Hoa Hồng Đỏ - Chương 59
“Em ngủ tiếp đi.” Lại bổ sung thêm một câu.
Phùng Chí sững sờ, một lát sau mới nhận ra Trần Tĩnh còn chưa dậy, càng khiến anh ta kinh ngạc chính là tổng giám đốc Phó cũng nhận ra. Trần Tĩnh bên này vừa cúp điện thoại, Phùng Chí cũng cất điện thoại, theo bản năng nhìn về phía Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đi đến phía sau bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một phần tài liệu, mở ra.
Phùng Chí đứng ở trước bàn, nhìn tổng giám đốc Phó chuyên tâm xem tài liệu.
Anh ta điên rồi, anh ta lại cảm thấy không bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tĩnh cầm điện thoại mấy giây mới đặt lên tủ đầu giường, cô định ngủ bù thêm chút nữa, tối qua cô xem tình hình cổ phiếu đến tận khuya.
Gần đây bên phía cổ phiếu rất hỗn loạn, một khi không cẩn thận sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, cô phải quan sát thật kỹ.
Cô kéo chăn qua, xoay người, nhắm mắt, qua mấy giây, cô nghĩ hay là mở nhạc cho dễ ngủ, cứ như thế ngủ thẳng đến mười giờ trưa, Tiếu Mai gõ cửa, gọi cô đi chợ lưu động.
Trần Tĩnh mơ màng đứng dậy, vuốt tóc vài cái, sau đó mới ra ngoài.
Tiếu Mai mang bữa sáng đi ra: “Có phải con đang chơi cổ phiếu gì đó không?”
Trần Tĩnh khẽ ừm.
Cô đi vào phòng vệ sinh, Tiếu Mai đi tới cạnh cửa, nói: “Đối với chuyện công tác, con định thế nào?”
Trần Tĩnh cầm lên bàn chải vừa đánh răng vừa nói: “Con muốn tự mở một nhà trọ.”
Tiếu Mai nghe vậy thì nói: “Chuyện tốt, nhưng mà có phải vốn đầu tư rất lớn không?”
Trần Tĩnh đáp: “Trước tiên con sẽ khảo sát một chút.”
“Cũng được.” Tiếu Mai xoa cổ, gần đây xương cổ của bà ấy hơi không thoải mái, bà ấy nhắc nhở Trần Tĩnh: “Hôm nay phải đi chợ lưu động, mặc quần áo sẫm màu chút.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Được ạ.”
Rửa mặt xong đi ra, Trần Tĩnh ăn sáng trước, sau khi ăn xong, cô đi vào phòng thay quần áo, thay một cái quần, áo dài tay và áo khoác mỏng sẫm màu, đồng thời đội chiếc mũ trên đỉnh đầu, che nửa khuôn mặt.
Tiếu Mai cũng mặc quần áo sẫm màu, hai mẹ con khoác tay nhau ra cửa, kết quả là vừa ra ngoài thì nghe hàng xóm dưới lầu nói năm nay chợ lưu động sẽ tổ chức ở thị trấn kế bên, một nơi rất xa, Trần Tĩnh mới về đây nên vẫn chưa mua xe, hai mẹ con lên mạng đặt xe, nhưng đặt xe trên mạng hơi đắt, ngồi trong xe, Tiếu Mai cảm thán: “Nếu thị trấn của chúng ta mở một siêu thị lớn thì cũng không cần thường xuyên chạy tới chợ lưu động nữa rồi.”
Trần Tĩnh đang bấm điện thoại di động, khẽ ừm.
Cũng đúng, nhưng mà thị trấn của bọn họ không phải điểm du lịch chủ yếu, vị trí cũng hơi xa, đã từng có người mở siêu thị, nhưng không làm ăn được gì nên đã đóng cửa, bây giờ mở đều là các cửa hàng tiện lợi nhỏ, cho nên như vậy mới sinh ra chợ lưu động, đã qua bao nhiêu năm, cũng coi như là một tập tục.
Hôm nay hai mẹ con đi dạo đến lúc rất mệt mới thôi, mặt đất lại ướt át, giày cũng bị bẩn. Cũng may họ mặc quần áo sẫm màu nên cũng không có vấn đề gì lớn, Trần Tĩnh cùng Tiếu Mai trở lại thị trấn, hai mẹ con còn chưa ăn cơm tối, nên ăn tạm ở một quán mì nhỏ. Quán mì nhỏ nhưng rất dễ chịu, hôm nay trời mưa, ngoài trời đang mưa nhỏ giọt.
Trần Tĩnh nhìn qua chiếc túi của Tiếu Mai, cô chụp một tấm hình.
Đăng lên vòng bạn bè.
Ghi: Chợ lưu động, vừa đi vừa nghỉ.
Tưởng Hoà: [Được đấy, cuộc sống này thật thoải mái.]
Kiều Tích: [Cảm giác giống như được trở về cuộc sống nông thôn.]
Trợ lý Lưu: [Có phải vì không có siêu thị lớn, nên mới phải đi chợ lưu động? Quê tôi cũng có.]
Lục Thần: [Tĩnh Tĩnh chờ anh, bây giờ anh vẫn còn ở Paris, chờ anh trở về.]
Mọi người bật cười khi nhìn thấy bình luận của Lục Thần.
Lục Thần rất xem trọng hạng mục này, anh ta còn phải tiếp tục khảo sát, nếu không Phó Lâm Viễn sẽ không đầu tư, cho nên anh ta lại phải chạy ra nước ngoài, nhưng mà mỗi lần Trần Tĩnh đăng bài lên vòng bạn bè, anh ta đều xuất hiện, giống như anh ta sống ở trong vòng bạn bè vậy.
Có lẽ cũng bởi vì cuộc sống chậm lại.
Trần Tĩnh thỉnh thoảng sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè để ghi chép về cuộc sống.
Cô cầm lấy túi trong tay Tiếu Mai, hai mẹ con đội mưa đi bộ về nhà, khi về đến nhà, Tiếu Mai nấu cho Trần Tĩnh một ly nước đường đỏ gừng, Trần Tĩnh uống xong thì đi tắm ngay.
Sau khi bước ra, Tiếu Mai ngồi trên ghế sô pha sắp xếp lại những thứ được mua hôm nay, ưu điểm của chợ lưu động là có thể được giảm giá một số thứ, đối với người yêu tiết kiệm như Tiếu Mai mà nói thì đây chính là nơi thích hợp nhất, vì vậy lần này ngay cả dầu hào cũng mua sáu lọ, bởi vì mua sáu lọ sẽ được giảm giá, Trần Tĩnh lau tóc đi ra, Tiếu Mai căn dặn: “Phải lau khô tóc đấy.”
Trẫn Tĩnh: “Dạ vâng.”
Tiếu Mai liếc nhìn điện thoại di động, nói: “Hình như Chu Bạc Vĩ sống dở chết dở rồi, nghe nói đắc tội Phó Hằng…”
Tiếng nói vừa dứt.
Trần Tĩnh ngẩn ra, Tiếu Mai cũng không nói nữa, ngước mắt nhìn: “Đó không phải là công ty lúc trước con làm sao?”
Trần Tĩnh dựa vào bàn cà phê, ừm một tiếng, hỏi: “Anh ta đắc tội người nào của Phó Hằng sao?”
“Tổng giám đốc.”
Tiếu Mai trả lời xong, lại nói: “Tổng giám đốc? Ông chủ của các con à?”
Trần Tĩnh dừng một chút, hơi thất thần.
Chu Bạc Vĩ đắc tội gì với anh?
Cô hỏi: “Ai kể cho mẹ?”
“Trịnh Lệ.”
“Có nói nguyên nhân không?”
Tiếu Mai lắc đầu, bà ấy nói: “Không nói, đoán là chuyện nghiêm trọng, nếu không làm sao sẽ bị người ta dạy dỗ thành như vậy.”
Trần Tĩnh rót ly nước uống, tóc hơi ẩm ướt buông xõa ở bên vai, Phó Lâm Viễn và Đại học Bắc Kinh quan hệ rất sâu, Chu Bạc Vĩ chắc chắn đã chuyện không nên làm.
Cô tiếp tục uống nước, không muốn suy nghĩ nữa.
Cô cầm lấy giấy bút, đi tới bàn trà nhỏ, định vẽ một chút dáng vẻ của nhà trọ.
Tạm thời Chu Bạc Vĩ không thể vực dậy lại ngay, Trịnh Lệ không có cách nào lập tức trở về, ngược lại Chu Thần Vĩ có nói hai ngày nữa sẽ trở về, dù gì mẹ của anh ấy cũng đi đứng không thuận tiện.
Hôm nay, Trần Tĩnh và Tiếu Mai xuống lầu định đi mua thức ăn.
Thấy có người bàn tán có người đặt mua một loạt cửa hàng ở bên kia đường, nói là chuẩn bị mở một siêu thị lớn, Tiếu Mai sửng sốt, cảm thán: “Thật sự sao?”
Bà ấy kéo Trần Tĩnh đi qua tham gia náo nhiệt.
Chủ tiệm kia nói: “Đúng vậy, nghe nói là muốn mở siêu thị, cùng lúc mua một loạt cửa hàng mặt tiền.”
“Mở siêu thị ở chỗ này, chắc chắn sẽ lỗ vốn.”
“Cũng chưa chắc, có khi lại có thể kinh doanh được đó, cũng không biết là ông chủ lớn nào.”
“Nghe nói rất thần bí.”
Tiếu Mai bước tới hỏi lung tung này kia, Trần Tĩnh kéo bà ấy ra ngoài, nói: “Chúng ta đi mua thức ăn thôi.”
Tiếu Mai gật đầu, hai mẹ con khoác tay nhau đi chợ bán thức ăn, Tiếu Mai lên tiếng: “Nếu mở siêu thị rồi, sau này chúng ta cũng không cần đi chợ lưu động nữa, chắc chắn siêu thị lớn kia có đủ thứ.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Tiếu Mai lại nói: “Nhưng mà chỗ này không làm ăn được, chỉ sợ lỗ vốn giống như mấy cái trước.”
Trần Tĩnh không đáp.
Mua thức ăn quan trọng hơn.
Hôm nay Tiếu Mai muốn làm tôm hùm đất xào cay.
_
Bắc Kinh.
Tại Phó Hằng hôm nay Chung Long, người sáng lập Hoa Huy mới đến, ngồi ở trên ghế sô pha, tuổi còn trẻ nhưng có để râu quai nón, Phó Lâm Viễn lật xem tình hình của Hoa Huy.
Ở đối diện Phùng Chí tiếp tục nói, anh ta nói chút lời xã giao, cũng hỏi một vài vấn đề.
Chung Long nhìn Phó Lâm Viễn, anh ta hỏi: “Cậu có thể cứu Hoa Huy sao?”
Phó Lâm Viễn thờ ơ lật văn kiện, giọng trầm thấp: “Phải xem anh có nguyện ý tự chặt đứt hai cánh tay hay không.”
Sắc mặt Chung Long hơi cứng đờ.
Hai cánh tay của anh ta, một là vợ, hai là anh em.
Cũng bởi vì bọn họ muốn mau chóng kiếm tiền, cho nên những năm nay bọn họ chỉ bán ra khái niệm, không hề có thành phẩm, giờ nợ nần chồng chất, không ai chịu đầu tư tiếp.
Từng là một nơi tràn đầy nhiệt huyết, giờ đây đã trở thành một mâm máu chó lạnh lẽo.
Chung Long nhìn Phó Lâm Viễn: “Nếu là vợ cậu, cậu sẽ chém cô ấy sao?”
Đầu ngón tay Phó Lâm Viễn ngừng một chút, anh đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của Chung Long, anh ngửa người ra sau, khẽ kéo cổ áo: “Không.”
Chung Long sững sờ.
Phó Lâm Viễn nhìn xuống văn kiện.
“Nhưng bây giờ anh là người yêu cầu tôi cứu.”
Sắc mặt Chung Long lại cứng đờ, im lặng.
Phùng Chí lập tức đưa ra nhiều giải pháp khác nhau cho Chung Long, nhất định phải như vậy sao? Không thể để một người rời khỏi công ty sao? Chung Long lắc đầu, anh ta nói vợ mình yêu quyền lực, cũng hưởng thụ quyền lực. Phùng Chí đột nhiên không biết nên nói gì, tư bản không nói chuyện tình cảm, Chung Long đi đến bước đường này chính là vì anh ta quá tình cảm.
Anh ta tin tưởng, nếu như là tổng giám đốc Phó thì anh sẽ không làm loại mua bán lỗ vốn này.
Vì thế, cuộc nói chuyện này không có kết quả, Phùng Chí đưa Chung Long xuống lầu, gặp phải Vu Tùng, nhìn thấy văn kiện trong tay Vu Tùng, anh ta thò đầu nhìn lướt qua.
“Thị trấn Chu?”
Vu Tùng hạ văn kiện xuống: “Nhìn cái gì.”
Phùng Chí đi theo Vu Tùng vào thang máy, hỏi: “Hình như thị trấn Chu là một thành phố tuyến ba nhỉ? Chúng ta có đầu tư vào khu vực đó sao?”
Vu Tùng nhìn anh ta một cái, không đáp.
Phùng Chí suy nghĩ một lát, lại nói: “Ngoại trừ nhà trọ và đồ ăn, những thứ khác đều rất dễ lỗ vốn.”
Vừa vặn đến tầng làm việc của Phùng Chí, Phùng Chí vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Vu Tùng tiếp tục đi lên, thấy Diêu Đào đứng ở cửa, có vẻ như đang suy nghĩ có nên vào hay không.
Diêu Đào thấy anh ta, lập tức chặn lại, chỉ tay vào bàn trà: “Tôi có cần đi vào thu dọn không?”
Vu Tùng gật đầu: “Cần.”
“Nhưng tổng giám đốc Phó nói không có việc gì thì không cần đi vào.” Diêu Đào nói.
Vu Tùng yên lặng vài giây.
“Cô chờ tới lúc tan ca rồi hãy dọn, tôi giao xong tài liệu thì cũng đến giờ tổng giám đốc Phó về nhà rồi.”
“Được.”
Diêu Đào trở về bàn làm việc.
Vu Tùng đi vào đặt tài liệu lên bàn của Phó Lâm Viễn, anh đang gọi điện thoại, anh đưa mắt liếc nhìn, kéo tài liệu lại gần, đúng là tài liệu đầu tư siêu thị lớn ở thị trấn Chu.
Không có bất kỳ đánh giá và thẩm định nào, chỉ bởi vì một bài đăng của Trần Tĩnh.
Anh cầm bút máy lên, ký tên ở phía dưới, khép lại tài liệu rồi đưa cho Vu Tùng.
Sau đó, Phó Lâm Viễn cầm lấy áo khoác, vắt trên cánh tay, Vu Tùng đi xuống lầu lấy xe, Phó Lâm Viễn đi vào thang máy, lúc này Diêu Đào mới dám đi vào thu dọn phòng làm việc của anh.
Về nhà họ Phó.
Chương Hân Đồng bưng thức ăn đi ra, Phó Lâm Viễn đưa áo khoác cho dì giúp việc. Chương Hân Đồng để đũa xuống, nói: “Cha con đi ra ngoài với bạn rồi, tối nay chỉ có hai mẹ con chúng ta ăn cơm.”
Phó Lâm Viễn múc cho Chung Hân Đồng một bát canh, đặt bên tay bà.
Bà thói quen vừa ăn cơm vừa uống canh.
Sau đó anh xắn tay áo, ngồi xuống.
Chương Hân Đồng bưng lên uống một hớp canh, nhìn anh nói: “Gần đây mẹ và cha con đi ra ngoài, thường xuyên thấy Tiểu Quỳnh và Đường Tư đi cùng nhau, bọn họ vẫn luôn ở chung một chỗ sao?”
Phó Lâm Viễn uống một hớp canh.
Nuốt xuống, nói: “Ở trong nước, không xảy ra chuyện gì được gì đâu.”
Chương Hân Đồng đặt bát xuống, thở dài, nói: “Nói thì thế, lúc trước sinh nhật mười sáu tuổi của con, Tiểu Quỳnh khiến cho con hứa sau này cưới cô ta, con coi đó như một lời hứa, nhưng cô ta không hề coi trọng lời này.”
Phó Lâm Viễn dùng đũa riêng gắp thức ăn cho Chương Hân Đồng: “Mẹ không cần bận tâm.”
Chương Hân Đồng nhìn anh: “Mẹ không bận tâm mới là lạ, chẳng lẽ con định tuân thủ cái hứa hẹn này? Lòng cô ta thích Đường Tư, nhưng lại muốn con cưới cô ta, sao có thể như thế được?”
Phó Lâm Viễn tựa lưng về phía sau.
Sửa lại tay áo.
Anh liếc nhìn Chương Hân Đồng, nói: “Con cũng không sạch sẽ hơn.”
Chương Hân Đông ngẩn ra.
Cái gì?