Hoa Hồng Đỏ - Chương 64
Đằng còn một chiếc xe Phùng Chí từ xe bước xuống vẫy gọi: “Trần Tĩnh”
Nghe thấy giọng Trần Tĩnh rời mắt đó Phùng Chí mở cửa bên phía tay lái phụ hiệu cho cô tới Trần Tĩnh mỉm cô buông cánh tay xuống đến ghế lái phụ của Vu Tùng đến gần cô nhẹ nhàng gọi tổng giám đốc Phó
Phó Lâm Viễn trầm giọng: “Ừ”
Cửa sổ xe của Vu Tùng đã hạ xuống Trần Tĩnh rời mắt cô xoay tóc mái rủ xuống cô với Vu Tùng: “Đi lên phía một đoạn phòng ở tòa nhà phía thuê một văn phòng ở tầng ba”
Cô đưa tay chỉ về phía đó
Vẫn là tòa nhà cửa hàng trà sữa Vu Tùng ngước mắt lên gật đầu Sau đó Trần Tĩnh thẳng cửa sổ xe từ từ nâng lên Trần Tĩnh đến chiếc xe của Phùng Chí
Bóng dáng in cửa sổ xe giống như lướt qua Phó Lâm Viễn Phó Lâm Viễn phía với vẻ mặt lạnh lùng chỉ ngước mắt hình bóng cô gái ngoài cửa sổ xe như vụt qua
Phùng Chí nhiệt tình giữ cửa xe Trần Tĩnh cảm ơn xoay trong Phùng Chí tới vị trí tài xế Vu Tùng lái ngay chờ xe của Phùng Chí lái mới chạy theo Trần Tĩnh chỉ chỗ để Phùng Chí đậu xe chiếc xe màu đen mà Vu Tùng lái cũng từ từ dừng
Hai chiếc xe đều mới ở chỗ trông vẻ phù hợp lắm
Trần Tĩnh bước xuống xe đóng cửa phía dẫn đường lên cầu thang Phùng Chí bên cạnh Trần Tĩnh hỏi thăm cô một vài vấn đề
Trần Tĩnh trả lời từng câu một
Phó Lâm Viễn và Vu Tùng ở phía Phó Lâm Viễn cao khí thế mạnh mẽ loại cầu thang thấp bé khiến cho cầu thang ngột ngạt
Phùng Chí : “Nơi quá chật Sau làm việc ở đây ”
Trần Tĩnh xong : “Không đây chỉ là địa điểm làm việc tạm thời thôi sẽ chuyển đến khách sạn trực tiếp hoạt động ở khách sạn”
“Vậy thì ”
Đến tầng ba Trần Tĩnh tới cửa phòng cô cúi đầu lấy chìa khoá từ trong túi xách ngay cả hành lang ở đây cũng hẹp cửa sổ ánh sáng chiếu qua cửa sổ mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của Trần Tĩnh chìm trong ánh nắng
Đôi mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn rơi mái tóc của cô
Cô nhuộm tóc màu đen tuyền đây nữa
Trần Tĩnh lấy chìa khoá cắm lỗ cánh cửa mở văn phòng rộng rãi thoáng đãng lập tức quét sạch sự ngột ngạt của hành lang và cầu thang chật hẹp Phùng Chí một lượt : “Trong cũng tệ ánh sáng ”
Đây là căn phòng cũ sửa sang một hàng cửa sổ bộ ánh nắng chiếu qua cửa sổ phong cách của bàn làm việc và ghế sô pha đều đơn giản và hiện đại khiến Phùng Chí cảm thấy thoải mái hơn
Đợi lát nữa chiếu ppt Trần Tĩnh bỏ tài liệu xuống bật đèn lên đó qua kéo hết rèm cửa lúc thì Phó Lâm Viễn đã cầm tài liệu của cô dựa bàn lật vẻ mặt nghiêm túc Trần Tĩnh khựng qua dịch quyển sổ ghi chép sang một bên
Cô xoay mở tài liệu ppt bên trong là số liệu và biểu đồ quy hoạch tự cô điều tra nghiên cứu và thiện
Cô kéo màn hình chiếu vách tường xuống
Soạt
Cô nhấp chuột mở ppt đó cầm điều khiển ấn mở và điều chỉnh
Phùng Chí động tác quen thuộc và thái độ nghiêm túc của Trần Tĩnh nghĩ thầm hổ là thư ký từ Phó Hằng đương nhiên cũng hổ là Trần Tĩnh
Cô nghiêm túc làm việc
Ppt hiển thị rõ vách tường số liệu rõ ràng lượng của thành phố Chu lượng ở một số địa điểm du lịch và tình hình bán vé cửa chi tiết đến từng giờ nửa giờ sáng trưa tối ngày nghỉ lễ mấy kỳ nghỉ dài ngày quan trọng và mấy ngày lễ truyền thống của thành phố Chu Hai năm nay ngày lễ truyền thống của thành phố Chu cũng trở thành nguyên nhân chính để mọi du lịch để xem ngày lễ truyền thống của thành phố Chu nhiều đoàn du lịch chọn thời gian để đến góp vui
Vì cũng làm cho lưu lượng của thành phố Chu tăng lên xem thông tin lưu lượng ở ppt là hiểu ngay
Có khi thời kỳ cao điểm lưu lượng của thành phố Chu có thể đạt tới một triệu năm trăm nghìn điểm du lịch nổi tiếng nhất đó phân đến các điểm tham quan khác nơi xa nhất vv số vé bán tình hình mua sắm quán trà sữa hấp dẫn và check-in của nổi tiếng mạng số liệu thống kê ở đây đều chi tiết
Phùng Chí chậc chậc: “Một nơi nhỏ bé thế có thể đạt độ cao như đây chính là một chiếc bánh lớn”
Lúc cũng đã làm khảo sát thành phố Chu nhưng là hai năm lúc đạt tới mức xu hướng tăng là bắt đầu từ nửa cuối năm ngoái
Trần Tĩnh : “Bởi vì sự bạo phát của các video ngắn”
Phùng Chí gật đầu đúng là
Về cơ bản thì cứ ba tháng một xu hướng mới thể khinh thường internet luôn nhiều cách khiến biết đến trào lưu mới cũng may tầm của Phó Lâm Viễn lần nào cũng thể phát hiện sớm
Tiếp theo chính là số liệu của các khách sạn lớn thu thập những số liệu cần phép tính nhất định cũng ai cũng thể làm nhưng Trần Tĩnh làm cô căn cứ nhiều phương diện tính một trong số khách sạn nhất và kém nhất của một khu vực trung hoà cuối cùng tính một giá trị trung bình
Tất cả khách sạn nếu hoạt động đều lợi nhuận lớn bao gồm hợp tác với các điểm du lịch lớn các đoàn du lịch vv nhưng những khách sạn chủ yếu ở trung tâm thành phố chiếm điều kiện địa lý nhất Một khách sạn ở xa thì cần quy mô lớn hơn Trần Tĩnh đều sàng lọc tất cả
Phùng Chí xem xong cảm thán thật sự tỉ mỉ
Tỉ mỉ đến mức là cực kỳ lạ lẫm với thành phố Chu cũng có thể lập tức đưa một kế hoạch rõ ràng đối với ngành du lịch của thành phố Chu
“Tình hình làm việc của chính quyền giữa các thôn làng thị trấn như thế nào” Giọng trầm thấp ở bên cạnh vang lên Trần Tĩnh đầu đối diện với đôi mắt của
Anh dựa bàn cô lúc nào cũng thể nhằm trúng điểm yếu
Vẻ mặt Trần Tĩnh bình tĩnh : “Tình hình rõ ràng”
Phùng Chí xong: “Mảng rắc rối”
Trần Tĩnh rời mắt tiếp tục nhấn ppt cô : “Tôi sẽ xử lý ”
Hôm nay cô trang điểm mặt mộc lông mi dài Phó Lâm Viễn yên lặng cô mấy giây liếc mắt về phía Phùng Chí Phùng Chí tỏ hiểu rõ chắc chắn Phó Hằng sẽ xử lý mảng
Giao thiệp với đơn vị e là Trần Tĩnh uống say khướt hơn nữa cô là nữ tiện lắm
Mở khách sạn quy mô nhỏ cũng thể hộ gia đình gây khó dễ huống chi thuê cả dãy cây to đón gió Tiếp theo Trần Tĩnh tiếp tục trình bày các mục số liệu phía cần khỏi căn phòng Phó Lâm Viễn và Phùng Chí thông qua số liệu mà Trần Tĩnh cung cấp cũng hiểu rõ về thành phố Chu
Điều khiến Phùng Chí cảm thấy mở siêu thị ở thị trấn Chu cũng tính là thua lỗ Biết cơ hội kiếm lời hơn nữa hình như mô hình siêu thị cũng thay đổi
Để phù hợp với mức tiêu thụ ở đây thay đổi phương thức tiêu thụ của siêu thị truyền thống
Lúc ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đó Chu Thần Vĩ bưng ba ly cà phê tới
Anh bước
Ba ngừng chuyện lần lượt ánh mắt của Phó Lâm Viễn và Chu Thần Vĩ gặp giữa trung Chu Thần Vĩ lập tức : “Anh Phó”
Sau đó bình tĩnh tới chỗ Trần Tĩnh : “Vừa dì Tiếu với là khách đến hỏi cần mua nước đến Tôi nghĩ chắc là họ quen uống cà phê cho nên dùng máy pha cà phê của pha ba ly”
Trần Tĩnh kinh ngạc cô : “Cảm ơn ”
“Khách sáo gì chứ” Chu Thần Vĩ
Trần Tĩnh nhận lấy một ly vô thức đưa cho Phó Lâm Viễn Phó Lâm Viễn liếc cà phê trong tay cô Trần Tĩnh giương mắt đôi mắt của đàn ông chớp mắt nhận lấy cà phê trong tay cô tiện tay đặt qua bên cạnh Phùng Chí thì vui vẻ nhận lấy thật là khát đó thì uống ừng ực
Trần Tĩnh cũng nhận lấy nhấp một ngụm vị đắng nhưng thể là Chu Thần Vĩ lo quá đắng bỏ thêm một ít đường trong đó hương vị Trần Tĩnh thích nhưng Trần Tĩnh vẫn biết ơn
Người tới là khách
Cô thấy bọn họ bước công việc cũng vội vàng mở ppt nên chú ý tới việc tiếp đón đến nơi đến chốn
Chu Thần Vĩ thấy nội dung ppt lập tức ngẩn kỹ mới về phía Trần Tĩnh khen: “Hóa điều tra nhiều như quá giỏi”
Trần Tĩnh mỉm
Phùng Chí để ly xuống chuyện biết tại ánh mắt di chuyển sang bên về phía ông chủ của Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần đôi mắt cũng khẽ ngước lên sang bên
Sắc mặt của thay đổi cảm xúc nhưng chẳng biết tại Phùng Chí cảm thấy bầu khí cứ cái gì đó đúng Phùng Chí đột nhiên về phía đồng hồ lập tức : “Gần trưa Trần Tĩnh là chúng ăn cơm Hiếm khi chúng đến thị trấn Chu một chuyến dù thế nào cô cũng mời khách đó”
Trần Tĩnh để ly cà phê xuống : “Được đương nhiên ”
Chu Thần Vĩ còn chăm sóc mẹ của nên cùng hơn nữa cũng lý do để cùng Thế là bốn xuống lầu sắc trời bên ngoài thay đổi ánh nắng còn chói chang lúc mặt trời đã mây đen che khuất Cầu thang hẹp Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần ở phía
Chu Thần Vĩ bên cạnh Trần Tĩnh mặc dù Chu Thần Vĩ cũng cao nhưng khí thế của mạnh mẽ như thân hình cũng gầy hơn Phó Lâm Viễn cho nên có thể ở bên cạnh Trần Tĩnh còn chuyện của cửa hàng hoa
Chẳng biết tại Phùng Chí nuốt nước miếng cũng may là nhanh chóng đến tầng một
Trước khi Chu Thần Vĩ còn gật đầu chào Phó Lâm Viễn
Vẻ mặt Phó Lâm Viễn lạnh lùng hề đáp
Trong thị trấn Chu nhà hàng tử tế lái xe ngoài Trần Tĩnh gửi địa chỉ cho Vu Tùng đó cô bước xe của Phùng Chí Phó Lâm Viễn cũng xoay lên chiếc xe màu đen Vu Tùng khởi động xe chạy một mạch đến địa chỉ nhà hàng mà Trần Tĩnh gửi cho
Vừa Vu Tùng thấy Chu Thần Vĩ lên nhưng ngăn cho nên lúc bọn họ xuống tới nơi vô thức về phía Phó Lâm Viễn đàn ông từng bước xuống cầu thang mặt từ chỗ bóng tối bên ngoài khẽ liếc qua Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ cái liếc đó nhất là cái rơi Chu Thần Vĩ lạnh lùng tàn bạo và khinh thường
Nếu như Chu Thần Vĩ đối đầu với chắc chắn đỡ nổi ánh mắt đó của
Vu Tùng siết chặt tay lái mây đen giăng kín phía
lúc đàn ông ở phía cực kỳ yên tĩnh chỉ hạ cửa sổ xe xuống Phó Lâm Viễn gác cánh tay lên thành ghế châm một điếu thuốc thưởng thức
Đến nhà hàng
Quy mô cũng tệ xe dừng mọi nhà hàng Trần Tĩnh yêu cầu một phòng riêng Lúc xuống xe Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc tiện tay bỏ chiếc bật lửa màu bạc trong túi quần đến bậc thang bốn bước phòng bao Ở đây Trần Tĩnh làm chủ cô cầm menu đưa cho Phùng Chí và Vu Tùng chọn
Sau khi chọn xong cô đưa cho Phó Lâm Viễn
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu cô: “Em chọn ”
Trần Tĩnh ừ đáp cô cầm về vẽ lên đó lẽ là do thói quen theo bên cạnh đã lâu mấy món ăn cô chọn đều phù hợp với khẩu vị của
Cô chọn menu xong thì đưa cho nhân viên phục vụ nhân viên phục vụ tạo thực đơn tờ đơn trở về thuận tay đặt ở giữa Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh
Phó Lâm Viễn menu yên lặng cô mấy giây đó đặt menu qua bên
Trần Tĩnh đang chuyện với Phùng Chí Phùng Chí hỏi cô định trang trí khách sạn theo phong cách nào đương nhiên là Trần Tĩnh ý tưởng Phùng Chí rất chờ mong Chỉ chốc lát đồ ăn mang lên Mọi đói bụng nên gì nhiều bắt đầu ăn cơm Phùng Chí thích món sườn kho nên gắp lia lịa
Trần Tĩnh cầm đũa định gắp miếng cá chiếc bàn xoay một lần
Hai lần
Trần Tĩnh bất lực đành thuận tay bỏ đũa xuống gắp món khác Cô gắp đồ ăn trong chén bàn xoay di chuyển lúc một bàn tay thon dài ấn xuống bàn xoay
Phùng Chí cầm đũa lên đang định gắp
A
Sau khi thấy là Phó Lâm Viễn ấn xuống thì thu đũa lúc Trần Tĩnh ngẩng đầu lên thuận tay gắp miếng cá mặt
Lúc bàn xoay mới di chuyển
Phùng Chí: “…”
Anh yên lặng duỗi đũa gắp sườn kho của
Cơm nước xong xuôi Trần Tĩnh thanh toán Lúc trở bên ngoài bắt đầu mưa mặc dù mưa to nhưng dày Trần Tĩnh trở mua hai cái ô che mưa
Một cái đưa cho Vu Tùng Phùng Chí và Vu Tùng ngoắc tay bọn họ cũng với Trần Tĩnh: “Cô che cho tổng giám đốc Phó ”
Trong tay Trần Tĩnh còn một chiếc
Lúc chiếc ô trong tay Phó Lâm Viễn lấy mở chiếc ô màu đen bật lên giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp cụp mắt: “Đi thôi”
Trần Tĩnh ngước mắt đối diện với ánh mắt của mấy giây
Cô gật đầu vẻ mặt bình tĩnh theo xuống bậc thang
Một tay Phó Lâm Viễn cầm ô che mưa hai bước Trần Tĩnh cố ý bên ngoài nhưng bộ chính là như vì mà cách tạo
Tiếng mưa tí tách rơi chiếc ô
Trần Tĩnh vô cùng bình tĩnh
Trong ô thoang thoảng mùi thuốc lá của cũng mùi nước hoa cô
Cô đổi nước hoa còn là mùi hương quen thuộc nữa