồi tiện tay kẹp vào trong sổ. Sau đó, cô nhìn Chu Thần Vĩ, nói: “Là như thế này, lúc trước anh rót vốn bằng cách mua cổ phiếu chui, sau đó tập đoàn Phó Hằng gia nhập nhưng tôi lại không nói chuyện này với tập đoàn Phó Hằng. Hiện giờ bọn họ đã biết rồi.”
Chu Thần Vĩ gật đầu.
“Sau đó thì sao?”
Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không biết gì cả của anh ấy, Trần Tĩnh dừng một lát, sau đó thở ra một hơi rồi nói: “Tập đoàn Phó Hằng rất xem trọng khoản đầu tư này. Nhưng đồng thời, hạng mục này cũng không lớn. Tập đoàn Phó Hằng có suy nghĩ của mình, thế nên bên họ không muốn quá nhiều người tham gia vào hạng mục này. Hiện giờ anh ấy ra giá, muốn mua lại cổ phần của anh.”
“Chắc chắn giá cả sẽ cao hơn con số mà anh đầu tư lúc ban đầu.”
Tương đương với đó, anh ấy sẽ không có bất kỳ khoản đầu tư nào. Dựa vào số cổ phần này, Chu Thần Vĩ có thể kiếm được một khoản tiền rất lớn.
Sau khi nghe xong, Chu Thần Vĩ sửng sốt vài giây.
Anh nhìn hình dáng khách sạn trên bảng đen nhỏ, sau đó lại nhìn về phía Trần Tĩnh, nói: “Tôi có thể không bán không?”
“Không phải là vấn đề tiền bạc, mà là…”
Anh nhìn Trần Tĩnh xinh đẹp trước mặt, ngừng lại rồi nói: “Từ lúc đầu, mở nhà trọ vốn là ước mơ của tôi, hiện giờ có cơ hội mượn tay em thực hiện, tôi rất quý trọng.”
Nghe vậy, Trần Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm động.
Tiền có thể giải quyết nhiều vấn đề nhưng không thể mua được cảm xúc của con người.
Trần Tĩnh gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ nói với tập đoàn Phó Hằng.”
Nghe thế, Chu Thần Vĩ cười nói: “Cám ơn.”
Nhìn thấy nụ cười của anh ấy, trong lòng Trần Tĩnh càng thêm kiên định. Chuyện này không liên quan đến bất kỳ tình cảm nào cả, chỉ là một sự tôn trọng đối với ước mơ. Chu Thần Vĩ còn phải về nhà nấu cơm cho mẹ nên anh ấy đứng dậy đi trước. Trần Tĩnh ngồi trong văn phòng, một lát sau, cô cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó, buổi tối tôi mời anh ăn cơm.]
Dù biết tâm tư của anh nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói.
Vài giây sau.
Phó Lâm Viễn trả lời: [Được.]
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút rồi soạn tin hỏi.
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó, anh muốn ăn gì?]
Phó Lâm Viễn: [Quán mì được đăng trên khoảnh khắc của em.]
Trần Tĩnh hơi sững sờ.
Cô mở khoảnh khắc trên WeChat, kéo xuống. Sau năm mới, bởi vì muốn mở nhà trọ nên cô rất bận rộn, không thể thường xuyên đăng bài lên khoảnh khắc. Thế nên, cô nhanh chóng lướt tới bài viết ăn tối tại một quán mì sau khi đi chợ. Cô không ngờ Phó Lâm Viễn lại chú ý tới chuyện này, từ trước đến nay anh không xem bao giờ xem khoảnh khắc cả.
Quán mì này cách địa điểm hiện tại rất gần, ngay trong con ngõ phía sau.
Trần Tĩnh do dự một chút.
Cô gửi tin nhắn cho anh.
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó, không đổi sang quán ăn khác được sao?]
Phó Lâm Viễn: [Chỗ đó.]
Trần Tĩnh suy nghĩ một lúc.
Được rồi.
Ăn gì cũng được, mục đích chủ yếu là nói chuyện.
Trần Tĩnh gọi điện cho Tiếu Mai, nói buổi tối mình không về ăn cơm. Cô có để lại chút mì và thịt, bảo Tiểu Mang làm cho bà ấy ăn. Tiểu Mang không biết nấu cơm nhưng vẫn có thể nấu mì được. Tiếu Mai đang ở nhà xem tivi, bà ấy trả lời: [Được.]
Bà ấy nói Chu Thần Vĩ đưa tới một dĩa cá chiên rất thơm, có thể ăn kèm với bữa tối, nói sẽ để lại cho Trần Tĩnh một ít.
Trần Tĩnh nở nụ cười, đáp: [Vâng.]
Tài nấu nướng của Chu Thần Vĩ rất tốt, không hề kém cô chút nào.
Buổi chiều, lúc sáu giờ hơn.
Trần Tĩnh đứng dậy, thu dọn một chút rồi định ra ngoài, kết quả bên ngoài lại bắt đầu mưa. Trần Tĩnh đành phải quay lại lấy ô. Cô bung ô, sau đó gửi định vị tiệm mì cho Phó Lâm Viễn, nói từ chỗ cô thì đi bộ qua là được, có cần cô tới đón anh không.
Phó Lâm Viễn trả lời là không cần.
Trần Tĩnh nghĩ thầm, nếu anh làm việc ở lầu hai siêu thị thì chạy sang tiệm mì cũng rất gần. Cô không nói thêm gì mà đi xuống lầu, sắc trời tối sầm, tiếng mưa tí tách vang lên. Trần Tĩnh cầm ô đi về phía quán mì kia, đèn đường trong ngõ đã sáng lên, trước cửa quán mì có dựng mái che mưa.
Trần Tĩnh đi vào hẻm nhỏ, nhìn thấy Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen và quần dài, tay áo được xắn lên, lộ ra cơ bắp cánh tay. Nước mưa tí tách chảy xuống theo mái che mưa. Anh ngồi cạnh cái bàn bên trong mái che, nước mưa rơi xuống, phía sau anh, toàn bộ ngõ nhỏ đều tĩnh mịch.
Chỉ có tiệm mì này mở.
Trên tay anh đeo đồng hồ màu đen, vì chân quá dài không có chỗ đặt chân nên đành phải tách ra, trông vừa lạnh lùng, đẹp trai lại không kém phần cao quý.
Trần Tĩnh khựng lại.
Cô đứng tại chỗ vài giây mới đi về phía trước. Sau đó cô bước vào mái che, thuận tiện thu ô lại, gió lớn thổi qua khiến tóc cô hơi lộn xộn.
Phó Lâm Viễn ngước mắt, nhìn cô trong màn mưa chiều tối.
Trần Tĩnh đặt ô xuống, giơ tay lau một chút nước mưa. Sau đó cô đi về phía bàn, ngồi xuống, hỏi anh: “Anh muốn ăn mì gì?”
Phó Lâm Viễn đang nghịch điện thoại trong tay, thuận tay buông xuống.
Anh nói: “Em gọi đi.”
Trần Tĩnh nói ‘ừm’ rồi xoay người ngoắc tay: “Bà chủ, cho hai bát mì thịt bò.”
“Được.” Bà chủ đang đứng thái thịt bò sau bếp lên tiếng đáp lại. Chị ấy thò đầu nhìn người đàn ông trước mặt Trần Tĩnh, trông cũng đẹp trai ra phết.
Tuy mặc cả cây đen nhưng vẫn điển trai như thường.
Trần Tĩnh quay người, nước mưa rửa sạch con ngõ nhỏ, tiếng mưa lộp bộp, tí tách. Trong chốc lát, Trần Tĩnh cũng không biết nói gì, bầu không khí có hơi yên tĩnh. Cổ áo Phó Lâm Viễn cài chặt, khớp xương bàn tay rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên. Anh nhìn cô.
Trần Tĩnh nghĩ đến bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người buổi chiều.
Cô định ăn mì trước rồi nói chuyện sau.
Cô không vội mở miệng.
Chỉ một lát sau, mì thịt bò được bưng lên, đũa đặt ở phía trên bát, Trần Tĩnh cầm lấy, rút khăn giấy lau, sau đó đưa cho Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn cũng đang lau. Sau khi lau xong, anh cũng đưa cho Trần Tĩnh.
Vậy nên, động tác của hai người khựng lại.
Đôi mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn đen như mực, nhìn chiếc đũa trong tay cô. Trần Tĩnh sững sờ vài giây, bỏ đũa vào bát, nói: “Thịt bò của cửa tiệm này rất chuẩn vị, tổng giám đốc Phó thử xem.”
Phó Lâm Viễn thu đũa của mình về, nói ‘ừ’, cúi đầu bắt đầu ăn mì.
Khi anh nhai, xương quai hàm của anh phồng ra, trông rất thu hút.
Trần Tĩnh im lặng ăn mì.
Cô nghĩ, bữa cơm này cũng quá đơn giản rồi.
Một bát mì có đáng bao nhiêu đâu chứ.
Nhưng loại cửa tiệm nhỏ này làm hương vị rất chuẩn, ở Bắc Kinh cũng khó mà tìm được hương vị như thế này. Vào đêm mưa như vậy, ngồi trong mái che mưa ăn một bát mì ấm áp chính là sự thoải mái mà ta có thể tìm được ở thị trấn Chu nhỏ bé này. Hiện giờ ở Bắc Kinh có rất ít cửa tiệm như vậy.
Sau khi hai người ăn xong, bà chủ còn bưng lên hai ly trà, đặt xuống bên tay bọn họ, nói mình vừa pha trà xong, mời họ uống thử một chút.
Trần Tĩnh cười nói: “Cám ơn chị Lý.”
Chị Lý cười lau tay. Chị ấy nhìn lướt qua Phó Lâm Viễn rồi lại mỉm cười nhìn Trần Tĩnh, dùng ánh mắt biểu thị ‘người này còn tốt hơn Chu Thần Vĩ nha’.
Trần Tĩnh: “…”
Chị Lý dọn bát đũa đi, để lại hai ly trà trên bàn. Trần Tĩnh xoay người lại, nhìn về phía Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn xắn tay áo lên, ngước mắt nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trần Tĩnh ngồi thẳng người, nói: “Chu Thần Vĩ không có ý định bán cổ phần, đây là ước mơ của anh ấy.”
“Trước khi tập đoàn Phó Hằng đầu tư, tôi và anh ấy đã thống nhất trong hợp tác, rất nhiều tư liệu của khách sạn là do anh ấy chuẩn bị từng chút một. Thế nên, anh ấy sẽ không bán.”
“Tổng giám đốc Phó, đừng làm khó người khác.”
Cô muốn nói là đừng ra vẻ ta đây hơn người. Nhưng lúc này bọn họ đang nói chuyện, không thích hợp giương cung bạt kiếm, thế là cô bèn sửa lời.
Phó Lâm Viễn híp mắt lại.
Anh lười biếng xoay điện thoại, nói: “Em hẹn anh ta đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”
Trần Tĩnh mím môi, nói: “Anh ấy đã nói rồi, anh ấy không bán.”
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng thêm vài phần. Trần Tĩnh không chịu yếu thế mà giằng co với anh. Cô hiểu được mộng tưởng của Chu Thần Vĩ, đồng thời hiểu rõ Phó Lâm Viễn là nhà tư bản, anh không quan tâm tới ước mơ, từ trước đến giờ, anh muốn thứ gì đều nhất quyết phải giành được, hơn nữa còn giành được một cách dễ như trở bàn tay.
Vì lẽ đó, có lẽ cuối cùng để Chu Thần Vĩ nhường cổ phần cũng không phải vấn đề gì khó khăn.
Nhưng bây giờ Trần Tĩnh ý thức được rằng nguyên nhân chủ yếu là do cô. Nếu không vì cô, Phó Lâm Viễn đâu cần phải tốn nhiều công như vậy để mua chút cổ phần của người khác.
Thế nên, cô không thể lùi bước.
Cũng không thể để Phó Lâm Viễn được như ý muốn.
Ngoài mối quan hệ kia, hai người xem như cũng đã làm bạn hơn hai năm. Trần Tĩnh co được giãn được, làm việc đáng tin cậy, thông minh, săn sóc, bình tĩnh, tự kiềm chế.
Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc riêng trong công việc.
Đương nhiên Phó Lâm Viễn không hiểu, cũng chưa từng thấy qua một mặt khác của cô. Lúc này, cô đứng thẳng người, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định giống như đang cẩn thận che chở Chu Thần Vĩ phía sau lưng.
Lần đầu tiên Phó Lâm Viễn cảm thấy, anh sẽ phát điên mất.
Anh cắn chặt hai hàm răng lại với nhau.
Anh mở miệng, giọng nói trầm, mang theo vẻ ẩn nhẫn: “Trần Tĩnh.”
“Tổng giám đốc Phó, đừng quá đáng.” Trần Tĩnh giành nói trước. Phó Lâm Viễn ngước mắt, Trần Tĩnh nhìn anh nói: “Ước mơ không phải là thứ mà tiền có thể so sánh được.”
“Tổng giám đốc Phó, anh cũng cho người khác một cơ hội đi.” Giọng nói của cô dịu hơn một chút.
Phó Lâm Viễn ngước mắt, vẻ mặt không thay đổi.
Ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.
Thấy anh như vậy, Trần Tĩnh cũng hơi tức giận. Cô cảm thấy không thể nói chuyện được nữa, bèn đứng dậy định đi. Phó Lâm Viễn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.
Trần Tĩnh tay chống xuống bàn, thân thể bị kéo tới cách anh rất gần. Cô nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt anh, Phó Lâm Viễn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Một vài hình ảnh thấp thoáng hiện lên.
Giọng nói anh trầm xuống: “Muốn tôi đồng ý, vậy ngày mai đi theo tôi.”
Sắc mặt Trần Tĩnh hơi thay đổi, lạnh lùng nhìn anh.
Thấy thế, Phó Lâm Viễn trêu chọc nói: “Nghĩ gì vậy? Tôi chỉ muốn đi dạo nơi mà em được sinh ra.”
Trần Tĩnh thả lòng hàm răng đang nghiến chặt.
Giọng nói của cô bình tĩnh: “Được.”